Đọc truyện Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ? – Chương 7: Mì thịt bò+ mì Dương Xuân= thịt bò
Buổi tối,
Dương Thuần Miễn nhàm chán ngồi ở phòng khách xem TV, không bao lâu thấy Ngưu Nhu Miên cúi đầu từ trong phòng đi ra, đặt mông ngồi vào bên người Dương Thuần Miễn.“Bọn họ nói tôi viết văn đáng khinh, còn nói tôi cưỡng gian ngôn ngữ dân tộc.” Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên như muốn
khóc, vội vàng an ủi:“Cưỡng gian cũng tốt, như vậy mới có thể sinh đứa
nhỏ, mới có thể sinh ra ngôn ngữ mới. Đây là sự đổi mới ngôn ngữ vĩ đại
cỡ nào à!”
Ngưu Nhu
Miên nhìn Dương Thuần Miễn cả người bị thương, đầu mang băng gạc lúc này an ủi cô, trong lòng có một loại cảm giác vui vẻ kỳ lạ, buồn chán lúc
trước không cánh mà bay, nhìn chàng trai đáng yêu trước mắt này cũng
không thể không cười lên tiếng.
“Hoàng hoàng, giúp tôi thổi bong bóng đi.” Ngưu Nhu Miên đề nghị nói.
“Bong bóng?” Dương Thuần Miễn không nhớ có mua bong bóng lúc nào à, nghĩ lại, sẽ không phải là cái bao cao su kia chứ?!=_=|||
Quả nhiên,
thấy Ngưu Nhu Miên xách một hộp bao cao su màu sắc rực rỡ đi ra. Mặt
Dương Thuần Miễn bắt đầu dần dần đỏ lên, nhưng mà Ngưu Nhu Miên vẻ mặt
lại tự nhiên, không thấy chút xíu xấu hổ. Kỳ thật lúc Ngưu Nhu Miên du
học ở Đức, căn tin thường xuyên phát bao cao su cho sinh viên, hơn nữa
Đức người ta đặc biệt thích tặng bao cao su, cho nên cô đã nhìn quen lắm rồi. Ngưu Nhu Miên thấy trên mặt Dương Thuần Miễn đỏ ửng, trêu ghẹo
nói:“Hoàng hoàng, đỏ mặt cái gì?”
Dương Thuần Miễn im lặng không nói, Ngưu Nhu Miên tinh thần phấn chấn, nói:“Lúc này anh phải nói:‘Tinh thần tỏa sáng!’”
Dương Thuần
Miễn ‘ừ’ một tiếng, ỉu xìu nói:“ Tinh thần tỏa sáng!” Nghĩ thầm trong
bụng, tôi biến thành cái dạng này còn có thể đi chụp quảng cáo người tàn tật, còn tinh thần tỏa sáng gì nữa chứ?!=__=
Thấy Ngưu
Nhu Miên đưa cho anh một cái, ý bảo anh thổi, sắc mặt Dương Thuần Miễn
lại biến đổi. Ngưu Nhu Miên trêu đùa hỏi:“Làm thế nào thất bại rồi?”
Dương Thuần
Miễn nghĩ đến Ngưu Nhu Miên vừa rồi kêu anh nói lời kịch, vì thế thấp
giọng trả lời:“ Ngưu Nhu Miên, tôi có thể thôi không thổi nữa hay
không!” Trong tay Dương Thuần Miễn đã bị Ngưu Nhu Miên nhét vào một cái
bao cao su đỏ.
Ngưu Nhu
Miên không để ý tới Dương Thuần Miễn, tự mình lấy một cái màu đen ra
thổi, thổi mới hai cái, phát hiện má vì mới nhổ răng nên còn đau quá, vì thế vứt cái bao cao su đang cầm qua một bên, chuẩn bị đi uy hiếp lợi dụ Dương Thuần Miễn.
“Hoàng
hoàng, cái hộp này tổng cộng có tám cái, nếu anh thổi hết cho tôi thì
tám ngày sao á, buổi tối mỗi ngày anh muốn ăn cái gì tôi đều làm cho anh cái đó, cho anh cảm thụ thế này là hương vị của đế vương.” Ngưu Nhu
Miên nói xong, nhẹ nhàng cười chờ Dương Thuần Miễn mắc câu. Quả nhiên
thấy Dương Thuần Miễn nháy mắt, rõ ràng động lòng rồi, nhưng cúi đầu vừa thấy nguyên hộp bao cao su lại bắt đầu do dự .
“Hoàng
hoàng, nếu anh không muốn trả lời bằng miệng, chúng ta dùng hành động
đi. Trả lời trong ba giây, quá ba giây coi như đồng ý.”
Dương Thuần
Miễn cảm giác con nhỏ này định có quỷ kế, lập tức tập trung tinh thần
chuẩn bị nghênh đón ba giây kia, chợt nghe Ngưu Nhu Miên tuyên bố:“Đồng ý xin giơ một tay, không đồng ý xin giơ hai tay! Chân chó không chơi!
1-2-3, bắt đầu!”
>_
Vài cái đầu
tiên, Dương Thuần Miễn thổi tốt lắm. Ngưu Nhu Miên lấy dây thun buộc
lại, cái bong bóng màu đỏ thứ nhất thì xong rồi. Ngưu Nhu Miên thảy thảy cái bao cao su, cảm thấy co dãn không tồi, miệng than thở :“Không biết
có thể giữ thế này bao lâu.” Đột nhiên một ý tưởng kì quái nảy ra, chạy
đến phòng cầm tờ giấy đi ra, viết vài chữ trong đó rồi xếp lại thành sáu miếng, mỗi lần Dương Thuần Miễn thổi xong một cái bong bóng thì cô lại
lấy tờ giấy đó bỏ vào trong. Dương Thuần Miễn vốn định xem, Ngưu Nhu
Miên chết sống không cho anh xem, anh cũng chỉ từ bỏ. Ngưu Nhu Miên cảm
thấy cái màu đen kia màu sắc không đẹp, liền ném vào một bên sô pha. Vì
thế, vì thức ăn tám ngày sau, Dương Thuần Miễn thổi đến đầu hoa mắt
váng, rốt cục thổi xong bảy cái bong bóng. Bảy cái bong bóng có sáu tờ
giấy, bất quá Dương Thuần Miễn căn bản là nhìn không thấy cái chữ gì
trong đó.
