Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ?

Chương 9: Mì thịt bò+ mì Dương Xuân= colktail


Đọc truyện Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ? – Chương 9: Mì thịt bò+ mì Dương Xuân= colktail

Trở lại nhà trọ không lâu, Dương Thuần
Miễn nhận được điện thoại Dư Tư Giáng, cô nói cô đã chia tay cùng Lưu
Liêm, có điều Lưu Liêm nhất định không chịu chia tay. Phiền toái là dạ
tiệc tối mai tại tòa cao ốc, Dư Tư Giáng vì muốn thoát khỏi Lưu Liêm đã
xung phong đáp ứng làm bạn gái Dương Thuần Miễn, khẩn cầu Dương Thuần
Miễn nhất định phải thay cô nói dối việc này. Dương Thuần Miễn tuy rằng
vô cùng khó xử, nhưng sau khi cân nhắc, cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của Dư Tư Giáng.

Buông điện thoại rồi, Dương Thuần Miễn
nhìn Ngưu Nhu Miên đang hát lẩm bẩm gì đó ở phòng bếp chuẩn bị chưng
bánh bao, hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào. Ngưu Nhu Miên
thấy Dương Thuần Miễn gác điện thoại rồi mà vẫn mặt co mày cáu, tò mò
hỏi:“ Ai vừa mới gọi điện thoại đến vậy?”

“Dư…… Tư Giáng.” Dương Thuần Miễn nói rất là do dự.

Ngưu Nhu Miên bất mãn liếc mắt Dương
Thuần Miễn một cái, học cách Dương Thuần Miễn nói mới rồi:“Dư…… Tư
Giáng.” Sau đó ê ẩm nói:“Anh nhìn xem anh đi, tiếp điện thoại tình nhân
trong mộng đến, ngay cả nói cũng nói không lưu loát, đầu lưỡi bị đông đá rồi à?” Ngưu Nhu Miên khó chịu dùng sức trộn bột.

“Cô cái cũng nói được! Lời nói cử chỉ của cô xem xem có chút nào giống con gái nhà người ta không? Cô như vậy làm cho tôi không biết thế nào mang ngươi đi tiệc tối!” Dương Thuần Miễn
dừng một chút, âm thầm hạ quyết tâm, rốt cục cũng có dũng khí nói ra:“Tư Giáng điện thoại nói, vì không muốn bạn trai cũ dây dưa cho nên nhờ tôi làm bạn trai của cô ấy tiệc tối lần này, cho nên……”

“Anh nói mang tôi ra ngoài làm anh mất
mặt? Cho nên anh bỏ tôi mà đi với cô ta?” Ngưu Nhu Miên trừng mắt lạnh
lùng nhìn Dương Thuần Miễn, cuồng nộ mãnh liệt thoáng chốc tràn ngập
trái tim, đồng thời còn có vài phần chua xót không cách nào hình dung
được.

Dương Thuần Miễn thấy ánh mắt Ngưu Nhu
Miên càng ngày càng phát ra sát khí, đứng lên, giải thích:“Tư Giáng cũng có khó xử của cô ấy, hy vọng cô thông cảm được. Lần này là do lỗi của
tôi xử lí không ổn, bộ lễ phục dạ hội kia tôi sẽ thanh toán tiền xem như tôi bồi thường cho cô nha.”

“Ai hiếm lạ gì quần áo của anh! Vừa hay
tôi lại đang nghĩ, cùng anh đi lên phố vạn nhất đụng phải người quen về
sau sẽ không còn mặt làm người . Lần sau trên đường, có chết tôi cũng
muốn…… Cho anh mang theo cái khăn che mặt! Không phải, là không có lần
sau!” Ngưu Nhu Miên tận lực bình tĩnh nói xong, đem nước vung mãnh liệt
lên mặt nhầm áp chế trong lòng cùng ủy khuất cùng với lửa giận quay
cuồng, rửa mặt xong liền trở về phòng.

Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên đóng
cửa lại. Nếu Ngưu Nhu Miên giống như bình thường giận dữ với anh có lẽ
trong lòng anh còn dễ chịu hơn một chút, nhưng lúc này Ngưu Nhu Miên
bình tĩnh như thế, lại làm cho anh cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Ngưu Nhu Miên vừa đóng cửa lại, đôi mắt
liền đỏ, miệng mắng “Thối hỗn đản”, đặt mông an vị ngồi trên giường. Vừa lúc này di động vang lên, là Bạch thiếu gia gọi điện thoại tới. Bạch
thiếu gia nghe Ngưu Nhu Miên nói chuyện bằng giọng mũi, thân thiết
hỏi:“Nhu Miên, cô bị cảm sao?”

“Uhn, có một chút, không sao đâu.”

“Thời tiết Bắc Kinh bắt đầu lạnh rồi, cô
phải mặc thêm quần áo nhiều chút, lần trước gặp mặt tôi thấy cô mặc vẫn
là rất đơn bạc. Trước kia khi trung học, cô không phải sợ nhất lạnh sao? Còn nhớ cô còn cố ý kêu mẹ cô đem cho hai cái áo bông cho cô mà.”

“Anh nhớ cũng thât rõ ràng! Còn nói nữa,
các anh đều nói tôi mặc vào nhìn giống như hòm thư. Đại Trần còn nhét
giấy vào miệng tôi nữa, nói anh ta muốn gửi thư.” Ngưu Nhu Miên lau nước mắt, nín khóc mỉm cười. Trung học thật sự là thời gia tốt đẹp nhất,
không lo lắng gì cuộc sống bên ngoài cả .“Tìm tôi có chuyện gì? Chẳng lẽ chính là dặn tôi mặc thêm quần áo? Trước kia khi trung học anh cũng
không nói chuyện giống như bây giờ đâu.”

Bạch thiếu gia ở điện thoại bên kia cười
hắc hắc,“Ngày mai ở tòa cao ốc của công ty có cái tiệc tối, tôi không có bạn gái, muốn lôi cô theo giúp tôi đi mà.”

Ngày mai? Tiệc tối của tòa cao ốc? Ngưu
Nhu Miên cẩn thận đề ra nghi vấn, mới phát hiện thì ra công ty của Bạch
thiếu gia ở Bắc Kinh lại cũng cùng đặt trong tòa cao ốc kia. Thế giới
thật đúng là nhỏ quá! Ngưu Nhu Miên trong lòng cười gian hai tiếng,
Dương Thuần Miễn anh chờ coi! Lập tức sảng khoái đáp ứng Bạch thiếu gia. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đem Dư Tư Giáng hạ cấp
xuống, vì thế hẹn Bạch thiếu gia ngày mai cùng nhau lên phố chuẩn bị
giao tranh.

Gác điện thoại, Ngưu Nhu Miên tâm tình đã từ mưa to chuyển thành sáng sủa, lẩm bẩm ca hát rồi đi ra phòng khách.
Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên tươi cười từ trong phòng đi ra, đầu
tiên là sửng sốt, lập tức cảm thấy da đầu nhút nhát.

Nhìn Ngưu Nhu Miên bắt đầu băm nấm mèo,
Dương Thuần Miễn cẩn thận từ từ đi lại đây, thấy Ngưu Nhu Miên đang ngắm mục tiêu nhìn về phía hai củ hành tây trong tủ lạnh kia, Dương Thuần
Miễn chạy nhanh trước đem hai củ hành tây lấy đến nắm vững trong tay.
Ngưu Nhu Miên miễn cưỡng nhìn Dương Thuần Miễn liếc mắt một cái, rung
đùi đắc ý tiếp tục thái đồ ăn.

Dương Thuần Miễn thấy tâm tình Ngưu Nhu
Miên tốt một cách khác thường, trong lòng càng thêm khó chịu, thử nhỏ
giọng hỏi:“Cô không sao chứ? Không tức giận?”

“Giận có tác dụng gì sao? Giận lên thì
anh mang tôi đi, không mang theo trứng cá muối kia đi à?” Ngưu Nhu Miên
ánh mắt nâng cũng không nâng, tiếp tục vội vàng thái đồ ăn.

