Đọc truyện Mị Tình – Chương 79: Tâm tư của La Lạc
Trên đường phố của đảo Sicilia thuộc Italia, một chiếc xe thể thao Ferrari kiệt tác gào thét đi qua.
Chào đón trận cuồng phong thổi tới mang theo những trận rét buốt như
lưỡi dao sắc bén thổi qua mặt Lâm Cẩm Sắt, cô mím đôi môi đã tím tái vì
lạnh, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể giải thích một chut cho tôi biết
việc gì đang xảy ra không?” Lời nói của cô từ đầu tới cuối vẫn là run
rẩy.
Ngồi ở bên cạnh cô, Nick vẫn luôn mang cái vẻ
“Tôi làm sai rồi, cô đánh tôi đi”, cười ngượng ngùng, rất cẩn thận nhìn
khuôn mặt so với mùa đông này còn lạnh hơn của cô, nói, “Cẩm Sắt, chúng
tôi không cố ý làm như thế, tất cả đều là do lão đại dặn dò.”
Jerry ngồi trên ghế điều khiển cũng hắc hắc cười đồng ý với lời nói của sư huynh: “Đúng vậy, đây chính là vở kịch được lão đại sắp đặt từ trước rồi, không liên qua gì tới huynh đệ chúng tôi cả, Cẩm Sắt, cô cũng đừng trách chúng tôi nha.”
Tiếp theo hai huynh đệ lại mày
một câu tao một câu đem toàn bộ sự thật nói ra. Đại ý là lúc trước Đường Lưu Nhan chính là học ở đại học Palermo, La Lạc tính chuẩn xác thời
gian này các cựu sinh viên sẽ quay lại để làm một bài diễn thuyết cho
sinh viên khóa mới, cho nên đã sắp đặt cô đến học ở trường đại học
Palermo, vì thế hôm nay mới có thể khiến cô và Đường Lưu Nhan “rất khéo” gặp nhau còn Nick và Jerry bất quá chỉ là hai người đóng vai phụ, chờ
cho tới khi bọn họ gặp nhau, gián tiếp nói cho Đường Lưu Nhan một tin
tức thật quan trọng rằng “Người phụ nữ của hắn bây giờ đã ở trong tay La Lạc – đối thủ không đội trường chung với hắn”.
Sau đó chỉ cần chờ đợi Đường Lưu Nhan “lục vân tráo đỉnh” (như kiểu cá mắc câu ấy) chủ động tìm tới cửa là OK .
Tóm lại, đây đều là suy nghĩ của lão đại La Lạc.
Hai huynh đệ này thật không phúc hậu, để trốn tránh trách nhiệm, hai ba câu đã bán đứng lão đại của mình đi tận đâu rồi .
Vốn còn chưa nói hết, nhưng càng nói, ngọn lửa trong lòng Lâm Cẩm Sắt
lại càng mạnh hơn. Thì ra La Lạc đem cô làm mồi nhử? Thì ra an bài cô
đến đây học là vì mục đích này…
Cô hừ hừ cười lạnh, suy nghĩ thật là tường tận quá đi.
Về phần cái gọi là “Lục vân tráo đỉnh”, cô chỉ cảm thấy lão đại xã hội
đen này thật sự ngây thơ đến cực điểm, lại có thể nghĩ đến dùng phương
thức này chọc giận Đường Lưu Nhan, lại có thể nghĩ đến Đường Lưu Nhan sẽ bởi vậy mà ghen … không, hắn sẽ không ghen, nhưng cô chắc chắc, hắn sẽ
rất rất tức giận.
Không bởi gì cả, chỉ vì dục vọng mãnh liệt, bá đạo muốn giữ lấy của hắn cơ hồ làm cô hít thở không thông.
Nhưng không biết tại sao, hắn càng có nhiều phản ứng, trong lòng cô lại càng chờ mong;
Dù sao mỗi tiếng nói mỗi hành động của hắn khi đối đãi với cô ở biệt
thự bên hồComokia, thật sự vô cùng xúc phạm tới cô. Cụ thể khiến cô tổn
thương thế nào, cô cũng không thể nói rõ ràng được, cảm giác rất phức
tạp, cuối cùng cô đem ngôn hành cùng thái độ của hắn quy tội là khiến cô cảm thấy cô đang tự mình đa tình, cái này làm tổn thương sâu sắc tới
lòng tự tôn của cô.
( Lời tác giả: cho nên có đôi khi, dù cô có thông minh ở phương diện nào, tôi cũng sẽ vẽ cô thành một bức tượng ngốc nghếch… )
Ferrari trên đường phóng như như chớp, tên Jerry này bình thường nhìn
qua rất không đứng đắn, nhưng kỹ thuật lái xe cũng rất tốt, rẽ phải rẽ
trái tới vài vòng, nhấn chân ga rất mạnh, dám đem lộ trình nửa giờ rút
xuống còn 10 phút ngắn ngủn.
Xe dừng lại dưới lầu “Tòa nhà Rome” – đại bản doanh trong lãnh địa của La Lạc. Nói đến “Tòa nhà
rome”, trong mắt người ngoài là nó thủ phủ nổi tiếng của đảo Sicilia.