Ngưu Nhu
Miên lại lấy đến một cây bút đen, ở trên bảy cái bong bóng viết là
“Hoàng hoàng cùng lời nguyền đồ ăn” bảy cái chữ thật to, sau đó đem bong bóng treo trong phòng khách, xong rồi vừa lòng cười hắc hắc ngồi xem ở
sô pha, Dương Thuần Miễn nằm té xỉu kế bên, anh thổi đến nổ cả phổi, mồ
hôi chảy ròng ròng, còn thiếu le lưỡi nữa là thành hình tượng con chó
vàng. =__=
Ngưu Nhu Miên ngọt ngào cười, sờ sờ đầu Dương Thuần Miễn:“Hoàng hoàng, trưa mai muốn ăn cái gì?”
“Tôi muốn ăn thịt bò, tôi muốn ăn thịt dê.”
“Ok! Sáng
sớm ngày mai tôi sẽ đi mua thức ăn liền.” Ngưu Nhu Miên càng xem bảy cái bong bóng kia lại càng thích. Dương Thuần Miễn nhìn bảy cái bong bóng
kia trong lòng tức giận vô cùng. Bất quá thấy Ngưu Nhu Miên rốt cục
không giận nữa, trong lòng cũng nghĩ nghĩ lại. Đột nhiên cảm thấy Ngưu
Nhu Miên là vì thích anh mới có thể giận dỗi chuyện ở siêu thị chuyện
như thế, nhưng mà lại không dám xác định, vì thế cẩn thận hỏi:“Nói cô
làm y tá thật sự làm cho cô giận như vậy sao? Hay là bởi vì lí do khác?”
Ngưu Nhu
Miên miễn cưỡng liếc Dương Thuần Miễn một cái, túm một cái gối nhỏ ở sô
pha đặt bụng mình, giả bộ bộ dáng thu cúc, một bộ dáng vợ bị ức hiếp,
dùng khẩu âm nông thôn nói:“Tôi chỉ muốn một lời giải thích thôi!” Nói
xong, Ngưu Nhu Miên đứng lên trở về phòng, Dương Thuần Miễn vội vàng túm góc áo lại Ngưu Nhu Miên, cũng làm ra một bộ biểu tình bi thảm:“Trời
sinh chúng ta cùng nhau sống dưới ánh sáng tỏa đường của quốc dân đảng,
chúng ta kết nghĩa huynh đệ một phen đi!” Ngưu Nhu Miên cười, giữ chặt
tay Dương Thuần Miễn túm anh đứng lên sô thượng, lôi kéo một mới nữa
chừng, đột nhiên tâm tư vừa chuyển, bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm
liệt:“Vì giành thắng lợi, hướng anh nã pháo!” Một phen lại đem Dương
Thuần Miễn đã muốn đứng lên bỏ đó, vung vung về phòng.
Buổi tối,
lúc Dương Thuần Miễn rửa mặt bởi vì cánh tay bị thương, có chút bất
tiện, vì thế gọi Ngưu Nhu Miên tới giúp đỡ. Ngưu Nhu Miên đêm nay tâm
tình không tồi, vì thế kiên nhẫn năng khăn mặt giúp Dương Thuần Miễn lau mặt. Dương Thuần Miễn gật gật đầu, nghiêm túc nói:“Thổi bong bóng quả
nhiên đáng giá, hiện tại tôi bắt đầu hưởng thụ cảm giác của đế vương!”
Ngưu Nhu
Miên vừa nghe, cố ý gõ lên cái trán bị thương của Dương Thuần Miễn,
không đợi Dương Thuần Miễn mở miệng oán giận, cô đã nói:“Không có chuyên tốt như vậy đâu! Anh đừng chọc tôi tức giận à! Nhớ rõ ở cổ đại có ông
hoàng đế Tư Mã Diệu, cùng phi tử ở trên giường mưa gió một hồi, sau
hoàng đế lại nói ‘Ta không chơi với ngươi!’ liền nằm xuống ngủ, kết quả
nửa đêm bị phi tử lấy chăn trùm lại ngộp chết! Cho nên anh cũng cẩn thận một chút với tôi!”
“Bị chăn
trùm ngộp chết?!” Dương Thuần Miễn từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, trong
lòng cảm khái, nhìn xem, quả nhiên đàn bà đáng sợ nhất đó! Lão Cổ, huynh rốt cuộc chừng nào mới sửa bảng xếp hạng binh khí a!
Ngưu Nhu
Miên bắt đầu lau cánh tay cho Dương Thuần Miễn, lau cánh tay xong, nghĩ
thuận tiện lau chân cho anh ta cũng tốt lắm. Không nghĩ tới Dương Thuần
Miễn ngượng ngùng, Ngưu Nhu Miên mặc kệ không thèm để ý, tháo dép của
anh ra, vừa lau chân vừa nói:“Gần đây Bộ Y Tế thông báo khẩn cấp, hiện
giờ bệnh tay chân miệng đang lan tràn, làm ơn chú ý vệ sinh tứ chi để
tránh bị mắc bệnh!”
=_=||| con nhỏ này!
Buổi sáng,
Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn hai người đi siêu thị mua đồ ăn.
Ngưu Nhu Miên thấy ngứa miệng nên mua một bịch hạt dưa. Khi trở về, Ngưu Nhu Miên vừa đi vừa cắn hạt dưa, vỏ hạt dưa toàn bộ đều nhét hết vào
túi tiền Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn mới đầu không muốn, nhưng
cũng không có cách nào thay đổi sự thật, vì thế cũng bắt đầu cắn hạt
dưa, hai người vừa đi vừa cắn. Bất quá mới ăn có mấy hạt lại cảm thấy kì lạ, hạt dưa mà sao không có hương vị gì hết, ăn không ngon, hỏi:“Đây là hạt dưa gì vậy? Không có hương vị gì hết.”
