Đọc truyện Mị Tình – Chương 3: Chỉ có tớ, vĩnh viễn không tổn thương cậu
Sau khi Lâm Cẩm Sắt đóng cửa lại, phát hiện trong phòng một mảnh yên tĩnh, tối như mực không bật đèn.
Tiểu Ưu chưa về sao? Có phải tiểu mỹ nhân này lại thông đồng với người nào đó làm nên tình một đêm xuân rồi?
Hơi nhíu mày, cô ở nơi huyền quan cởi áo khoác, thay dép lê thoải mái
đi vào phòng khách, đang định bật đèn, lại bị một ánh lửa lúc sáng lúc
tối trên sô pha tối đen làm cho hoảng sợ. Ổn định tâm thần bật đèn phòng khách lên, tình cảnh trước mắt làm cô ngẩn ra, nhíu mày thật chặt rồi
bước nhanh đến đó.
Tay giằng lấy điếu thuốc trong tay
nữ tử, bóp mạnh, quăng vào thùng rác, đốm lửa căm tức trong đồng tử,
ngực dồn dập phập phồng cho thấy cô rất tức giận, “Cậu đã đồng ý với tớ
không hút thuốc lá !” Mặt cô đỏ lên, phẫn nộ lên án.
Người kia khẽ cười ra tiếng, trừng mắt nhìn về phía cô, “Cũng là lãng
phí thân thể, vì sao cậu được, tớ lại không thể được?” Sắc mặt của cô
tái nhợt gầy yếu, dưới ánh đèn chân không âm trầm màu xanh đầu tóc hỗn
độn, quần áo nhàu nhĩ, ánh mắt mỉa mai, nhìn thấy tình cảnh này chỉ sợ
người ta không thể tưởng tượng cô là CEO trong tay cầm quyền cao của
ngân hàng Á Châu chi nhánh trong nước .
Sắc mặt Lâm Cẩm Sắt trắng nhợt, nhắm mắt lại, thấp giọng nói, “Tiểu Ưu, đừng như vậy. Tớ nghĩ là cậu hiểu.”
Nữ tử dường như ức chế không kìm nén được từ trên sô pha đứng lên, chỉ
vào mũi Lâm Cẩm Sắt bắt đầu chửi ầm lên, “Lâm Cẩm Sắt! Ngô Ưu tớ cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào ngốc nghếch như cậu! Cậu đem chính mình trở thành cái gì?! Cậu cho là Đường Lưu Nhan kia là ngươi có thể trêu
chọc sao? ! Vì tên Hứa Thuyền đó mà cậu lãng phí chính mình như vậy thấy đáng sao? Nói cho cậu biết, Hứa Thuyền sẽ không cảm kích cậu đâu, hắn
sẽ chỉ càng khinh thường cậu thôi!”
Lâm Cẩm Sắt thấy
bộ dạng hung ác của người đàn bà chanh chua này, trong lòng trùng thấp,
Tiểu Ưu chung quy cũng chỉ là luyến tiếc cô thôi. Biết vậy cô liền nở nụ cười, bắt tiếp vào lời Tiểu Ưu, “Vâng, vâng, vâng, cậu nói đúng, Hứa
Thuyền sẽ không cảm kích tớ…”Cười một lúc, bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt
có chút nóng lên, cô liền dừng lại .
Ngô Ưu tựa hồ cũng nhận thấy chính mình nói sai cái gì, cắn môi, giơ tay, cuối cùng ôm lấy cô.
“Xin lỗi, ” cô thở dài nói, “Tớ chỉ là tức giận quá, Hứa Thuyền kia là
cái gì chứ, sao cậu lại phải hy sinh chính mình như vậy.”
Lâm Cẩm Sắt ý bảo Ngô ưu ngồi trên sô pha, còn bản thân thì thư thái
đem đầu gối lên đùi của cô ấy, miễn cưỡng mở miệng, “Không phải, cái này là tớ nợ anh ấy, ” nói xong lại là cười, “Cũng phải trách tớ không có
năng lực, bằng không làm sao phải lưu lạc đi bán đứng thân thể mình để
đánh thắng quan tòa chứ? Haiz! Nếu không đánh thắng quan tòa, đường
đường Lâm đại luật sư tớ sẽ rất mất mặt.”