Đừng nghĩ xã hội đen chỉ có liên hệ với giết người, khủng bố, hay những
danh từ vừa nghe có thể khiến người ta rét run, mười mấy năm gần đây tổ
chức xã hội đen lớn nhất Châu Âu này đã nhanh chóng vươn ra lĩnh vực
chính trị và kinh tế, giống như tằm từ rễ ăn lên, thế lực nhanh chóng
rộng ra các lĩnh vực khác nữa
Lúc trước bất luận khống chế chính trị thế nào, chỉ cần là làm vài vụ buôn bán vũ khí trót lọt
thì đã đủ tài phú khiến người ta có thể nể phục.
Cho nên thân phận chính thức của La Lạc, chính xác phải là thương nhân thành công trong giới xã hội đen mới đúng.
Khi Lâm Cẩm Sắt thực sự hiểu được điều này, trong đầu cô chỉ có duy
nhất một ý niệm: những gì La Lạc đã trải qua thật ra cũng có những chỗ
tương tự giống như Đường đại thiếu gia…
Nhưng điều cô
không ngờ tới là La Lạc và Đường Lưu Nhan có điểm chung nhưng lại có
nhiều hơn ân oán và khúc mắc. tầng cao nhất “Tòa nhàRome”, lầu 36.
Chủ tịch văn phòng, La Lạc lão thần đang thoải mái tựa vào chiếc ghế
xoay, đối mặt với tức giận tận trời của Lâm Cẩm Sắt, chỉ tủm tỉm cười mở miệng trấn an nói: “Phụ nữ tức giận không tốt đâu, hơn nữa lúc trước
chúng ta không phải nói rồi sao, hợp tác mà.”
Cái này gọi là hợp tác sao?
Lâm Cẩm Sắt nhìn khuôn mặt cười đến vô hại trước mắt, tú thanh tú khí,
hương vị trung tính giống những sao mới nổi hiện nay, nhất là cặp mắt
phượng màu nâu kia, vô cùng đáng yêu.
Nhưng lúc này cô lại chỉ nhìn thấy hai chữ thật to trên mặt hắn: dối trá.
Áp chế tức giận, khẩu khí cố nén cô hỏi ngược lại, “Nếu là ‘Hợp tác’,
như vậy xin hỏi La Lạc tiên sinh, với tôi việc đó có lợi gì?”
“cái này…” La Lạc trầm ngâm nói, nhún vai với cô, cười, “cái này phải
xem cô thích cái gì chứ.” Câu này nghe qua thì dường như chả có ý tứ gì
nhưng lại khiến Lâm Cẩm Sắt bực mình, nhưng phải nhịn, dù không nhẫn
được cũng phải nhẫn. Cô ở trong tay hắn, dù thế nào cũng không dám đắc
tội với con hổ bề ngoài cực mê hoặc này.
Bực mình qua đi, cô cảm thấy mệt mỏi và hối hận.
Cuối cùng cô đang làm gì đây? Vấn đề này, bây giờ chính cô cũng không
có đáp án. Dường như là quyết định theo suy nghĩ của mình nhưng lại bị
người ta lợi dụng triệt để.
Ở đây dường như cô giống
một con ngốc vậy. Mím môi, nghiêm mặt cô xoay người muốn đi, lúc này cửa lại bị đẩy mạnh ra, vừa đưa Lâm Cẩm Sắt lên đây Jerry rời nơi này còn
chưa lâu lắm đã giống như tên lửa, vẻ mặt hắn vừa hoảng sợ lại vừa hưng
phấn hô lớn với La Lạc: “Lão đại! Mr. Đường xông vào! Nhiều bảo vệ như
vậy cũng không ngăn hắn lại được, đan thương thất mã, à không phải, còn
có một … ôi lạy chúa, hắn đuổi tới rồi!”
La Lạc nghe
vậy từ ghế đứng lên, trong cặp mắt phượng dài nâu có một tia hưng phấn
quỷ dị vụt sáng lên khiến người ta không thể hiểu nổi.
“đoán không sai mà, hắn thật sự đuổi tới…” Nói xong hắn đem tầm mắt dời về phía Cẩm Sắt đang kinh ngạc nhìn mình, lúm đồng tiền càng sâu hơn
trên má, “Cẩm Sắt, cơ hội của cô tới rồi .”
Lâm Cẩm
Sắt đã từng đọc qua một câu truyện cổ tích: công chúa bị phù thủy nhốt
trong tháp ngà voi, hoàng tử anh tuấn dũng cảm cầm kiếm tới, trải qua
gian khổ, vượt qua mọi chông gai, rốt cục cũng đánh bại được mụ phù thủy và cứu công chúa ra, cuối cùng hoàng tử cùng công chúa hạnh phúc sống
cùng nhau …
Bây giờ vở kịch cũ mèm ấy lại chuẩn bị lên sàn diễn.