“Cái này hả? Hạt dưa này để cho chim chóc ăn mà.”
=_=||| quả
nhiên không phải người thường, ăn đồ ăn cũng không giống đồ ăn bình
thường! May mắn anh có quyền làm chủ lựa chọn đồ ăn tám ngày sau, nếu
không ăn mấy cái này không phát triển bệnh độc mới là lạ!“Sao cô ăn cái
này?! Ghê quá!”
Ngưu Nhu Miên không sao cả nói:“Ở Đức thường xuyên ăn, ăn quen mà!”
Ngưu Nhu Miên ngửa đầu nói với Dương Thuần Miễn:“Hoàng hoàng, cơm trưa anh làm chủ, cơm chiều tôi làm chủ đi.”
“Không được! Tám ngày sau cô làm chủ cũng không muộn.” Dương Thuần Miễn nhìn cái
bịch hột dưa cho chim chóc ăn kia, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Như vầy đi, chúng ta ai thi chạy đến cái ghế kia, ai chạy trước thì cơm chiều người đó làm chủ!” Ngưu Nhu Miên đưa tay chỉ chỉ cái ghế ở xa xa, nhanh chóng co giò chạy đi.
Dương Thuần
Miễn chạy nhanh đuổi theo, chỉ cần vài bước liền vượt qua Ngưu Nhu Miên. Lúc vượt qua người Ngưu Nhu Miên còn không quên quay đầu làm cái mặt
quỷ. Ngưu Nhu Miên ăn gian chạy trước thế mà còn không chạy nhanh bằng
Dương Thuần Miễn, quýnh lên xấu xa nắm kéo quần áo Dương Thuần Miễn.
Dương Thuần Miễn sau sự kiện lộ mông lần trước đã sớm có phòng bị, lấy
tay đánh nhẹ lên ma trảo của Ngưu Nhu Miên, chạy nhanh đến mục tiêu phía trước. Chạy đến, mạnh mẽ đặt mông ngồi sau đó nghiêng người nằm xuống,
lấy tay chống đầu, đắc ý nhìn Ngưu Nhu Miên chạy sát tới sau. Ngưu Nhu
Miên đứng trước ghế, thở hổn hển, bỉu môi nói:“Đã tàn tật còn chạy nhanh như vậy! Quả nhiên ngay cả cầm thú cũng không sánh bằng!”
Đúng lúc
này, một cụ ông tay cầm thùng nước sơn kinh ngạc nhìn Dương Thuần Miễn
đang nằm dài trên ghế, không nói nên lời. Dương Thuần Miễn cùng Ngưu Nhu Miên hai người không hiểu nhìn về phía cụ ông, chỉ thấy cụ ông bất đắc
dĩ nói:“Tôi mới vừa đi một hồi liền phát sinh việc này !” Vừa nói vừa
chỉ chỉ vào mấy chữ nhỏ trên ghế, hai người tập trung nhìn vào, ba
chữ:“Sơn chưa khô!”
Ngưu Nhu
Miên nhìn Dương Thuần Miễn đang há hốc mồm, cười đến thiếu chút nữa nội
thương. Dương Thuần Miễn nhìn người mình đầy sơn, đau khổ nói:“Cứ xui
xẻo như vầy nữa chắc không còn cách nào sống à!”
Ngưu Nhu
Miên đột nhiên nghiêm túc nói:“Không, anh nhất định phải sống, phải sống giống như cẩu á! ” Nói xong, tiếp tục ôm bụng cười to.
Hai người
vào nhà trọ, Ngưu Nhu Miên cố nén cười giúp Dương Thuần Miễn thay quần
áo. Dương Thuần Miễn bất đắc dĩ nói:“Cô nói hai ta có phải bát tự tương
khắc không!”
Ngưu Nhu
Miên ho khan một tiếng, nói:“Không có khả năng! Tuyệt đối không phải
tương khắc đâu, nhất định là tôi khắc anh!” Nói xong, cười hắc hắc nhìn
Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
Vừa thay
quần áo xong, còn chưa nấu cơm, chợt nghe có người ấn chuông cửa. Ngưu
Nhu Miên vừa mở cửa, chỉ thấy một cô gái tóc quăn uốn lọn, mi như cong
vút, mắt hạnh hàm mị, đôi môi đỏ mọng khêu gợi. Một đôi thật bông tai to hình tròn vòng ẩn hiện dưới mái tóc. Trên thân mặc một bộ áo lông màu
trắng, mặc một chiếc váy sọc ca rô ô vuông, eo nhỏ nắm không chặt. Chân
mang một đôi boot cao. Quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, người nào
gặp cũng thấy đố kị.
“Cô là y
tá?” Dư Tư Giáng thấy cô gái mở cửa ngây ngốc nhìn mình, chần chờ đặt
câu hỏi, lập tức tiếp tục nói:“Tôi tìm Thuần Miễn.”
Ngưu Nhu
Miên theo bản năng sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm trong bụng chẳng lẽ bộ dáng tôi giống y tá lắm sao? Xem ra phải đi hưởng ứng lệnh triệu tập làm y
tá trong bệnh viện à nha. Nghĩ nghĩ, Dư Tư Giáng đã vào phòng.
Dương Thuần
Miễn thấy Dư Tư Giáng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức mừng như điên, luống
cuống tay chân, mời Dư Tư Giáng qua sofa phòng khách ngồi chơi.
Dư Tư Giáng
nhàn nhã cười, ôn nhu nói:“Thuần Miễn, hôm qua nghe mẹ nói anh bị
thương, đúng lúc hôm nay làm việc đi ngang qua đây liền đi lên thăm anh, không điện thoại trước có lẽ không sao đâu.”