Ngô Ưu nhìn
Lâm Cẩm Sắt nở nụ cười tự giễu nói , “Cậu xứng đáng, vụ kiện này của Hứa Thuyền rõ ràng đã định rồi, phải thua! Dùng đầu gối nghĩ cũng có thể
hiểu được sau lưng khẳng định có đại nhân vật muốn hắn ngồi trong ngục,
cậu làm ngược lại, khắng khăng cố tình muốn đi nghịch lòng người…”
“Cho nên tớ mới đi tìm Đường Lưu Nhan đó, ” Lâm Cẩm Sắt ngáp một cái,
ánh mắt mông lung nói, “Ở đây, ai không dám nể mặt hắn ta? Có hắn,
chuyện làm khó quan tòa chẳng cần lo… Ê, nhẹ chút, đau quá.”
Chỉ thấy Ngô Ưu hung tợn nhéo tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu
còn như vậy? Tớ nói cho cậu, Đường Lưu Nhan kia không phải người cậu có
thể tùy tiện trêu chọc, đừng tưởng rằng cậu lên được giường người ta,
vạn nhất ngày nào đó người ta mất hứng một cái, sợ rằng cậu chịu không
nổi.”
Lâm Cẩm Sắt vừa nghe cười ha ha, hai mắt cong
cong mày nhướng lên, trong mắt mười phần hồ ly, cũng cố không để cho đau tai hơn, “Yên tâm, người ta đã sớm từ trên giường Đường công tử lăn
xuống đến đây, sau này đường ai nấy đi, không ai liên quan tới ai.”
Ngô Ưu sửng sốt, ” Đường thiếu gia kia cũng dám thả yêu tinh ra sao?”
Lâm Cẩm Sắt mất hứng , miệng cong lên tức giận trả lời, “Cái gì yêu
tinh? Đó là giao dịch thôi mà? Hắn không muốn cũng phải buông, cùng lắm
thì tớ lấy cớ buộc tội khởi tố hắn.”
Ngô Ưu không khỏi bật cười, Lâm Cẩm Sắt này, có thể đôi mắt yếu đến nỗi không nhìn được
thứ gì, bên ngoài rõ ràng là tinh anh ở vị trí cao nhất của thế giới
luật pháp, thế mà sao khi về nhà trí tuệ lại như đứa ngốc.
Đường Lưu Nhan là ai chứ? Nói không chừng ngay cả quan toà đều phải bán mặt mũi cho hắn.
“Lần này cho dù thế nào cậu cũng phải nghe tớ về sau đừng cùng Đường
Lưu Nhan kia quan hệ gì, chúng ta không thể động vào hắn.” Ngô Ưu thở
dài, ngón tay thon dài sơn đỏ tươi khẽ vuốt qua mặt Lâm Cẩm Sắt, dường
như có chút thương tiếc.
“Ừ, biết rồi, Tiểu Ưu, tớ mệt chết rồi, đi ngủ trước.” Nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ như cơn thủy triều
càn quét tới nơi, cô đứng lên, ngáp một cái rồi đi lên lầu.
Hôm nay trải qua nhiều chuyện lắm rồi, tối hôm qua lại bị Đường Lưu
Nhan ép buộc một đêm, hiện tại cô giống như đánh tràng ác chiến, quyết
hy sinh đất nước cho một giấc ngủ yên ổn.
Đêm nay, Lâm Cẩm Sắt nằm mơ. Trong mơ có một người đàn ông không thấy rõ mặt, tựa hồ đi tới chỗ cô, lại tựa hồ đi xa khỏi cô, còn cô bị xiềng xích thô kệch
khóa tại chỗ đó, một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt muốn nướng cô, nóng,
nóng quá! Cô muốn nhìn mặt người đàn ông kia, liền phát hiện thân ảnh đó đã biến mất, từ bên tai cô vang lên giọng nói rất hần, quỷ dị , phẫn nộ , tràn ngập hận ý …
“Lâm Cẩm Sắt, tôi vĩnh không tha thứ cho cô…!”
Từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, Lâm Cẩm Sắt phát hiện cả người mình
chỉ có mồ hôi, há miệng rất to, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Trong không khí tràn ngập hương vị tử tiêu độc thủy, trước mắt tất cả đều là màu trắng, làm cho cô lo sợ không yên.
Nơi này là …
Đúng lúc này có người đẩy cửa vào, chỉ thấy Ngô Ưu bưng một chén canh
nóng còn nghi ngút khói đi đến, thấy cô đã tỉnh trên mặt đầu tiên xẹt
qua một đạo kinh hỉ, nhưng rất nhanh khóe miệng trầm xuống, trong lời
nói cũng chua ngoa, “Ngủ hai ngày hai đêm rốt cục cũng dậy rồi, phát sốt lại còn dám khóa cửa? … Còn chút nữa thì thành viêm phổi rồi đó….Hừ,
nếu không phải đại tiểu thư tớ tìm thợ khóa mở cửa, lại Call lái xe đưa
cậu đến bệnh viện, không chừng bây giờ cậu cách gặp Diêm La vương cũng
không còn xa .”
Lâm Cẩm Sắt từ trong lời cô hiểu ra ý
tứ quan tâm, vội vàng lấy lòng cười cười, “Đây không phải thói quen của
tớ sao? Huống hồ tớ làm sao biết mình bị sốt chứ… Tiểu Ưu cậu nấu canh
gì thế? Tớ muốn uống canh la hán quả bát trân, canh sa sâm ngọc trúc lão vịt, canh ngô nấm hầm sườn…” Còn chưa kịp giở sổ ra đọc thêm mấy loại
nữa, cô đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh.
“Đã sốt còn
dám uống canh thịt, tớ nấu cho cậu canh gừng, cậu uống hết cho tớ, một
giọt cũng không thể thừa lại.” Dừng một chút, không nhìn khuôn mặt suy
sụp của Lâm Cẩm Sắt trong nháy mắt, lại tiếp tục nói, “Nếu còn thừa một
giọt, cẩn thận cái mũi cậu bẹp xuống đấy.”
Thật không có cách nào, người nấu cơm trong nhà chính là đại ca.
Lâm Cẩm Sắt vẻ mặt đau khổ đem canh gừng cay nồng uống xuống, cầm chén
đưa trả cho Ngô Ưu, đang nghĩ tới bị sốt cũng tốt, lúc trước vì chuyện
vụ án kia mà không nghỉ ngơi được nhiều, vừa vặn thừa dịp mấy ngày này
nhanh chóng nghỉ ngơi dưỡng sức thôi, nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới
vấn đề nghiêm trọng.
Ngẩng đầu, “Tiểu Ưu, quần áo của
tớ là ai thay vậy ?” Cô có thói quen lõa thể khi ngủ, lại mơ mơ màng
màng bị cháy sạch , bộ quần áo bệnh nhân này là ai thay cho cô … Một đáp án xẹt qua trong đầu, một dự cảm chẳng tốt đẹp gì.
“Là tớ, thế nào? Đại tiểu thư hạ mình thay quần áo cho còn không vui?”
Khóe miệng Lâm Cẩm Sắt không khỏi run rẩy.
Đương nhiên không vui rồi! Bị một nữ đồng bào xem không sao cả, nhưng cho một nữ đồng chí xem hết thì…
Ngô Ưu thật sâu nhìn cô một cái, cầm chiếc bát không lên đi tới cửa,
sau lại dừng lại, đưa lưng về phía cô nhẹ nhàng bỏ xuống một câu, “Cẩm
Sắt, cậu phải nhớ kỹ, trên đời tất cả mọi người đều có thể, chỉ có tớ,
vĩnh viễn không tổn thương cậu.”
Sau khi Lâm Cẩm Sắt
xuất viện, đã là ba ngày sau. Ngô ưu mở cửa xe Hummer kiêu ngạo đứng ở
cửa bệnh viện chờ cô. Người này này cái gì cũng tốt, chính là nhãn hiệu
đồ dùng. Đồ trang điểm phải là nhập khẩu Italy, quần áo không phải của
Paris thì không mặc , ngay cả mua xe, cũng phải mua Hummer thiêu du lại
thiêu tiền. Ở những năm tài chính thế giới đang suy thoái thế này, người như cô ấy… thật là hàng quý hiếm.
