Đọc truyện Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ? – Chương 5: Mì thịt bò+ mì Dương Xuân= hợp tử
Nửa đêm,
Dương Thuần Miễn đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhận được điện thoại Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên bên kia hữu khí vô lực nói:“Cứu tôi!” Dương
Thuần Miễn trong lòng cả kinh, lập tức nghe Ngưu Nhu Miên suy yếu tiếp
tục nói:“Hoàng hoàng!”
=_= Dương
Thuần Miễn tức nha, con nhỏ này quả thực coi anh như chó nè! Bất quá
cũng không nghĩ nhiều lắm, vội vàng chạy qua phòng Ngưu Nhu Miên kế bên. Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn vào, đôi mắt liền đỏ, ủy khuất
nói:“Tôi đã sốt mấy giờ rồi!” Nói xong, nước mắt liền chảy xuống. Dương
Thuần Miễn sải chân bước tới bên giường, sờ lên cái trán Ngưu Nhu Miên,
quả nhiên nóng phỏng tay.“Đi bệnh viện!” Dương Thuần Miễn lấy một cái áo choàng khoác lên ngoài áp ngủ của Ngưu Nhu Miên, do dự một chút lập tức ôm cô xuống lầu.
Đem Ngưu Nhu Miên đặt vào ô tô rồi lại điều chỉnh điều hòa trong xe tới lớn nhất,
sau đó lại đem áo lông của mình chồng lên người Ngưu Nhu Miên. Thấy bộ
dáng Ngưu Nhu Miên điềm đạm đáng yêu, trong lòng cũng thấy không đành
lòng, tuy rằng nhỏ này xưa nay đều làm anh tức giận đến thất điên bát
đảo nhưng lúc này không có kiêu ngạo khí cũng làm cho người ta thương
tiếc như vậy, một loại tình cảm ngây ngô mà Dương Thuần Miễn không biết
trong lúc này lặng lẽ đang tới.
Mà Ngưu Nhu Miên đột nhiên nhìn thấy Dương Thuần Miễn ôn nhu như thế, quan tâm đến
mình như thế, nhớ đến ngày đó thất nghiệp Dương Thuần Miễn còn an ủi cô, từng tí cảm động này dần dần hòa tan trong tim, nước mắt lại không thể
ức chế. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên càng khóc càng lợi hại, an
ủi cô:“Không có việc gì , rất nhanh sẽ tốt thôi!” Ngưu Nhu Miên thấp
giọng thì thào :“Anh đương nhiên là nói không có việc gì rồi, người phát sốt cũng có phải anh đâu, hơn nữa nếu tôi sốt chết, anh phải làm sao
bây giờ?” Ngưu Nhu Miên hít mũi một cái rột, tiếp tục nói:“Thì còn ai ra chọc anh nữa!”
=_=||| Dương Thuần Miễn nghĩ thầm trong lòng, có nên quăng cái mầm tai họa này chết
luôn trong bệnh viện hay không vậy, so với ngày hôm qua cô không nói
chuyện quả thật là tốt lắm mà, bất quá đầu thì nghĩ vậy nhưng tay cũng
đã bắt đầu khởi động ô tô.
Dương Thuần
Miễn đưa Ngưu Nhu Miên bệnh viện, bác sĩ chích cho Ngưu Nhu Miên một
liều hạ sốt, kêu cô ở bệnh viện lại một đêm quan sát tình hình. Mới đầu
Ngưu Nhu Miên không chịu, chết sống cùng Dương Thuần Miễn trở về, sau
Dương Thuần Miễn lại nói ở lại giúp cô, cô mới không kiên trì nữa. Người độc thân chỉ lúc nào bị bệnh mới hiểu hết nỗi đau khổ của sự cô đơn
mà!!!
Ngưu Nhu
Miên trong lòng phức tạp, muốn nói cái gì đó với Dương Thuần Miễn ngồi ở bên giường lại nói không ra một lời. Dương Thuần Miễn cũng thế, nhìn
con nhỏ trước mắt nhu nhược này hoàn toàn khác với con nhỏ hung dữ gian
xảo ngày hôm qua, có một loại tình cảm khác thường bỗng chảy qua trong
lòng anh. Hai người đưa tình nhìn nhau, Ngưu Nhu Miên không biết cảm tạ
như thế nào, miệng mấp máy nửa ngày, cuối cùng thưa dạ nói ra:“Hoàng
hoàng, tôi quả thật là không nuôi không anh!”