“Làm sao có
thể? Tôi cầu còn cầu không được nữa là!” Dương Thuần Miễn vừa mới dứt
lời liền thấy không ổn, sửa lời nói:“Lúc nào cũng hoan nghênh.”
Ngưu Nhu
Miên thế mới biết, cô gái này thì ra là trứng cá muối! Xem Dương Thuần
Miễn bộ dạng muốn chảy nước miếng lưng tròng, cảm thấy vô cùng vô cùng
không vừa mắt.
“Y tá, sao
còn không đi pha trà!” Dương Thuần Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên phía sau Dư
Tư Giáng. Ngưu Nhu Miên vừa nghe, tức giận đến hai hàng lông mày dựng
thẳng, quay đầu không để ý tới Dương Thuần Miễn. Dư Tư Giáng thấy y tá
làm gì cả nửa ngày cũng không lên tiếng trả lời, cảm thấy rất kỳ quái,
vì thế quay đầu nhìn lại. Lúc này, Dương Thuần Miễn thừa dịp Dư Tư Giáng quay đầu, dùng khẩu hình miệng nói Ngưu Nhu Miên trả cho cô tiền, sau
đó khoa tay múa chân năm trăm tệ. Ngưu Nhu Miên thấy có tiền, hướng Dư
Tư Giáng lễ phép cười. Dư Tư Giáng quay đầu thấy Ngưu Nhu Miên tao nhã
cười, lập tức chuyển hướng Dương Thuần Miễn. Ngưu Nhu Miên hung tợn khoa tay múa chân nói tám trăm, thiếu một phân cũng không được! Dương Thuần
Miễn bất đắc dĩ gật đầu, Ngưu Nhu Miên thế này mới đi pha trà. Nghĩ
rằng, làm người sống trên đời này trăm ngàn lần không thể hốt hoảng, nếu không sẽ vì che dấu một lời nói dối mà tiêu phí thiệt nhiều tiền tài
cùng tinh lực.
Dư Tư Giáng thấy Dương Thuần Miễn băng đầu, thân thiết hỏi:“Thuần Miễn, không thoải mái sao?”
“Không, đầu
có hơi đau, hiện tại tốt hơn nhiều.” Dương Thuần Miễn ngoài miệng đáp,
trong lòng lại nghĩ, bị Ngưu Nhu Miên chào giá, lừa đảo, có thể thư thái mới là lạ!
“Thuần Miễn, mặt của cô y tá kia có thật là anh đánh không? Mẹ nói em còn không tin, anh hiền lành như vậy làm sao có thể động thủ đánh người? Hay là đổi y
tá khác đi?”
Dương Thuần Miễn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chuyển hướng đề tài:“Gần đây em cùng bạn trai mới sống chung có tốt không?”
“Tụi em cãi nhau. Có lẽ tính cách em không thích hợp với anh ta.” Dư Tư Giáng thản nhiên nói.
“Tư Giáng, trong tình yêu, có lẽ chủ nghĩa hoàn mỹ của em không thích hợp.” Dương Thuần Miễn thành khẩn nói.
Lúc này Ngưu Nhu Miên đã bưng trà lên đây, khi đặt trước mặt Dư Tư Giáng, còn có ý
tứ khác hàm xúc nói:“Dư tiểu thư, cẩn thận nhấm nháp một chút, trà này
thật quý báu đó!” Cố ý đem hai chữ quý báu tăng thêm ba phần âm lượng,
sau đó chuyển hướng qua Dương Thuần Miễn, đưa lưng về phía Dư Tư Giáng
hướng Dương Thuần Miễn cười xấu xa, sau đó liền đứng phía sau Dương
Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn dùng ánh mắt bảo Ngưu Nhu Miên về phòng đi, Ngưu Nhu Miên giả ngu không hiểu.
Dư Tư Giáng
cảm thấy cô y tá này là lạ, vốn muốn trò chuyện với Dương Thuần Miễn
nhiều một chút, nhưng nhìn Ngưu Nhu Miên ở đây, cảm thấy nói chuyện
không tiện, vì thế đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Dư Tư Giáng vừa mới đứng
lên đột nhiên cái bao cao su màu đen Ngưu Nhu Miên nhét trong ghế ——lộ
ra. Dư Tư Giáng còn chưa biết cái gì đã thấy hai thân hình hung ác dũng
mãnh xông đến. Dư Tư Giáng thấy cô cô y tá quái dị kia đập đầu Dương
Thuần Miễn một cái rồi cướp được ‘cái gì đó’, Dư Tư Giáng cả kinh môi
anh đào hé mở.
Ngưu Nhu
Miên giương lông mi lên, nói với Dư Tư Giáng:“Tôi nhặt được một cọc
tiền, Dư tiểu thư!” Sau đó chuyển hướng Dương Thuần Miễn, ngữ khí giương lên:“Có phải hay không? Dương tiên sinh!”
Dương Thuần Miễn mặt đen thui, cứng ngắc vặn ra một nụ cười, đáp lời:“Đúng vậy! Cũng không biết bao nhiêu tiền đây?”
“Tôi nghĩ, đại khái chắc cũng không thua tách trà lúc nãy bao nhiêu đâu!” Ngưu Nhu Miên vừa nói vừa rung đùi đắc ý.
Dư Tư Giáng đột nhiên thấy tò mò, hỏi:“Cái gì vậy?”
Dương Thuần
Miễn đau đầu không biết trả lời như thế nào đã thấy xấu xa nháy mắt với
anh, Dương Thuần Miễn lập tức có loại dự cảm tai vạ sắp tới nơi, quả
nhiên nghe Ngưu Nhu Miên nói:“Dư tiểu thư! Chúng tôi hay nói giỡn ấy mà! Kỳ thật là Dương tiên sinh thích ăn kẹo cao su, sợ cô chê cười nên
không dám cho cô xem. Dương tiên sinh, anh tiếp tục ăn đi! Bác sĩ nói ăn kẹo cao su giúp anh khôi phục tốt hơn đó.” Nói xong, nhanh chóng đem
bao cao su nhét vào trong miệng Dương Thuần Miễn.