“Tuy rằng giận cũng không có tác dụng gì, nhưng mà lấy tính tình của cô là không có khả năng khinh địch từ bỏ như vậy đâu.” Dương Thuần Miễn vừa nói vừa dùng mắt nhìn trộm thái độ
củaNgưu Nhu Miên.

“Ôi! Chừng nào thì anh hiểu biết tôi
nhiều như vậy ah? Chọc tôi cùng anh trở mặt anh mới vừa lòng phải
không?” Ngưu Nhu Miên quăng đao thái đồ ăn lên thớt, sau đó mở cổ áo ra, không đợi cuốn tay áo, Dương Thuần Miễn đã nhảy lên đến mấy thước đứng ở ngoài .

“Anh chỉ cần đem bộ lễ phục dạ hội quần
áo kia thanh toán tiền xong là ok, những cái khác ta lười cùng anh nói.” Ngưu Nhu Miên trong lòng thầm mắng, hoàng hoàng chết tiệt, xem tôi xử
lý con cẩu phản bội anh như thế nào! ^^

Ngưu Nhu Miên bắt đầu thái nhuyễn nội
tạng trư, có phế trư, đại tràng, bụng trư, tâm trư, can trư, duẩn phiến, vân vân…… Thái nhuyễn xong, Ngưu Nhu Miên bắt đầu chưng bánh bao, đem
bánh bao tạo thành hình đầu chó, nặn ra hai cái lỗ tai nhỏ, dùng đậu đen làm hai mắt, sau đó vẽ một cái miệng nhỏ nhỏ hồng hồng. Sau khi hết
thảy đều làm xong, Ngưu Nhu Miên phát hiện cái nút thắt cổ áo của mình
không thấy nữa , tìm kiếm mọi nơi cũng tìm không được, suy nghĩ không
phải rơi vào kia trong đống đồ ăn lý mới nãy đi?! (tâm trư = tim trư=tim lợn)

Dương Thuần Miễn lúc này dọc theo mùi đồ
ăn đến phòng bếp, thấy cái bánh bao đầu chó kia mặt tối sầm, bất quá
đuối lý cũng không dám đưa ra dị nghị.

Đồ ăn mang lên bàn , Ngưu Nhu Miên chu
cái miệng nhỏ ăn từng ngụm từng ngụm, so với ngày thưòng càng thêm cẩn
thận. Dương Thuần Miễn trước lướt qua một ngụm, hương vị cực kỳ ngon,
không khỏi khen:“Rất thơm!”

“Ừ, anh ăn nhiều một chút!” Ngưu Nhu Miên thản nhiên nói, thấy Dương Thuần Miễn gật gật đầu, cô lại tiếp tục
nói:“Anh biết anh qua ăn cái gì không? Này tâm trư can trư phế trư a,
thích hợp nhất cho cái loại người vô tâm vô phế vô can giống anh ăn đó!”

Dương Thuần Miễn đã sớm thành thói quen
với cái miệng độc ác của Ngưu Nhu Miên, cũng là lơ đễnh, khò khè khò khè mồm to ăn bánh bao thơm ngào ngạo. Ngưu Nhu Miên nếu có chút đăm chiêu
nhìn Dương Thuần Miễn, lập tức cũng buồn đầu tiếp tục ăn.

Chỉ chốc lát, chỉ nghe Dương Thuần Miễn
“Ai u” một tiếng, Ngưu Nhu Miên nghe tiếng lập tức tươi cười hiện lên
mặt, chạy qua bên Dương Thuần Miễn, nhảy nhót nói:“Mau nhổ ra!”

Liền nhìn thấy Dương Thuần Miễn cau mày,
phun ra một viên nút thắt. Ngưu Nhu Miên lấy khăn tay xoa xoa cẩn thận,
cầm lấy nút thắt nhìn trái rồi lại nhìn phải, vừa lòng nói:“Không sai!
Cuối cùng bị anh ăn rồi!”

Dương Thuần Miễn vừa nghe liền nóng
nảy,“Thì ra là cô ngồi chờ tôi ăn đấy?!” Ở chung cùng nữ nhân này, một
giây cũng không thể thả lỏng cảnh giác.

“Nếu không anh cho là thế nào? Không vì
cho anh giúp tôi tìm nút thắt, tôi có thể cho anh ăn cơm thuận lợi như
vậy sao?” Ngưu Nhu Miên khiêu khích đón nhận Dương Thuần Miễn, lập tức
lại ra vẻ an ủi anh, nói:“Làm người phải biết đủ thiếu àh, ai xem anh
nhổ ra thế này với lại đi ra bằng cách kia cách nào ít tốn sức hơn?!”

=_=||| Dương Thuần Miễn lúc này mới phát

giác, đối với một nữ nhân, tính cách mới là mấu chốt. Trù nghệ cho dù
hay cỡ nào nhưng nữ nhân đó mà có tínnh cách ma quỷ thì này trù nghệ này cũng chỉ có thể biến thành một loại kỹ năng giết người khác thôi! Trời ạ ~ Ngưu Nhu Miên cô muốn giết tôi sao?

Buổi tối, Ngưu Nhu Miên từ phòng đi ra,
yêu cầu Dương Thuần Miễn trước tiên kết toán tiền lương cuối tháng đi.
Dương Thuần Miễn lòng mang áy náy với Ngưu Nhu Miên, tuy rằng không hài
lòng về cái quyển sổ ghi chi phí xảo trá kia của Ngưu Nhu Miên nhưng là
vẫn quyết định thanh toán.

“Bây giờ chúng ta đến ngân hàng lấy tiền đi.” Ngưu Nhu Miên tính lấy tiền này tài khoản cho tiệc tối ngày mai.

“Gấp như vậy làm gì chứ? Ngày mai không được sao?”

“Không được! Tôi muốn lấy tiền của tiểu nhân đêm hôm nay!”

=_= Dương Thuần Miễn oán giận thì oán giận nhưng vẫn mặc áo khoác cùng đi đến ngân hàng với Ngưu Nhu Miên.

Tài khoản lấy nhiều nhất một lần cũng chỉ là 3000, Dương Thuần Miễn vì thế trước lấy 3000 cho Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên vừa lấy đến số tiền lừa dối này, kích động lắm a…… Rốt cục
cũng cảm nhận được cái loại khoái cảm của tiền tài bất nghĩa. Bất quá
lương tâm vẫn là khiển trách mình một chút .

Nghĩ đến lần trước bị cướp bóc, Ngưu Nhu
Miên cầm tiền, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải đánh giá chính
mình, rốt cuộc thì giấu chỗ nào thì tốt đây? Dương Thuần Miễn hai tay
giao trước ngực, đứng ở một bên kiều chân xem kịch vui, Ngưu Nhu Miên
cuối cùng quyết định — làm cho Dương Thuần Miễn cầm, làm cho anh đến nhà rồi lại thanh toán tiền lại cho cô, coi như chưa đến lúc về tới nhà,
này tiền vẫn là Dương Thuần Miễn sở hữu, nếu đánh mất cũng coi như tài
sản của anh bị tổn thất, không có liên quan gì đến cô.

Cái này đổi thành Ngưu Nhu Miên hai tay
giao nhau trước ngực ở một bên kiều chân xem Dương Thuần Miễn. Dương
Thuần Miễn nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải đánh giá chính mình,
rốt cuộc để chỗ nào thì tốt đây? Lúc mới ra ngoài, hai người cũng không
mang theo túi gì. Ngưu Nhu Miên còn câu nói mát một câu làm Dương Thuần
Miễn muốn đông lạnh:“Nếu anh là người Scotland thì tốt rồi!”

“Vì cái gì?”

“Scotland váy ngắn, có cái túi tiền……”
Ngưu Nhu Miên ngữ khí ái muội đột nhiên dừng lại, lập tức đem tầm mắt di chuyển tới trần nhà. [Sun: đàn ông Scotland mặc váy ngắn a~~~]

Dương Thuần Miễn lập tức tỉnh ngộ, cau mày,“Sắc nữ! Cái gì cũng dám nói!”