Chẳng qua nhân vật chính thay đổi thôi. Công chúa biến thành nàng luật
sư bại hoại thanh danh, hoàng tử là minh chủ Đường minh thế lực lớn nhất ở Trung Quốc, còn mụ phù thủy… tất nhiên là lão đại xã hội đen ở đảo
Sicilia bụng dạ nham hiểm.
Khắp nơi trên thế gian đều có cẩu huyết.
Nghe lời kêu la của Jerry, bước chân muốn bước đi của Lâm Cẩm Sắt không khỏi cứng đờ, sững sờ nhìn nụ cười âm hiểm của La Lạc, nhịp tim, càng
ngày càng nhanh hơn .
Hắn đến đây…
Hắn nghĩ cô bị La Lạc bắt làm con tin, hắn nghĩ cô gặp nguy hiểm, cho nên hắn đuổi tới đây, hắn đến …là để cứu cô?
Một khi đã vậy, cô cũng chẳng thể lí giải vì sao hắn lại để tâm tới cô như thế?
Hoặc là có một nguyên nhân khác, hắn rõ ràng không quan tâm tới sống
chết của cô, bất quá chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều. Dù sao… Hắn đã
từng nói cô luôn đánh giá cao bản thân.
Nói đến đây,
trong lòng cô vẫn luôn canh cánh những lời này của hắn. Cô chính là một
người thù dai, có lẽ chỉ là một câu nói như thế cho dù cả đời này cô
cũng không thể quên nổi .
Ngay khi đầu óc của cô kéo
thành màng lằng nhằng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân kéo đến dồn
dập, trong đó còn kèm theo vài tiếng súng khiến người ta khiếp sợ, tiếp
theo là rất nhiều tiếng hét trộn chung giữa tiếng Italia và tiếng Anh.
Ngay sau đó, một thân hình cao ngất tao nhã xuất hiện ở cửa.
Jerry huýt sáo, khoái hoạt nhảy đến trước người La Lạc, lấy ra một khẩu súng.
ánh mắt hướng ra ngoài cửa của Lâm Cẩm Sắt trong nháy mắt bị một đôi
mắt hắc ngọc trong suốt khóa lại, tia ánh sáng chớp động trong đáy mắt
sâu kín kia làm hô hấp của cô ngừng lại.
Trải qua một
trận kịch liệt vận động chạy nhanh hết sức, mái tóc đen như mực của hắn
có chút hỗn độn, ngực hơi phập phồng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh tự
nhiên như thế, giống như chỉ là tản bộ một vòng trên phố.
Vẻ mặt đó tương phản với tình huống gấp gáp trước mắt khiến Lâm Cẩm Sắt cảm thấy một loại áp khí cường đại phả vào mặt cô, cô không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước, cũng vô thức mà tiến về phía La Lạc. Không ngờ phản ứng xuất phát từ bản năng ấy lại khiến lông mày Đường Lưu Nhan nhíu lại, con ngươi vụt sáng lại u tối đi vài phần.
Không khí nhanh chóng đông lại thành băng.
“Mr. Đường, tôi nghĩ của thuộc hạ của tôi đã nói rõ với anh rồi, hiện
tại Cẩm Sắt là người của tôi, anh còn tới đây làm gì?” Một câu khiêu
khích chậm chạp của La Lạc phá tan khoảnh khắc im lặng này.
Hắn còn chưa nói xong, cánh tay đã tùy ý khoác lên vai cô rồi.
Lâm Cẩm Sắt buồn bực thở hắt ra, cố nén xúc động muốn đẩy hắn ra, La Lạc này lại đang làm trò quỷ gì thế?
Hàn Húc lúc này đã giải quyết xong mấy tên râu ria phía sau, đuổi tới
chỗ Đường Lưu Nhan, thấy thế, không cần hỏi ý kiến của lão đại mặt không chút thay đổi đã giơ khẩu súng trong tay lên.
Lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Đường Lưu Nhan.
Nụ cười ấy giống nước suối trong mát sâu thẳm, lại giống như tuyết lạnh núi Dung Băng, lạnh nhạt, cuốn hút lòng người.
Lâm Cẩm Sắt có thể cảm giác được rõ ràng cánh tay của La Lạc run lên,
nhưng cũng nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì, nhưng khi mở miệng vẫn có thể khiến người ta nghe ra dấu vết, “Anh cười cái gì? Không tin
lời tôi sao?” La Lạc nói những lời này với tốc độ cực nhanh, lòng giống
như bị tiếng cười khẽ của Đường Lưu Nhan kia làm rối loạn, “Hay là tôi
chứng minh cho anh xem.”
Dứt lời hắn đột nhiên vòng
qua cổ Lâm Cẩm Sắt, ngón tay thuận thế nâng cằm cô lên, hắn chuẩn bị hôn cô …nhưng đúng lúc này, tiếng nói hoa lệ lười biếng kia từ từ vang lên :
“La Lạc, cậu quá ngây thơ rồi? Cậu cho là như vậy tôi sẽ có hứng thú với cậu sao?”
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng phảng phất trong đó lại có một tiếng sấm nổ.