Dương Thuần
Miễn tức muốn hộc máu, nhìn Dư Tư Giáng cố gắng trưng ra nụ cười, trong
lòng âm thầm mắng Ngưu Nhu Miên một trăm tám mươi lần. Ngưu Nhu Miên
cùng Dương Thuần Miễn đưa Dư Tư Giáng tới cửa, hai người trừng nhau,
thậm chí cánh tay cũng không nhàn rỗi—-đánh nhau, lúc Dư Tư Giáng tới
cửa quay đầu lại, Ngưu Nhu Miên đang véo lên mặt Dương Thuần Miễn, thấy
Dư Tư Giáng quay đầu lại, hai người nhanh chóng đổi thành khuôn mặt tươi cười. Cái tay Ngưu Nhu Miên đang véo má Dương Thuần Miễn lập tức biến
thành động tác sờ sờ, thân thiết nói:“Dương tiên sinh, anh phải nhai vài cái mới được nha, nếu không không có tác dụng đâu à!” Dương Thuần Miễn
biết rõ Ngưu Nhu Miên lợi dụng Dư Tư Giáng, nhưng cũng không muốn ăn một lúc hai cái bao cao su, trên mặt đành phải trưng ra một cái tươi cười
rạng rỡ.
Dư Tư Giáng
đi rồi, cánh cửa mới đóng lại, hai người rốt cục lộ ra gương mặt dữ tợn. Dương Thuần Miễn lấy ra cái bao cao su màu đen trong miệng ra, chất vấn Ngưu Nhu Miên:“Kẹo cao su?! Cô có muốn nếm thử hương vị không?! Có phúc cùng hưởng thôi! Lần trước tôi còn cùng cô ăn cháo Tam Điểm mấy hôm
đó!” Ngưu Nhu Miên cảm thấy không ổn, nhanh chóng bỏ chạy, Dương Thuần
Miễn đuổi sát tới, thề sống thề chết cũng phải làm cho con nhỏ này nếm
thử hương vị bao cao su. Chạy đến chỗ sô pha, Ngưu Nhu Miên bị Dương
Thuần Miễn túm lấy, mắt thấy sẽ bị cưỡng ép ăn cái bao cao su này, Ngưu
Nhu Miên quơ gào trên sofa vừa hay đụng trúng một cái gì đó, nhanh chóng cầm nó đập lên đầu Dương Thuần Miễn đầu, chỉ thấy Dương Thuần Miễn lập
tức bị điện giật, Ngưu Nhu Miên nhìn lại trên tay mình —— là một cây vợt điện đập muỗi! Vì thế thừa dịp Dương Thuần Miễn đang bị tê tê, lại
hướng đầu vỗ mạnh một cái nữa, thấy anh ngã xuống đất, lập tức cười ha
ha hai tiếng, nhảy lên sô pha học đại tinh tinh vỗ ngực vài cái,“Hắc
rống hắc rống”, đắc ý nhìn xuống Dương Thuần Miễn còn quỳ rạp trên mặt
đất. Thấy Dương Thuần Miễn nửa ngày nằm úp sấp không phản ứng, Ngưu Nhu
Miên đột nhiên hoảng hốt, vội vàng nhảy xuống sô pha, quỳ bên cạnh người Dương Thuần Miễn, khẩn trương lắc lắc anh, kêu:“Hoàng hoàng! Hoàng
hoàng!” Thấy Dương Thuần Miễn không nhúc nhích, không biết làm sao, lo
lắng gọi :“Anh không sao chứ, anh đừng làm tôi sợ mà! Dương Thuần Miễn!” Nước mắt đã rơi xuống rồi, cô vội vàng đi đến điện thoại gọi điện thoại cấp cứu. Lúc này đột nhiên một đôi tay kéo Ngưu Nhu Miên lại, chỉ nghe
Dương Thuần Miễn ở sau cô, đắc ý lớn tiếng nói:“Hôm nay tôi không thể
không cho cô ăn cái này mà!” Ngưu Nhu Miên quay đầu, Dương Thuần Miễn
nhìn thấy Ngưu Nhu Miên lệ rơi đầy mặt đột nhiên giật mình. Ngưu Nhu
Miên lau nước mắt trên mặt, với tay đoạt lấy bao cao su trong tay Dương
Thuần Miễn, giận dỗi bỏ vào miệng nhai ‘khốc liệt’, sau đó đứng lên,
không nói hai lời liền trở về phòng. Dương Thuần Miễn lúc này mới phản
ứng lại, giữ chặt tay Ngưu Nhu Miên, thăm dò cẩn thận hỏi:“Cô không sao
chứ?”
Ngưu Nhu
Miên khóc nức nở, miệng ngậm bao cao su, lớn tiếng hét lên:“Ăn bao cao
su sẽ chết người sao?! Gì chứ?! Giả chết hù dọa người à!” Ngưu Nhu Miên
tự nhiên tức giận làm cho Dương Thuần Miễn không hiểu gì hết. Ngưu Nhu
Miên “Phèo” một cái phun bao cao su trên mặt đất, ném lại Dương Thuần
Miễn sợ run quay về phòng. Đi tới cửa, Ngưu Nhu Miên đột nhiên lộn lại
trở lại, nhặt cái bao cao su kia lên, oán hận nói với Dương Thuần
Miễn:“Không thể lãng phí! Nếu chưa cắn nát, tôi còn muốn lấy nó nuôi cá
nữa à!” Nói xong, oai phong lẫm liệt mang theo bao cao su trở về phòng,
bỏ lại Dương Thuần Miễn ngây ra như phỗng.