“Xí ~ ít nhất tôi nghĩ cái gì thì nói cái đó, dù sao cũng tốt hơn người nào có mặt ngoài chính đứng đắn, kỳ thật
đầu óc xấu xa!” Ngưu Nhu Miên nói xong chuyện, Dương Thuần Miễn đã đem
tiền để trong áo lạnh.

Ngưu Nhu Miên đi theo Dương Thuần Miễn ra ngân hàng. Vừa ra khỏi cửa, Ngưu Nhu Miên liền nhìn mọi nơi hết nhìn
đông tới nhìn tây, Dương Thuần Miễn nhịn không được hỏi:“Cô làm cái gì
thế?”

“Tôi tìm phạm nhân cướp bóc!” Ngưu Nhu Miên tiếp tục nhìn quanh bốn phía.

=_= nữ nhân này!

“Vì cái gì tôi vừa ra ngân hàng liền lập
tức bị người cướp đoạt, mà anh lấy tiền, ngay cả một cái quỷ ảnh cũng
chưa có một cái! Rất không công bình !” Ngưu Nhu Miên quyệt miệng nói.

“Vấn đề nhân phẩm! Cô tiếp tục tìm phạm
nhân cướp bóc, tôi đi trước.” Dương Thuần Miễn nói xong, nắm thật chặt
áo, cước bộ nhanh hơn.

Ngưu Nhu Miên đơn giản đưa tay vòng tới
bên miệng bắt thành hình cái loa, đứng bên đường hô lớn:“Có người nào
tới cướp bóc không? Trên thân nam nhân phía trước tôi có rất nhiều
tiền!” Dương Thuần Miễn nghẹn họng trân trối, kinh ngạc quay đầu nhìn
Ngưu Nhu Miên, chỉ thấy Ngưu Nhu Miên xoa thắt lưng, đắc ý hướng anh làm một cái mặt quỷ.“Không có người cướp thì tôi đến cướp, cướp được thì là của tôi, ngày mai anh lại trả cho tôi tiền lương khác.”

Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên vọt
lại đây, vội vàng bỏ chạy đi. Ngưu Nhu Miên ở phía sau đuổi theo không
bỏ. Cứ việc Ngưu Nhu Miên toàn lực chạy hết cả hơi nhưng phía trước
Dương Thuần Miễn lại lạt mềm buộc chặt trêu đùa cô. Mỗi lần thấy cô sắp
đuổi tới, anh liền trước tiên chạy đi xa xa. Nhưng lúc khoảng cách hơi
rớt ra chút, Dương Thuần Miễn lại thả chậm bộ pháp. Vì thế, vào một ngày mùa đông ở trên đường phố, một đôi nam nữ mặc thật trang phục lạnh dày
thật dày, một trước một sau rượt nhay chạy, trong miệng thở ra khí thật
lạnh, nhìn giống như hai cái bánh bao đậu ở trên đường truy đuổi.

Ngưu Nhu Miên thấy mình chạy không qua
Dương Thuần Miễn, đơn giản làm bộ như đau chân. Quả nhiên thấy Dương
Thuần Miễn dừng lại cước bộ, hướng cô đi qua nơi này. Bất quá Dương
Thuần Miễn biết rõ Ngưu Nhu Miên là đang giả bộ cho nên cũng không trực
tiếp đến gần, mà là thử cẩn thận tiếp cận. Quả nhiên, thời điểm ở gần
cạnh Ngưu Nhu Miên, cô đột nhiên vươn ma trảo trảo anh. Dương Thuần Miễn trước đó sớm đã có phòng bị cho nên nhanh chóng nhảy qua một bên né
tránh. Ngưu Nhu Miên trảo không trúng, mất đi trọng tâm,“Ai u” một tiếng liền té ngã trên mặt đất.

Dương Thuần Miễn ngồi xổm xuống xem xét
miệng vết thương Ngưu Nhu Miên, xăng ống quần lên, chỉ thấy đầu gối đã
bị chảy máu. Ngưu Nhu Miên đánh mạnh Dương Thuần Miễn hai quyền,
mắng:“Anh chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Trốn cảnh sát à! Bây giờ của
chân của tôi bị hỏng rồi!” Ngưu Nhu Miên nói xong đôi mắt mà bắt đầu đỏ
hoe, xoa cái mũi của mình, đáng thương hề hề nói:“Anh xem, đều đổ máu !”

“Đừng khóc, không có việc gì đâu!” Dương Thuần Miễn ôn nhu an ủi.

“Sao lại không có việc gì? Tôi đổ máu
đương nhiên anh không có việc gì rồi!” Ngưu Nhu Miên kéo lấy quần áo
Dương Thuần Miễn,“Tôi mặc kệ, anh phải cho tôi cướp mới được, nếu không
nhiệt huyết cách mạng của tôi sẽ bị chảy mất hết!” Dương Thuần Miễn bất
đắc dĩ cười khổ, từ trong túi tiền đưa 500 cho Ngưu Nhu Miên.

Ngưu Nhu Miên vừa cầm được năm trăm tệ
hài lòng vô cùng, còn khoa trương đem năm trăm tệ cọ ở trên mặt, từ từ
nhắm hai mắt, bộ dáng vô cùng hưởng thụ. Dương Thuần Miễn cười lắc lắc
đầu, nói:“Không đau nữa?”

“Có tiền sẽ không đau !” Ngưu Nhu Miên hắc hắc hai tiếng.

“Còn có thể đi sao?” Dương Thuần Miễn đỡ Ngưu Nhu Miên đứng lên.

“Không thể đi, anh cõng tôi đi.” Ngưu Nhu Miên nhân lúc bị thương chơi xấu.

Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên,
không nói hai lời cõng cô trên lưng. Vì thế Ngưu Nhu Miên ghé vào trên
lưng Dương Thuần Miễn, hai chân đắc ý nhếch lên nhếch lên, trên tay còn
đem năm trăm tệ biến hình thành cây quạt, một bên quạt cho mình, một bên lại hát lung tung bài mình tự sáng tác:“Ta cưỡi Tiểu Bạch Tử về nhà mẹ
đẻ, cầm trong tay năm trăm tệ tiền thưởng. Tiểu Bạch Tử nhà của ta quả
nhiên nếu có thể giống như ngựa cõng ta chạy đi, lại có tác dụng bảo hộ
của ta, cơm chiều còn có thể dùng để thử độc! Hắc rống hắc rống!”

Dương Thuần Miễn quay đầu hỏi Ngưu Nhu Miên:“Cướp được tiền vui vẻ như vậy sao?”

“Đương nhiên! Không tin, anh cũng thử
xem!” Ngưu Nhu Miên tiến đến Dương Thuần Miễn bên tai, thâm tình nói:“Kỳ thật, tôi có một giấc mộng về một thế giới chỉ của hai chúng ta.” Giọng nói Ngưu Nhu Miên tràn ngập mộng ảo.

Dương Thuần Miễn tâm động, lập tức trầm giọng hỏi:“Giấc mộng gì?”

“Chính là cùng anh đi ngân hàng lấy tiền, anh bị cảnh sát bắt lại nhưng một mực không nhận tội, rốt cuộc bị túm
về đồn công an, còn lại một mình tôi đi lấy tiền, anh nghĩ có tuyệt hay
không?!” [Sun: chị a ~~~, ta bị sặc nước rồi a~~~]

=_= đây là giấc mộng về một thế giới chỉ
của hai chúng ta? Đầu óc mình có phải không có thuốc nào cứu được hay
không vậy, niệm nhiều kinh như vậy sao còn không biết được bộ mặt dữ tợn của nữ nhân này chứ, thế mà nghe cô ta nói về ‘giấc mộng về một thế
giới chỉ của hai chúng ta’ thì bị động lòng! Dương Thuần Miễn trong lòng thầm mắng chính mình lần thứ một trăm.

Trở lại nhà trọ, Dương Thuần Miễn rửa
sạch miệng vết thương của Ngưu Nhu Miên, lấy thuốc đỏ bôi cho Ngưu Nhu
Miên. Ngưu Nhu Miên than thở :“Như vầy ngày mai làm sao bây giờ đây ~~!”