Lâm Cẩm Sắt xám xịt ảo não đi vào trong xe trong ánh mắt phức tạp có hâm mộ lại có khinh bỉ của mọi người , lại bị trang phục hoa lệ của Ngô Ưu làm T_T một hồi.
Nữ nhân này đầu óc để làm gì chứ ? Thời đại này cư nhiên còn có phụ nữ
mặc yếm ra đường! Lại còn là cái yếm thêu hoa mẫu đơn màu hồng!
“Cái này gọi là cá tính, đi ở trên đường phải ngẩng cao đầu mà đi, biết chưa?” Một ánh mắt phiêu diêu ném lên người cô, lại có sát khí cùng uy
hiếp ngầm cực mạnh.
Lâm Cẩm Sắt trên đường đi về nhà, khóe miệng cong lên, tâm tình vô cùng tốt.
Vừa mới về nhà, Lâm Cẩm Sắt nhớ tới di động còn để trong túi xách, vội
vàng vào phòng lấy ra, năm ngày liền không đả động tới, di động quả
nhiên hết pin . Vì thế cô nhanh chóng sạc pin, thuận tiện khởi động máy, hơn 20 tin nhắn chưa đọc và mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Đa số là trợ lý Tiểu Vương …
“Lâm tỷ, tổng tài công ty Phi Đạt mời chị ăn cơm, em đã giúp chị từ
chối rồi. Ha ha, biết chị chướng mắt với những ông già đầu hói…”
“Lâm tỷ, chủ tịch Hoàng của công ty điện tử Hằng Trữ muốn cùng chị trao đổi —— hình như là muốn ly hôn với người chồng vô dụng … cũng là, từ
xưa nữ không bằng nam, chủ tịch Hoàng gặp phải tên bất lực chỉ biết ăn
không ngồi rồi cô ấy cũng thật ủy khuất. ha ha…”
“Lâm
tỷ, sao chị không trả lời đi nhắn, hai ngày này có rất nhiều án tử phải
xử lý, một mình em làm sao được, chị đang áp bức người lao động đó !”
…
Đọc từng tin nhắn một, Lâm Cẩm Sắt thoải mái ngồi trên sàn nhà chậm rãi xem, ngẫu nhiên giống con mèo ngáp một cái. Hai mươi sáu tuổi , dù sao
cũng không còn trẻ nữa, lại ít vận động, bệnh nặng tuy đã khỏi nhưng vẫn cảm thấy thân thể mềm yếu , xương cốt đau nhức.
Chờ kì nghỉ phép tiếp theo, phải đi du lịch để rèn luyện cơ thể và cho tâm trạng thoải mái thôi.
Đang nghĩ như vậy , một cái tên quen thuộc mà xa lạ liền nhảy vào tầm nhìn của cô…
Đường Lưu Nhan.
“Lâm Cẩm Sắt, vì sao không nghe điện thoại?”
“Lâm Cẩm Sắt, tôi ở dưới lầu nhà em, ra đi.”
“…”
Cuối cùng là… “Lâm Cẩm Sắt, em quả nhiên là nữ nhân tiêu sái.”
Lâm Cẩm Sắt nhìn mồ hôi lạnh ứa ra, câu cuối cùng của Đường công tử là ý gì chứ? Không suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường
Lưu Nhan, không có nhạc chờ, chỉ có tiếng “tút..tút” đơn điệu làm cho
hơn mười giây chờ đợi trở nên rất lâu.
Lâm Cẩm Sắt cảm giác di động nắm trong lòng bàn tay đang ở chậm rãi sấm chớp.
Điện thoại đã có tín hiệu , “Alo .” Tiếng nói trầm thấp từ tính khàn khàn vang lên ở bên tai.
Lâm Cẩm Sắt hắng hắng giọng, trấn tĩnh tự nhiên nói, “Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt.”