Nuôi cá?! =_=|||
Ngưu Nhu
Miên trở về phòng, thầm mắng mình, làm thế nào mà khóc như vậy chứ! Làm
cho tiểu tử này chê cười. Sau lại nghĩ tới lúc trước mình từng nguyền
rủa Dương Thuần Miễn xài bao cao su gặp hàng secondhand, lại tỉnh lại,
về sau cái miệng tuyệt đối không thể quá mức ác độc, nếu không sớm muộn
gì cũng phải ứng nghiệm trên người mình, cầm bao cao su giơ lên ánh đèn
xem nó có bị hỏng hay không nhưng nó đen thui thấy không rõ lắm, tức
giận tìm một cái hộp đem bao cao su ném vào, nhét vào một ngăn tủ trong
góc.
Dương Thuần
Miễn thấy Ngưu Nhu Miên oán hận vào phòng không biết làm sao, ở phòng
khách đi qua rồi lại đi lại, vài lần giơ tay muốn gõ cửa phòng Ngưu Nhu
Miên, lại do dự buông xuống, kỳ thật anh cũng không biết mình rốt cuộc
làm gì mà chọc giận Ngưu Nhu Miên nữa. Ngay lúc Dương Thuần Miễn muốn
nâng tay gõ cửa, Ngưu Nhu Miên đột nhiên mở cửa ra, cái tay Dương Thuần
Miễn vội vàng đổi thành gãi đầu.
Ngưu Nhu Miên tà tà liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, lớn tiếng hỏi:“Anh làm gì vậy? Lén lút !”
Dương Thuần Miễn vừa vò đầu vừa nói:“Cơm trưa thịt dê cùng thịt bò đâu?”
“Đúng ha,
không nhắc là tôi quên rồi! Trước hết tôi đem hai cái vừa rồi tính toán
mới được à!” Ngưu Nhu Miên kéo Dương Thuần Miễn đến sô pha ngồi xuống,
suy nghĩ, nói:“Tiền trà nước 800, tiền giữ bí mật bao cao su 800! Tôi
chưa cho phép lại nói tôi là y tá của anh, phí tổn thất tinh thần 1000!
Tổng cộng 2600! Trả tiền đây!”
“Cái gì chứ? Lại phí tổn thất tinh thần! Không phải lần trước đã đồng ý làm y tá sao?” Dương Thuần Miễn kháng nghị.
“Lần trước
đó là đồng ý trước mặt mẹ trứng cá muối thôi, cái này không bao gồm
trứng cá muối!” Ngưu Nhu Miên liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, thấy
Dương Thuần Miễn muốn nói nhiều, lập tức chủ động nhảy ra ngăn chặn:“Tôi còn chưa tính phí kinh hách mà anh giả chết lúc nãy nữa à!”
“Vậy vừa rồi cô hại tôi ăn bao cao su thì sao?!” Dương Thuần Miễn cũng không yếu thế.
“Tôi không
ăn nó sao? Tôi còn ăn nhiều hơn anh hai cái đó, lại còn bị dính nước
miếng của anh nữa! Về phần phí dụng giả chết, lần sau tôi cũng giả bộ
một lần dọa anh, bồi thường bằng tiền không đủ để bù lại tâm hồn mong
manh yếu ớt đã bị khủng bố tổn thương của tôi đâu à, phải cho anh tự
mình thể nghiệm một lần mới được.” Ngưu Nhu Miên phẫn hận nói.
“Còn nói tôi là lão hoàng đó! Cô nhìn cô xem, không chỉ viết tiểu thuyết một nữ
nhiều nam mà còn biết ăn tươi nuốt sống bao cao su!” Dương Thuần Miễn
lớn tiếng lên án.
Ngưu Nhu
Miên miễn cưỡng nhấc mí mắt, nói:“Ai nói tôi không phun nó ra ! Lúc nãy
tôi mới phun nó ra đó!” Ngưu Nhu Miên lấy một quyển sổ nhỏ ghi ghi ghi,
sau đó đứng lên, nói:“Cuối tháng quyết toán sổ sách à!”
“Tôi thấy cô đừng tìm công tác nữa, mỗi ngày ngồi ở nhà lừa gạt tôi lấy tiền cũng tốt lắm!” Dương Thuần Miễn căm giận nói.
Ngưu Nhu
Miên đóng cuốn sổ lại, khóe miệng cong lên, làm giận nói:“Ôi chao! Là
một chủ ý không tồi nha! Bất quá anh chỉ sống ở đây một tháng, lừa gạt
anh chung quy cũng không phải kế lâu dài à! Còn phải tìm công việc!”
Dương Thuần
Miễn tức giận từ sô pha đứng lên, một tay chỉ vào phòng bếp,“Nhanh đi
làm cơm trưa! Trả cho cô nhiều tiền như vậy, ai cho cô làm biếng!”
“Tuân lệnh!
Coi tiền như rác! Tiểu nhân thay mặt cho ba mẹ đi nấu cơm cho ngài!”
Ngưu Nhu Miên cất cuốn sổ, vui vẻ chạy tới phòng bếp .
Ngưu Nhu
Miên vốn muốn dùng hai củ hành tây ngày hôm qua để xào thịt bò, không
nghĩ tới bị Dương Thuần Miễn ngăn lại, kêu cô lấy hai củ khác đi, đừng
dùng củ hành kia, vì thế Ngưu Nhu Miên liền lấu rau cần xào thịt bò
cùng. Đồ ăn bưng lên bàn, Dương Thuần Miễn vừa thấy rau cần lại bắt đầu
nhíu mày. Ngưu Nhu Miên vú lấp miệng em nói:“Mặt nhăn cái gì mà nhăn,
nhanh chóng ăn đi, nhìn cái mặt anh vừa rồi thấy trứng cá muối, quả thật là hận không thể một đầu chui vào trước ngực cô ta á, không sợ ngộp
chết à! Không biết có bao nhiêu mỹ nữ đã lọt vào tầm mắt quấy rầy tội
lỗi của anh rồi ! Nam mô a di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!”
“Tôi nào
có?” Dương Thuần Miễn đánh chết cũng không thừa nhận, bất quá trong lòng lại nghĩ, nếu có thể ngộp chết ở trước ngực mỹ nữ cũng đáng cuộc đời.