“Ngày mai?” Dương Thuần Miễn hỏi lại, Ngưu Nhu Miên vội vàng che miệng:“Anh đi tham gia tiệc tối, tôi đi ra ngoài hẹn hò a.”

“Chân bị thương, vẫn là ở nhà ngốc đi,
đừng chạy loạn chung quanh.” Dương Thuần Miễn nghe Ngưu Nhu Miên muốn đi hẹn hò liền cảm giác không thích.

“Anh quản tôi?” Ngưu Nhu Miên liếc mắt một cái Dương Thuần Miễn,“Đúng rồi, mau giao tiền ra đây!”

Dương Thuần Miễn từ trong áo lạnh lấy

tiền ra:“Cô nói cô một chút đi, có mỗi một sở trường là làm cơm, hiện
tại cũng không còn xài được. Suốt ngày ăn chút là lạ gì đó, hoặc là động tay động chân trong đồ ăn. Thật đúng là không đúng tý nào !”

“Xí ~ hôm nay tôi xem tranh châm biếm
trên mạng, tranh châm biếm nói ‘Con gái có hai ưu điểm, nhưng có một
khuyết điểm; Con trai tuy rằng không có ưu điểm, nhưng là có một cái sở
trường. Cho nên con trai giỏi thì sẽ bắt lấy hai cái ưu điểm của con
gái, còn phải thường xuyên bù lại khuyết điểm của con gái.’ cho nên, con gái ít nhất có hai ưu điểm, mà anh sao lại thảm như thế, chẳng có chút
sở trường nào.” Ngưu Nhu Miên vừa lòng nói xong.

Dương Thuần Miễn kinh ngạc một chút, lập tức cảm khái nói:“Con gái như cô còn lưu manh hơn con trai!”

“Anh cũng lưu manh ‘thỏ’!” Ngưu Nhu Miên
trả lời, thấy Dương Thuần Miễn không hiểu được, Ngưu Nhu Miên giải thích nói:“Không phải con thỏ, là chữ TOO tiếng Anh!” Thấy Dương Thuần Miễn
bắt đầu tức giận, Ngưu Nhu Miên lại bổ sung nói:“Tổng kết chính là, hai
chúng ta là lưu manh ‘thỏ’! Bất quá không phải con thỏ, là T-O-O TOO!”

Dương Thuần Miễn học ngoại ngữ là tiếng
Nga, đối với tiếng Anh cảm thấy không hứng thú lắm. Lúc này thấy Ngưu
Nhu Miên dùng ngoại ngữ trào phúng mình, lập tức trả lời lại một cách
mỉa mai:“Tôi xem cô là điểu thích ăn hạt dưa ăn thật rồi, người ta thì
không nói tiếng người mà nói điểu ngữ làm gì!” [Sun: Dương Thuần Miễn mỉa mai Ngưu Nhu Miên nói tiếng anh là điểu ngữ, là tiếng chim, nói cô cũng là chim ăn hạt dưa luôn]

“Vậy anh cũng không ăn ít đồ ăn cho đấy, sao đến bây giờ còn không nói tiếng chó a~~?”

Dương Thuần Miễn tức khí, cắn răng
nói:“Con nhỏ chết tiệt này, tôi thật sợ một ngày nào đó nhịn không được
đem cô bóp chết tươi!” Nói xong, lập tức vào toilet đánh răng chuẩn bị
ngủ. Nghĩ rằng có lẽ phải thuận theo tình thế quốc tế, học tiếng Anh,
cũng không thể để cho con nhỏ này xem thường anh.

Dương Thuần Miễn bị Ngưu Nhu Miên chọc
giận, càng nghĩ càng không được tự nhiên, một đứa con gái mà nói chuyện
rõ ràng như vậy sao lại có thể cùng người khác hẹn hò được chứ, càng
nghĩ càng dùng sức đánh răng, càng chà càng nhanh. Ngưu Nhu Miên ở cửa
thò vào nửa cái đầu, nói:“Tuổi còn trẻ, làm cái gì mà tức dữ như, nếu
không vẫn là nhanh chóng chạy ra xem thế giới động vật đi. Đừng như vậy
dùng sức, cẩn thận chà hỏng cả nướu đấy.” Vừa dứt lời, chợt nghe Dương
Thuần Miễn “Ai u” Một tiếng quả nhiên chà đến nướu thật. Ngưu Nhu Miên
lè lưỡi, nhanh chóng chạy về phòng, bỏ lại Dương Thuần Miễn một người ở
toilet nhịn đau bụm mặt, thấp giọng mắng.

Sáng sớm hôm sau, Ngưu Nhu Miên thức dậy
cũng rất sớm, vì thế chiên bánh bao làm bữa sáng.“Ngày hôm qua chưng,
hôm nay chiên, nhưng cũng không đủ giải hận!” Ngưu Nhu Miên oán hận nói. Dương Thuần Miễn không dám phản bác, vội chuyển đề tài :“Cô hôm nay sao dậy sớm như vậy?”

“Sáng sớm có con dế mèn muốn ăn chim chóc! Có bạn học mĩ nam muốn hẹn tôi. Anh hôm nay đến công ty à?”

“Tôi muốn đi cầu thần bái phật, gần đây
có nữ ác quỷ cứ quấn lấy tôi, tôi cần cao tăng chỉ điểm, pháp khí để còn sức phân cao thấp cùng cô ta, niệm kinh đã không thể làm cho lòng tôi
tâm bình khí hòa nữa. Thuận tiện thắp hương hứa nguyện, cầu phúc tiêu
tai, haizzz!”

“Nhớ mua kim cương, mã não, phật châu,
vòng xuyến để trấn áp nữ quỷ a! Nữ quỷ tham tiền đó! Anh chỉ cần mang
cho trên cổ cô ta một bộ, nhất định có thể trấn được!” Ngưu Nhu Miên âm
dương quái khí nói.

Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên trước sau ra cửa. Dương Thuần Miễn trên đường tới công ty trên đường nhớ đến
Ngưu Nhu Miên sáng sớm phải đi gặp bạn cũ hồi trung học, nghe nói anh ta cố ý vì Ngưu Nhu Miên từ Thượng Hải bay trở về, trong lòng càng phiền
não, vì thế anh chạy qua xem phòng ở trang hoàng tiến triển đến đâu rồi. Đến nhà mới, Dương Thuần Miễn bỏ đi yêu cầu lần trước xem nhẹ chất
lượng chỉ cầu tốc độ, có một số nơi thậm chí yêu cầu làm lại một lần
nữa. [Sun: ai bị cảm nắng rồi nha, giờ đến nhà mới cũng chẳng thèm quan
tâm nữa a~~~]

Đi khỏi nhà mới, Dương Thuần Miễn càng
thêm phập phồng không ổn định, vốn buổi sáng chỉ là nói giỡn nói muốn đi chùa chiền, hiện tại tinh thần không yên, đơn giản cũng thử đi chùa
chiền một chuyến, xem có làm cho mình tâm tình bình thản hay không.

Dương Thuần Miễn đi đến cửa chùa, đang ở
do dự có nên đi vào hay không lại trùng hợp gặp theo Dư Tư Giáng từ
trong chùa đi ra. Hai người đều ngẩn ra, Dư Tư Giáng chào đón, có chút
ngoài ý muốn nói:“Thuần Miễn, không nghĩ đến có thể gặp anh ở đây!”

Dương Thuần Miễn có chút xấu hổ,“Tư Giáng, em tới cầu nguyện?”

“Vâng, em đến cầu nguyện tìm được bạn lữ
gần nhau cả đời, ai ngờ vừa ra liền thấy anh! Chẳng lẽ đây là an bài
trên trời sao?” Dư Tư Giáng không đợi Dương Thuần Miễn trả lời liền tiếp tục nói:“Thuần Miễn, chúng ta đi thôi.”