Ngưu Nhu
Miên ánh mắt nhíu lại, nói:“Còn nói không có? Bản chất xấu xa đen tối
của anh đã bị bộc lộ qua ánh mắt kìa. Sức hút của cẩu nhìn thấy xương
cũng giống như anh nhìn thấy ngực mĩ nữ vậy đó.” Ngưu Nhu Miên hèn mọn
nói:“Sách ~ sách ~ sách ~ đừng nói dối lương tâm nữa mà! Muốn nhìn phụ
nữ không có mặc áo ngực á, anh tìm tôi đi, tôi giới thiệu chỗ đó cho anh xem! Cho anh xem đủ luôn!”
“Ở đâu?” Dương Thuần Miễn 35 truy vấn.
“Nhà trẻ chứ đâu!”
>_
Buổi chiều,
Ngưu Nhu Miên ngoài ý muốn nhận được điện thoại của một người bạn trung
học vài năm chưa liên lạc –“Bạch thiếu gia”, nói là hôm nay anh ta mới
từ Thượng Hải bay về Bắc Kinh, buổi tối mời Ngưu Nhu Miên ăn cơm. Ngưu
Nhu Miên sảng khoái đáp ứng. Ngẫm lại lúc trước biệt danh “Bạch thiếu
gia” là do cô đặt chứ đâu, vì da anh ta còn mềm và trắng hơn con gái
nữa, mỗi lần chọc ghẹo thì mặt lại đỏ, gia cảnh không tồi, nhìn có vẻ
thiếu gia giống như cây non bị bệnh. Bất quá, sau khi tốt nghiệp đại
học, bạch thiếu gia không chịu đi theo tương lai tươi sáng của cha mẹ
định sẵn mà đi gia nhập không quân. Mà Ngưu Nhu Miên một ngày trước khi
rời Trung Quốc mới đột nhiên báo cho bạn bè biết cô đi Đức du học. Bạch
thiếu gia tham gia không quân đương nhiên không thể liên hệ với nước
ngoài, vài năm nay bọn họ là hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Có một lần, cô
nghỉ về nước, Bạch thiếu gia vừa vặn cũng nghỉ ở quân đội, hai người
liền đi ăn cơm, lúc đó Bạch thiếu gia không ngừng nói nào là nước ngoài
không tốt ở trong nước vẫn tốt hơn, làm cho Ngưu Nhu Miên nghe xong
không thoải mái, bữa cơm tan rã trong không vui, sau đó không liên lạc
nữa. Từ biệt từ năm đó tới nay không ngờ lúc này lại gặp mặt bạn cũ.
Ngưu Nhu
Miên nói với Dương Thuần Miễn cô đi gặp bạn cũ, kêu Dương Thuần Miễn
buổi tối thiệt thòi ăn cơm dư lúc trưa đi. Dương Thuần Miễn buông cuốn
sách trong tay, nói:“Răng còn chưa tốt mà đã chạy loạn chung quanh!”
“Tôi lại không đi đường bằng răng, anh quản tôi à!”
“Đó có phải là một trong bốn soái ca mà cô nói thề sống thề chết muốn sống ước hẹn kiếp sau với cô không?”
“Không phải! Bốn người bọn họ là bạn học đại học của tôi! Hiện tại đã sớm không biết đi nơi nào nuôi heo rồi!”
“Nghe còn tốt hơn cô à, cô bây giờ còn không tìm được chỗ nào nuôi heo!” Dương Thuần Miễn xấu ý đả kích Ngưu Nhu Miên.
“Tôi à! Tôi hiện tại sửa thành nuôi chó!” Ngưu Nhu Miên cười tủm tỉm nói.
Dương Thuần Miễn trừng mắt,“Cô nhìn xem cô như vậy , còn dám viết trong sơ lược lý lịch là sinh viên tốt nghiệp đại học N?”
“Anh tốt nghiệp đại học nào?” Ngưu Nhu Miên không phục hỏi.
“Tôi tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh.” Dương Thuần Miễn thản nhiên nói.
Ngưu Nhu
Miên trong lòng giật mình, nghĩ thầm trong bụng nhìn không ra à, hoàng
hoàng này còn có cái mũ chó hàng hiệu! Xem anh ta ngu ngốc thế mà không
nghĩ tới tốt nghiệp đại học hạng nhất Trung Quốc, cũng lạ là vẫn mở được công ty quy mô lớn nha. Bất quá vẫn là hoài nghi hỏi:“Anh có cái gì
chứng minh, chứng minh mình là Đại học Bắc Kinh không?”
Dương Thuần
Miễn thấy Ngưu Nhu Miên kia căn bản là không tin, về phòng lấy ra một
cái áo T-shirt, phía sau lưng in bốn chữ to “Đại học Bắc Kinh”, phía
trước có tên và khóa học của Dương Thuần Miễn,“ Trường học chúng tôi kỷ
niệm trăm năm ngày thành lập, tôi đi.”
Ngưu Nhu
Miên lấy cái áo T-shirt, vừa nhìn vừa hoài nghi miết Dương Thuần Miễn,
không phục bỉu môi:“Vẫn là không tin, ai biết anh có mua bằng giả trong
đó không à?” Nói xong, ghen tị đem cái áo T-shirt vứt trên sofa.
Khi Ngưu Nhu Miên ra ngoài, Dương Thuần Miễn đang trong toilet, Ngưu Nhu Miên đứng
ngoài cửa nói:“Hoàng hoàng, giữ nhà chăm chỉ nha, tôi đi ra ngoài á! Có
cô nào đến đây ăn trộm nhớ cắn họ nha, đừng có đi qua liếm đó!” Nói
xong, đắc ý đi ra, lại miết đến cái áo T- shirt trên sô pha, nghĩ tới
Dương Thuần Miễn là tốt nghiệp đại học Bắc Kinh mà cô vô cùng sùng bái
trong lòng sẽ không vui, xấu ý lấy ra son môi, trên áo anh viết thêm hai chữ, thừa dịp Dương Thuần Miễn chưa ra nhanh chóng vọt đi.