Dương Thuần Miễn yên lặng gật gật đầu,
hai người sóng vai đi trên đường. Dương Thuần Miễn nhìn váy Dư Tư Giáng, nhịn không được hỏi:“Cái váy này xem ra em rất thích, nhưng sao không
thấy em đem cái nút thắt kia đính lên lại?”

Dư Tư Giáng cười khổ một chút,“Cái nút thắt kia là lúc trước Lưu Liêm giúp em đính lên.”

Theo sau, đó là trầm mặc ngắn ngủi. Dư Tư Giáng nhìn phía trước, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt, nhẹ nhàng
nói:“Những năm gần đây em không ngừng đổi bạn trai nhưng lại cảm thấy
càng tịch mịch hơn trước, chỉ có lúc em gặp Lưu Liêm mới làm cho em cảm
thấy đấy là một khắc hạnh phúc ngắn ngủi. Nhưng Lưu Liêm cùng em hai
người yêu đều quá mức cuồng nhiệt, cứ thế tổn thương đối phương.” Dư Tư
Giáng sâu kín thở dài.

“Tư Giáng, kỳ thật nam nhân cũng giống
như nữ nhân, đều rất sợ cô độc. Hơn nữa sống ở thành phố, chung quanh
đều là những tâm hồn tịch mịch. Mặc dù có bạn bè thật nhưng cũng không
thể đào thoát tịch mịch trong lòng. Khát vọng hạnh phúc cũng giống như
một người lữ hành cô độc trong một đêm tuyết trắng, khát vọng trong một
khu rừng rậm đen mịt tìm thấy một một gian nhà gỗ ấm áp. Đã trải qua
xương gió lạnh như băng tiến vào căn nhà gỗ ấm áp, cái loại cảm giác
muốn bổ nhào vào lò sưởi, thậm chí xúc động muốn thiêu đốt mình, đều có
thể lý giải. Muốn trong biển người mờ mịt tìm được một người chân chính
có thể an ủi linh hồn tịch mịch của mình, nói dễ hơn làm? Cho dù tìm
được rồi, nếu đối phương không tiếp thu tâm ý của mình, vẫn là thất
vọng. Trên địa cầu này, hai người có thể quen biết nhau là một phần mười vạn, có thể trở thành bạn bè là một phần một trăm vạn, có thể trở thành người yêu là một phần một trăm ngàn, mà cuối cùng trở thành bạn đời khả năng đã nhỏ đến chỉ có một phần hàng tỉ phần. Cho nên, mỗi một phân
duyên phận đều đáng giá để chúng ta quý trọng. Nếu có sai lầm, hạnh phúc sẽ cười mà qua.” Dương Thuần Miễn cảm khái ngàn vạn.

Dư Tư Giáng nhìn Dương Thuần Miễn, yên
lặng nhìn chăm chú thật lâu sau, nặng nề hỏi:“Thuần Miễn, em có từng là
căn nhà gỗ ấm áp anh tìm không?”

Dương Thuần Miễn chua sót trả lời:“Anh
vẫn đều canh giữ căn nhà gỗ, vụng trộm hấp thu ấm áp. Tuy rằng nó từng
cự tuyệt quăng anh ra ngoài cửa, nhưng anh vốn không hoàn toàn hết hy
vọng.”

Dư Tư Giáng cúi đầu không nói, thật lâu sau, nghiêng đầu, thản nhiên cười,“Thuần Miễn, anh khác lúc xưa rồi.”

“Còn nói nữa! Mỗi lần tìm em chơi, nhà em cứ đuổi anh chạy, đuổi tới nỗi làm anh té, đau chết người!” Dương Thuần Miễn oán giận nói.

“Anh hẳn là cám ơn nhà của em mới đúng, bằng không anh làm thế nào có thể chạy bộ vào Bắc Đại?” Dư Tư Giáng cười không thôi.

“Em có thật là vì anh nên mới để anh chạy như thế không? Nếu theo em nói sao giống huấn luyện chó săn quá!”

Hai người nhìn nhau cười. Lúc này ánh
flash đột nhiên sáng ngời, một người đàn ông một chiếc máy chụp hình
cười đi lên trước, khách khí nói:“Vừa rồi tôi thấy hai vị thật sự rất
đẹp đôi, nhịn không được chụp một tấm hình. Đôi tình nhân ngàn vạn lời
nói hòa hợp nhìn nhau cười, nhất định triển lãm ngày mai nó sẽ rất rạng
rỡ. Hai vị nếu có hứng thú, ngày mai có thể đi xem triển lãm của tôi một chút.” Sau đó, nhiếp ảnh gia tặng cho Dương Thuần Miễn hai tấm thiệp
mời.

Nhiếp ảnh gia đi rồi, Dương Thuần Miễn
cùng Dư Tư Giáng ngược lại có chút xấu hổ, hai người tiếp tục đi chậm.
Dư Tư Giáng nhẹ giọng nói:“Nhớ trước đây, anh thật sự chỉ bảo vệ mỗi em, nhớ người khác làm hỏng chiếc vòng cổ của em, anh liền nổi giận, cầm
cái xẻng nhỏ tiến lên, cơ hồ đập vào đầu người ta.”

Dương Thuần Miễn hắc hắc cười ngây ngô
hai tiếng,“Đúng vậy, may mắn là người khác làm hỏng, nếu anh mà làm
hỏng, em nói anh chẳng phải sẽ tự đập đầu mình sao?”


“Thuần miễn, tiệc tối mai em muốn mua một chiếc vòng cổ hợp với lễ phục dạ hội của em, nếu anh có rảnh, không
bằng giúp em chọn một cái đi?”

“Được!” Dương Thuần Miễn vui vẻ đồng ý.

Ngưu Nhu Miên mới vừa đi không lâu, trên
đường đến bệnh viện kiểm tra răng thì nhận được điện thoại của Bạch
thiếu gia, vì thế hai người ước gặp ở trước cửa bệnh viện. Bác sĩ nói
răng Ngưu Nhu Miên khôi phục rất khá, về sau sẽ không cần lại đến bệnh
viện báo danh. Ngưu Nhu Miên ra bệnh viện, xoay xoay mấy vòng, nhìn trời xanh mà cười hí mắt.

“Đi, ăn cơm chúc mừng một chút.” Ngưu Nhu Miên nói xong liền vỗ vai Bạch thiếu gia.

“Bác sĩ nói em vừa mới khôi phục, em đã ‘đại khai ăn giới’ ! Cẩn thận bệnh răng lại tái phát!” Bạch thiếu gia cười dài nói.

Ngưu Nhu Miên nhe răng, nói:“Em có năng lực khôi phục của động vật! Em mời khách!”

Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia hai
người này hoà thuận vui vẻ ở quán ven đường ăn há cảo. Đột nhiên một
trận gió thổi qua, Ngưu Nhu Miên vội vàng lấy tay che cái bát của mình,
lại có một hạt cát vô ý thổi vào trong mắt. Ngưu Nhu Miên vừa muốn giơ
tay dụi mắt, Bạch thiếu gia ngăn lại.“Đừng dịu, đau mắt! Để anh thổi!”

Ngưu Nhu Miên quay đầu sang Bạch thiếu
gia, Bạch thiếu gia hai tay nhẹ nhàng nâng mặt Ngưu Nhu Miên lên, mạnh
mẽ thổi. Đúng lúc này, ánh flash đột nhiên sáng ngời, một nhiếp ảnh gia
cười đi lên,“Vừa rồi tình cảnh thật sự ấm áp! Hai vị không ngại cho tôi
một tấm ảnh chụp chứ?! Ngày mai có triển lãm ảnh chụp của cá nhân tôi,
đến lúc đó ảnh chụp hai vị nhất định sẽ trở thành tâm điểm trong triển
lãm của tôi.” Nói xong, nhiếp ảnh gia đưa cho Bạch thiếu gia hai tấm vé
mời.

“Tôi nói ảnh, vị đại ca này, Bắc Kinh
đang lạnh, ngày mai ngài lại có triển lãm ảnh, hôm nay cũng đừng ở đầu
đường Bắc Kinh lắc lư quảng cáo thế.” Ngưu Nhu Miên nói xong, ngồi xuống tiếp tục ăn há cảo, miệng vừa ăn còn vừa than thở :“Đầu năm nay công
tác gì cũng không dễ làm a!”

Bạch thiếu gia hiền lành tiếp nhận chụp hai tấm vé mời, lịch sự nói:“Nhất định đi xem!”

Nhiếp ảnh gia lần đầu tiên gặp phải nữ
nhân sau khi bị chụp có phản phản này, lại nhìn Ngưu Nhu Miên, âm thầm
may mắn chính mình không phải chụp cô để kiếm tiền cơm. Bất quá hôm nay
cuối cùng chụp được hai tác phẩm vừa lòng, Chủ đề “Tình yêu vào đông”
rốt cục cũng hoàn thành viên mãn. Mặt khác, kỹ xảo phát thiệp mời này có phải rất nhàm chán hay không? Nhiếp ảnh gia nắm chặt áo, quyết định vẫn là về nhà rửa ảnh đi.

Bạch thiếu gia sau khi ngồi xuống, hỏi Ngưu Nhu Miên:“Xem tính của em, hẳn là không nên lạnh lùng như thế?!”

Ngưu Nhu Miên ngẩng đầu, cười hắc
hắc,“Anh thật đúng là hiểu em! Lúc đại học em bị chụp ảnh ba lượt, buồn
bực ! Lần đầu tiên là lúc học quân sự năm nhất chấm dứt, em hưng phấn a, quần áo nón đội đều vứt hết, hôm đưa các giáo viên rời đi, người khác
đều khóc chết đi sống lại, lệ rơi lưu luyến, em ở một bên cũng phối hợp
giả bộ khổ sở, ở giữa vụng trộm cười một chút, không nghĩ tới bị chụp,
còn đăng trên tạp chí sinh viên cả nước, mà xui là trong ảnh đó thì
những người khác khóc thì chỉ bị chụp nghiêng, mà em tươi cười thì bị
chụp ngay chính diện.” Ngưu Nhu Miên phẫn hận nói.

=__=

Bạch thiếu gia cười gật gật đầu,“Quả thật là giống phong cách của em!”

“Còn nói nữa, tấm hình đấy không biết thế nào bị lãnh đạo trường học thấy được, kết quả bị phạt chà toitle một
tuần. Thống khổ đại học nhớ lại a! Tất cả đều là lỗi của nhiếp ảnh gia!” Ngưu Nhu Miên oán hận ăn há cảo.

“Kia còn hai lần thì sao?” Bạch thiếu gia tò mò.

“Lần thứ hai, là lúc em học năm hai,
trường tổ chức thi kéo co, em cùng mấy đứa bạn cùng phòng lên nhận giải
nhất. Khi lên đài lĩnh thưởng, em cao cao giơ cái cúp, kích động loạng
choạng hụt chân té xuống bục, ây du!”

“Làm sao vậy?” Bạch thiếu gia biểu tình vô cùng sốt sắng.

“Cúp rới ra khỏi bệ, đập trúng trên đầu
em, rớt trúng không trúng, rớt trật không trật, rớt ngay lúc em bị chụp
hình. Em vẫn nghĩ mãi, lãnh đạo trường này có phải cố ý mua cái cúp thấp kém để giết hại phần tử tinh anh là chúng em không nữa? Ừ, anh nhất
định là rất ghen tị tài hoa đánh bài của em!” Ngưu Nhu Miên chậm rãi nói xong, tiếp tục vùi đầu ăn.

“Còn tài hoa đánh bài nữa?!” Bạch thiếu gia dở khóc dở cười.

“Em cũng không muốn mà, nhưng vì cái gì
mỗi lần đánh bài em đều đánh thắng! Thật là!” Ngưu Nhu Miên chăm chú ăn
cũng không thèm ngẩng đầu, nói một câu. Bạch thiếu gia cười trừ.

“Còn một lần nữa?” Bạch thiếu gia tiếp tục tò mò.

“Trước khi tốt nghiệp, tụi bạn nói em lại bị chụp ảnh, hơn nữa tác phẩm còn được triển lãm trong trường học, lúc
ấy em đã dự cảm xấu rồi. Vừa đi xem, thì ra đấy là ảnh chụp em trong dạ
tiệc tốt nghiệp, bất quá trước ngực có thêm một cái gì đó . Vốn tưởng là có thể lừa dối , ai ngờ vừa thấy tên ảnh chụp, em lại bùng nổ.”

“Tên là gì?”

“Sân bay, xin dùng hàng thật !” Ngưu Nhu
Miên phẫn nộ,“Em phát triển chậm thì không được à! Em thích mang bra
đấy, phạm pháp à?” Bạch thiếu gia nhìn Ngưu Nhu Miên phẫn nộ, cố nén ý
cười, khuôn mặt nhịn không được co rúm.

Ngưu Ngưu Nhu Miên thán một tiếng,“Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hà! Cho nên vừa rồi nhiếp ảnh gia kia chụp ảnh cho
em, em liền cảm thấy nhất định chuyện không tốt rồi.”

Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng hai
người đến khu thương mại, Dương Thuần Miễn không khỏi nhớ tới tình cảnh
hôm qua cùng Ngưu Nhu Miên hai người đi vào nơi này. Đang thất thần, đã
cùng Dư Tư Giáng vào một cửa hàng bán đồ trang sức.

Dương Thuần Miễn liếc mắt một cái liền
vừa ý một chiếc vòng cổ số lượng có hạn, chỉ có hai cái. Nhân viên cửa
hàng lấy ra đưa cho Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn ôn nhu vô cùng
mang thử cho Dư Tư Giáng. Chiếc vòng cổ làm khí chất Dư Tư Giáng càng
thêm cao quý thanh lịch, Dương Thuần Miễn vừa lòng nhìn Dư Tư Giáng.
Nhưng trong đầu lập tức hiện lên một ý niệm, nếu Ngưu Nhu Miên mang
chiếc vòng cổ này có khi nào còn hợp hơn Dư Tư Giáng không nhỉ? Ý niệm
vừa nghĩ trong đầu, Dương Thuần Miễn chính mình cũng ngẩn ra, hoảng hồn
lắc đầu mãnh liệt. Dư Tư Giáng thấy Dương Thuần Miễn lắc đầu, hỏi:“Không thích hợp?”

“Không phải! Chỉ sợ không có người nào
thích hợp với chiếc vòng cổ nàu hơn em.” Dương Thuần Miễn quăng ý tưởng
về Ngưu Nhu Miên qua một bên.

“Đúng vậy! Tiểu thư, bạn trai cô ánh mắt
độc đáo, hơn nữa rất có phẩm vị.” Dư Tư Giáng nhìn thoáng qua Dương
Thuần Miễn, nhìn nhân viên cửa hàng ngượng ngùng cười.

Lúc Dư Tư Giáng cà thẻ, Dương Thuần Miễn
giành thanh toán trước.“Tư Giáng, đây là lễ vật anh chọn cho em, khó
được em cũng thích, anh không hy vọng ngay cả…… niềm vui này cũng bị
tước đoạt đi!” Dương Thuần Miễn trên mặt phát sốt, động tác thoạt nhìn
có chút cứng ngắc.

Ra của hàng bán đồ trang sức, Dương Thuần Miễn đề nghị:“Gần đây có quán bar không tồi, anh cùng tụi bạn cũng vào
trong đó thử rồi, không bằng hôm nay mang em đi nhấm nháp một chút rượu
colktail nơi đó.” Dư Tư Giáng vui vẻ nhận.

Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia hai
người đến khu thương mại hôm qua để lấy bộ lễ phục về. Lúc Ngưu Nhu Miên từ phòng thay quần áo ra, Bạch thiếu gia chỉ cảm thấy trước mắt sáng
ngời, không tự giác theo sô pha chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn Ngưu
Nhu Miên, ngược lại, Ngưu Nhu Miên cả người không được tự nhiên, vội
hỏi:“Không hợp sao?”