Dương Thuần
Miễn mới từ toilet đi ra, chợt nghe thấy âm thanh đóng cửa. Ngồi vào sô
pha nhìn tới cái áo T- shirt của mình bị Ngưu Nhu Miên viết bậy lên đó,
tức giận đến mắt trợn trắng, chỉ thấy phía sau hai chữ Bắc Bại, trước
sau bị Ngưu Nhu Miên dùng son môi bỏ thêm một chữ, hiện tại biến thành – bao gạo Đông Bắc!
Buổi chiều
Dương Thuần Miễn nhận được điện thoại của bạn thân Chu Lễ Cơ. Chu Lễ Cơ
là bạn bè mà Dương Thuần Miễn quen biết trên thương trường, chi nhánh
công ty của Chu Lễ Cơ ở Bắc Kinh cùng tòa cao ốc mà Dương Thuần Miễn
lập công ty. Vài lần lui tới, rất là hợp ý, sau lại trở thành huynh đệ
đáng tin không có gì giấu nhau. Hai người đều thầm mến một cô gái rất
nhiều năm nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp thổ lộ. Lần này Chu Lễ Cơ
vừa trở lại Bắc Kinh đã gọi điện thoại cho anh, nói trước tiên xử lý
chuyện công ty, qua mấy ngày cùng ra ngoài ăn cơm. Nói ngắn gọn hai câu
liền treo điện thoại. Đây là sự khác nhau của đàn ông cùng phụ nữ, phụ
nữ thích đem mọi chuyện phun ra trong điện thoại, mặc kệ chuyện quan
trọng hay là chuyện bà tám, mà đàn ông thì thích ngắn gọn giảng, gặp mặt nói sau, vô luận là công sự hay là việc tư.
Dương Thuần Miễn vừa cúp điện thoại không lâu liền nhận được điện thoại của
Trác Bội Kiều. Lúc trước Dương Thuần Miễn vẫn chờ cuộc điện thoại này để oán giận Ngưu Nhu Miên độc ác, lúc này nhận được điện thoại, không biết vì sao lại không muốn nói xấu Ngưu Nhu Miên. Trác Bội Kiều nói Ngưu Nhu Miên là người ngoài miệng không buông tha người ta, kỳ thật tốt bụng
lắm chỉ là tính tình thích chọc phá người ta làm vui thôi, nói Dương
Thuần Miễn một tháng này rộng lượng một chút. Dương Thuần Miễn nói vài
câu đáp lời Trác Bội Kiều, liền cúp điện thoại.
Tình yêu
giống như miếng thịt bò bít-tết, độ chín khác nhau, hương vị cũng khác
nhau. Bất quá, chỉ cần không nấu quá chín, nó sẽ không mất đi phần ngon. Mà những người đàn ông và phụ nữ trong tình yêu thường lại bởi vì tình
yêu chưa chín mùi mà hồn nhiên không biết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
PS: có vị
độc giả đại học Bắc Kinh phản ứng nói, trường học bọn họ không có người
nào vô dụng như Dương Thuần Miễn. Oh~~, chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi mà, có cần nghiêm túc thế không. Bất quá tôi đã tiếp xúc qua vài người
sinh viên của đại học Bắc Kinh quả thật còn hài hước hơn, nhưng là cũng
có số phần tử không bình thường, đó là có một khía cạnh rất nổi bật
nhưng một số mặt còn rất yếu kém.
Kỳ thật viết đoạn này, đơn giản là ông xã tôi là tốt nghiệp đại học Bắc
Kinh, trên trang bìa cuốn ‘Săn bắn mĩ nam’ của tôi viết là như vầy ‘Nữ
vương ác độc’, tôi nghe xong đổ một thân mồ hôi, sau đó tôi nói với ông
xã, ông ta viết lại thành hai chữ ‘ác nữ’, tôi không phục, vì thế kêu
ông ấy là bao gạo Đông Bắc. Ông ấy là người Đông Bắc. Nếu làm cho độc
giả Bắc Đại khó chịu , nếu không tôi đổi Dương Thuần Miễn tốt nghiệp Nam Đại đi? Kêu hành tây Giang Nam? Chỉ sợ Nam Đại trường học chúng ta
không có người nào vô dụng như vậy. Tôi rốt cuộc nên đem Dương Thuần
Miễn an bài đến chỗ nào thì tốt đây? Tốt nghiệp Đại học truyền hình? Đắc tội thì xin mọi người giơ cao đánh khẽ, bao dung! ^_^
Dương Thuần Miễn nhà tôi xin gửi một lời xin lỗi với độc giả Bắc Đại,
tặng kèm một câu truyện cười, chỉ đọc giải trí thôi, đừng giận nhé!
Cố vấn tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh: một cụ ông đi tới, hỏi: “Xin hỏi trường này học gì?”
Cố vấn tuyển sinh: “Thực xin lỗi, chúng con tuyển sinh viên cho đại học Bắc Kinh!”
Cụ ông: “Chính là hỏi đại học của Bắc Kinh đó! Anh này không viết đại học Bắc Kinh thôi?”
Cố vấn tuyển sinh =_=:”Không phải đại học của Bắc Kinh, là đại học Bắc Kinh!”
Cụ ông: “Điều không phải giống nhau sao?!”
Cố vấn tuyển sinh =_= không để ý tới cụ ông, không còn lời nào để nói.
Cụ ông: “Được rồi được rồi, vậy hỏi trường học các anh tuyển sinh điểm bao nhiêu đi?!”
Cố vấn tuyển sinh: “Thấp nhất là 601!”
Cụ ông: “Má ơi! Đây không phải vượt qua điểm trúng tuyển của Bắc Đại rồi sao?!”
Cố vấn tuyển sinh =_=”Chúng ta chính là Bắc Đại a!”