“Không…… không, không phải, rất được! Chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Bạch thiếu gia thấy mình thất thố,
hai gò má không khỏi phiếm hồng.

Bạch thiếu gia phục hồi tinh thần lại,
mới chú ý tới miệng vết thương ở đầu gối Ngưu Nhu Miên, khẩn trương
hỏi:“Như thế nào lại bị thế vậy?”

Ngưu Nhu Miên nhìn theo tầm mắt Bạch thiếu đi xuống, sau đó không sao cả cười cười,“Bị năm trăm đồng tiền hại!”

“Phỏng chừng năm trăm đồng tiền kia bị
gói thành hình viên gạch a.” Bạch thiếu gia nghe Ngưu Nhu Miên hi hi ha
ha trả lời như vậy, liền đoán rằng nhất định tính tình cẩu thả tạo
thành.

Bởi vì làn váy dạng xòe mở rộng nên khi
đi lại, vết thuốc đỏ ở đầu gối rất là bắt mắt. Ngưu Nhu Miên nhớ tơi
tiệc tối ngày mai, không khỏi cau mày, vì thế Bạch thiếu gia đề nghị đến một cửa hàng khác, kêu hoạ sĩ vẽ một đóa hoa kiều diễm để che đi dấu
thuốc đỏ trên đầu gối.

Sau đó, Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia đi ngang qua một cửa hàng bán trang sức độc quyền, Ngưu Nhu Miên cực kỳ hâm mộ nhìn số trang sức triển lãm trong tủ kính. Bạch thiếu gia thấy
Ngưu Nhu Miên trong mắt không che dấu được hưng phấn, hỏi:“Muốn mua vòng cổ?”

“Không phải! Bộ lễ phục dạ hội kia có
khăn choàng cổ rồi, không cần vòng cổ.” Ngưu Nhu Miên nói xong, kéo Bạch thiếu gia đi vào cửa hàng trang sức.

“Không mua còn đi vào?” Bạch thiếu gia khó hiểu.

“Cửa hàng trang sức là để làm chi a!
Chính là để cho người ta xem cùng thưởng thức đấy!” Ngưu Nhu Miên nói
xong bước vào cửa hàng trang sức.

Ngưu Nhu Miên vào cửa hàng trang sức, tầm mắt tức khắc bị cái vòng cổ số lượng có hạn hấp dẫn. Nhân viên cửa hàng từ trong quầy lấy ra triển lãm cho Ngưu Nhu Miên xem, đồng thời PR

:“Tiểu thư ánh mắt thật là tinh! Đây là vòng cổ số lượng có hạn, Bắc
Kinh chỉ có hai chiếc, mấy phút trước vừa mới bị một chàng mĩ nam mua
cho bạn gái một chiếc, hiện tại chỉ còn lại có chiếc này là cuối cùng.”
Thấy Ngưu Nhu Miên đã hoàn toàn bị mị lực của chiếc vòng cổ hấp dẫn,
nhân viên cửa hàng chuyển sang thuyết phục Bạch thiếu gia:“Tiên sinh,
anh không biết chiếc vòng cổ này rất tương xứng với khí chất vị tiểu thư này sao?”

“Khí chất?” Bạch thiếu gia buồn cười gật
gật đầu, bất quá vẫn là trêu chọc nói:“Khí chất của cô ấy ngẫu nhiên mới có thể bùng nổ, bình thường là soi kính lúp cũng khó tìm.” Bạch thiếu
gia tuy rằng là cười nói với nhân viên cửa hàng nhưng ánh mắt vẫn không
rời Ngưu Nhu Miên,“Đáng tiếc cô ấy chỉ thích xem!”

Bạch thiếu gia thấy ánh mắt Ngưu Nhu Miên vẫn giằng co ở vòng cổ chưa rời đi, không chút do dự nói:“Chúng tôi mua!”

“Không!” Ngưu Nhu Miên khắc chế dụ hoặc
trong lòng, quả quyết cự tuyệt, ngay cả cô cũng bội phục lực khống chế
của mình lúc này. Nhân viên cửa hàng không hiểu chút nào, Ngưu Nhu Miên
giải thích nói:“Chúng tôi muốn mua, hai chiếc cũng sẽ mua, nếu không cô
đi đòi lại cái vừa bán đi, nếu không chúng tôi sẽ không mua, tôi ghét
nhất bị cùng người khác mang kiểu dáng giống nhau.” Nói xong, kéo Bạch
thiếu gia ra khỏi cửa hàng trang sức.

Ngưu Nhu Miên đi xa rồi, vẫn nhịn không
được quay đầu nhìn lại cửa hàng bán đồ trang sức kia. Kỳ thật không phải là sợ bị mang giống nhau, mà là cảm thấy cô cùng Bạch thiếu gia chỉ là
quan hệ trung học bạn bè, làm cho anh mua vòng cổ quý trọng như vậy,
chung quy là không thỏa đáng lắm, thấy ngượng ngùng.

Kỳ thật Bạch thiếu gia hy vọng Ngưu Nhu
Miên mua cái vòng cổ kia, thấy biểu tình Ngưu Nhu Miên thật hối tiếc,
lại lần nữa giựt giây nói:“Thật sự không mua? Anh bỏ tiền đó! Không mua
về sau đừng hối hận nha!”

“Anh đừng sau lưng em mua nha, anh mua em, em mang cho anh!” Ngưu Nhu Miên uy hiếp nói.

“Được rồi được rồi ~ không mua.”

“Bất quá, nếu anh làm cho em một cái vòng cổ, em thật lo lắng mình sẽ nhận lấy.” Ngưu Nhu Miên thuận miệng vừa.
Bạch thiếu gia lập tức nhớ tới cái vòng cổ Ngưu Nhu Miên đã chờ đợi vài
năm.

“Đúng rồi, gần đây có quán bar ‘Tình nhân trong mộng’, bây giờ chỉ còn chút nữa là tới giờ cơm chiều, mang anh đi vào trong đó uống rượu trước đã!”

Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia đến một quán bar tao nhã mang phong cách thời châu Âu Trung Cổ, bên trong quán
bar ánh đèn mờ ảo, âm nhạc du dương khiến người rời xa thành thị ồn ào
náo động, thể xác và tinh thần nháy mắt trầm tĩnh lại.

Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia được
người phục vụ dẫn tới bàn số 21. Ngưu Nhu Miên kêu một ly “Bối lôi ti”,
Bạch thiếu gia như thưòng lệ gọi một ly “Mĩ luân bảo anh”. Bạch thiếu
gia đề nghị Ngưu Nhu Miên uống thử “Cánh bướm phiêu bạt” đặc trưng của
quán bar này một chút, Ngưu Nhu Miên gật gật đầu, nói:“Ok, hai ly cũng
không sao!” Bạch thiếu gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói:“Nhu Miên, em vẫn tham rượu như vậy!”

“Đúng vậy! Không có biện pháp, ai kêu mẹ
em tham rượu, ba em mẫn cảm cồn đâu. Cho nên mỗi lần sau khi em uống
rượu đều thực đáng sợ!”

Bạch thiếu gia đồng ý gật gật đầu.

Mới nói hai câu, phục vụ đã đưa rượu đến
đây. Bạch thiếu gia nhìn thoáng qua, nói:“Hai ly này là ‘Nơi đây mặt
trời mọc’ cùng ‘Nước hoa tinh khiết’, cũng không phải của chúng ta.” Bồi bàn mang ra tra, mới phát hiện nguyên lai là mang nhầm bàn số 12.

Ngưu Nhu Miên trông mong nhìn phục vụ
mang hai ly rượu colktail vô cùng bắt mắt kia đi, chuyển lại trách cứ
Bạch thiếu gia:“Anh để cho em uống thử trước một ngụm rồi lại nói họ
mang đến nhầm không được à! Đúng rồi, bao giờ mà anh lại có nghiên cứu
rượu colktail như vậy?”

“Cũng không phải hiểu lắm, chỉ là trùng
hợp biết được hai ly rượu colktail kia mà thôi. Anh có một người bạn rất thích ‘Nơi đây mặt trời mọc’, mà cậu ta có khi cũng uống ‘Nước hoa tinh khiết’ nữa, còn nói nếu có ngày cậu ấy mang bạn gái thanh mai trúc mã
thầm mến nhiều năm đến, cậu ấy nhất định gọi cho cô ấy ‘Nước hoa tinh
khiết’.”

“Thanh mai trúc mã!” Ngưu Nhu Miên cau
miệng, nghĩ đến Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng, khó chịu nói:“Thanh
mai trúc mã cũng giống như kính vạn hoa, chỉ là thoạt nhìn đẹp mà thôi,
kỳ thật chính là hư cấu hoàn mỹ, một khi tiếp xúc chân thật, có khả năng cảm giác ban đầu sẽ biến mất. Hừ!”

“Nhu Miên, trước kia sao anh không biết
em hận thanh mai trúc mã như vậy?” Bạch thiếu gia thấy thái độ Ngưu Nhu
Miên khác thường có chút buồn bực.

“Em gần đây mới hận, không được sao?”
Ngưu Nhu Miên càng nghĩ càng giận, thế nhưng lỡ hẹn với mình để đi dự
tiệc tối với Dư Tư Giáng, thật sự ngũ mã phanh thây anh ta cũng khó giải mối hận trong lòng.

Không lâu sau, phục vụ bưng lên “Cánh
bướm phiêu bạc”. Rượu này nước có màu xanh, cánh là trái táo hồng, bạc
hà đặt ở chính giữa, nước trái cây sóng sánh làm cho người ta có một
loại hưởng thụ thị giác tuyệt diệu, đồng thời lại có một loại ai oán
“Giấc mộng phiêu bồng, cuộc đời tựa như cánh bướm trôi dạt, phiêu bạt
qua ngày”

“Em nói này Bạch thiếu gia, anh gọi cho
em ly này có phải là quá sầu bi rồi không? Là ai vô sỉ làm thương tổn
tâm hồn thiếu nam thuần khiết của anh, làm cho anh trở nên sầu bi như
vậy? Anh nói cho em biết, em…… em thay anh khinh bỉ cô ta!” Bạch thiếu
gia dở khóc dở cười, Ngưu Nhu Miên nói xong cầm ly “Cánh bướm phiêu bạc” lên uống, cảm thấy hương vị không tồi, nhịn không uống một hơi rất
nhanh.

Uống xong, chu chu miệng, trở về chỗ cũ.
Thấy phục vụ đi qua, lại bảo một thêm một ly “Cánh bướm phiêu bạc”, phẫn hận nói với Bạch thiếu gia:“Cô gái này rất đáng giận ! Em quyết định
thay anh khinh bỉ cô ta một lần nữa!” [Sun: cô nàng này biết tranh thủ ghê cơ nhỉ >”

Bạch thiếu gia nhịn không được cười lên tiếng.“Em vẫn là ít khinh bỉ cô ta một chút đi, nếu không một hồi sẽ say đấy.”

Ngưu Nhu Miên uống qua ba ly rượu, quả
nhiên có chút khó chịu, vì thế đứng dậy đi toilet. Trên đường đi toilet
nhìn thấy một đôi nam nữ rời khỏi quán bar, mà thân hình chàng trai kia
rất giống Dương Thuần Miễn. Ngưu Nhu Miên dùng sức trừng mắt nhìn nhưng
lúc ấy hai người kia đã rời khỏi quán bar.

Dương Thuần Miễn cùng Dư Tư Giáng đi ra
khỏi quán bar, liền lái xe đến “Duyên đối diện” ăn mì. Dương Thuần Miễn
như thường lệ gọi một bát mì thịt bò, mà Dư Tư Giáng gọi một chén mì nấm thịt. Dương Thuần Miễn bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn.

“Thuần Miễn, tên của anh nghe giống như
mì Dương Xuân vậy, nhưng là anh lại cũng không ăn mì Dương Xuân, ngược
lại đặc biệt thích ăn mì thịt bò, thật là thú vị!” Dư Tư Giáng thản
nhiên cười.

“Nào có chuyện ăn chính mình đâu, chính
là vừa vặn là thích ăn mì thịt bò thôi.” Dương Thuần Miễn nói tới đây,
nói đột nhiên nghĩ đến Ngưu Nhu Miên, lập tức suy nghĩ phiền phức.

Ngưu Nhu Miên sau khi từ toilet trở về,
Bạch thiếu gia thấy Ngưu Nhu Miên có chút say rượu nên gọi cho Ngưu Nhu
Miên hai ly nước. Đợi Ngưu Nhu Miên tỉnh hơi một chút, hai người cũng
rời khỏi quán bar, Ngưu Nhu Miên đề nghị đi “Duyên đối diện” ăn cơm
chiều. Vừa đến “Duyên đối diện”, Ngưu Nhu Miên liền nhìn thấy một chiếc
xe màu bạc rời khỏi “Duyên đối diện”. Nghĩ rằng, xe này nhìn cũng giống
xe của Dương Thuần Miễn quá nhỉ, bất quá lập tức thầm mắng chính mình,
bị Dương Thuần Miễn ám ảnh hay sao mà còn nghĩ tới anh ta chứ.

Ngưu Nhu Miên theo thường lệ gọi một bát
mì Dương Xuân, mà Bạch thiếu gia gọi mì thịt bò. Không biết vì sao Ngưu
Nhu Miên trong lòng đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, kêu bồi bàn
đổi bát mì thịt bò của Bạch thiếu gia đổi thành mì thịt heo.

Không để ý tới Bạch thiếu gia kháng nghị, Ngưu Nhu Miên bốc đồng nói:“Em mặc kệ, không được anh ăn em! Ít nhất
trước mặt em là không được!”

Bạch thiếu gia bất đắc dĩ gật gật đầu với bồi bàn. Bồi bàn đi rồi, Bạch thiếu gia hỏi Ngưu Nhu Miên:“Mì Dương
Xuân có ngon như vậy không? Em ăn nhiều năm như vậy cũng chưa ngán nữa?”

“Không chỉ có không ngán, em còn tính ăn
cả đời đấy!” Ngưu Nhu Miên vô tâm trả lời, trả lời xong lập tức giật
mình, trong lúc nhất thời nỗi lòng ngàn vạn. [Sun: *che miệng cười*, mọi người nghe hông, còn muốn ăn cả đời cơ đấy ^o^]

Bạch thiếu gia đưa Ngưu Nhu Miên đến dưới lầu cũng đi trở về. Ngưu Nhu Miên trở lại nhà trọ, thấy Dương Thuần
Miễn còn chưa trở về, thầm nghĩ , nam nhân quả nhiên không thành thật,
cánh tay vừa lành đã vội vã đi hưởng thụ cuộc sống về đêm . Ngưu Nhu
Miên uống rượu có chút choáng váng đầu, vì không muốn làm bôi mất hình
hoa trên trên đầu gối nên đơn giản lau người vài cái, trở về phòng ngủ.

Dương Thuần Miễn về nhà, không nghĩ tới
Ngưu Nhu Miên đã sớm đi ngủ. Ngẫm lại sự tình hôm nay, anh có chút đăm
chiêu nhìn về cảnh cửa phòng đóng chặt của Ngưu Nhu Miên, sau đó cũng
trở về phòng mình.

Bạch thiếu gia về nhà, lấy ra một chiếc
vòng cổ, chiếc vòng cổ này tượng trưng cho nỗi nhớ Ngưu Nhu Miên của
anh, giúp anh có thêm nghị lựu vượt qua cuộc sống hai năm quân đội, lúc
này rốt cục cũng đến thời điểm tặng cho cô ấy rồi, rốt cục cũng đến rồi.

Tình yêu cũng giống như rượu colktail,
tản ra vị ngọt của quả, đồng thời lại khiến người ta nhịn không được mà
mê say. Nhưng quan trọng nhất là, rượu colktail và tình yêu đều là một
môn nghệ thuật, hai thứ đều làm cho người ta có cảm giác sâu sắc không
thể nào quên được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.