>_
Ngày hôm
sau, Ngưu Nhu Miên thức dậy, thấy Dương Thuần Miễn nằm sấp ngủ ở bên
giường cô. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Dương Thuần Miễn ngủ, cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai, kìm lòng không đậu khẽ vuốt đầu Dương Thuần
Miễn. Vừa sờ soạng vài cái, Dương Thuần Miễn cũng thức dậy, Ngưu Nhu
Miên trong lòng hoảng hốt vội vàng rút tay về, nhưng sợ cũng không quên
ra vẻ, vì thế liền thuận thế nói:“Thành thật mà nói thì tôi rất thích
anh, bề ngoài đẹp trai của anh, vẻ mặt tức giận của anh, thậm chí cả
cách anh ngủ nữa! Nhưng làm tôi tức giận nhất là anh là con chuột sao
lại có lông mèo trên đầu vậy?!” Nói xong, lắc lắc cọng tóc vừa rồi mới
bứt được trên đầu Dương Thuần Miễn.
Dương Thuần
Miễn vừa tỉnh đã bị Ngưu Nhu Miên chọc tức, hít thật sâu một hơi.Sờ cái
trán của Ngưu Nhu Miên, quả thật hết sốt rồi thế nên làm thủ tục Ngưu
Nhu Miên xuất viện .
Trên đường về nhà, Dương Thuần Miễn không vui nói với Ngưu Nhu Miên:“Cô đừng bảo tôi là hoàng hoàng!”
“Tên đó thì
có sao đâu? Hoa hồng mà có gọi bằng tên khác thì nó cũng thơm mà. Hơn
nữa, chúng ta là con cháu của rồng, là con cháu của Thiên Tử, da vàng,
gọi anh hoàng hoàng anh nên tự hào mới đúng!”
“Cô lại bảo tôi là hoàng hoàng, về sau cô mà bệnh chết cũng đừng bảo tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Thật là
lòng dạ sắt đá!” Ngưu Nhu Miên oán hận nói xong, lập tức nhỏ giọng than
thở:“Vì trong điện thoại chỉ có mình số anh thôi.”
Dương Thuần Miễn nghe xong bất đắc dĩ thở phào một hơi, không cần phải nhiều lời nữa, anh quả thật bị con nhỏ này đánh bại rồi.
Về đến nhà,
Ngưu Nhu Miên lập tức đi tắm rửa, thay đổi áo ngủ rồi nhảy lên giường
nằm xuống. Mới vừa nằm xuống, không nghĩ tới Dương Thuần Miễn lại bưng
vào một bát cháo. Ngưu Nhu Miên cảm động hai tay run run, vừa mới đút
vào miệng lập tức phun ra cái vù, nói:“Còn không có chín đâu!” Dương
Thuần Miễn lập tức đi nấu lại, ai ngờ một hồi bưng tới cháo lại có chút
gì đó vàng vàng, vừa nhìn đã biết bị khê rồi. Ngưu Nhu Miên thông minh
cười, nói:“Hoàng hoàng, tôi rất đói bụng, anh lại cho tôi một bát khác
đi!” Vì thế thừa dịp Dương Thuần Miễn đi ra ngoài, vội vàng đem bát cháo kia đổ đi, ai ngờ Dương Thuần Miễn lại đột nhiên trở lại, cái màn đổ
cháo của Ngưu Nhu Miên vừa lúc bị anh nhìn hết từ đầu tới đuôi. Dương
Thuần Miễn giận dữ đi ra, Ngưu Nhu Miên cũng lập tức cảm thấy không ổn.
Thấy Dương Thuần Miễn không nói hai lời liền quay đầu ra ngoài, cô vội
vàng từ trên giường nhảy xuống, theo đi ra ngoài, từ phía sau kéo lấy
Dương Thuần Miễn, thật có lỗi nói:“Cháo này nhất định là bị khê rồi,
đắng quá đi, không tin anh ăn thử xem.” Dương Thuần Miễn xoay qua một
chút, sắc mặt có hơi dịu đi, hỏi:“Làm sao cô biết?”
“Vừa thấy màu là biết rồi, anh nấu cháo trắng chứ có phải nấu cháo ngô đâu! Thực ngốc!”
“Ai lần đầu tiên nấu cháo mà nấu tốt đâu!” Dương Thuần Miễn ngạnh cổ nói, bất quá trong lòng cũng hết giận.
“Vâng vâng
vâng! Là tôi sai lầm rồi, cô phụ một phen ý tốt của đại thiếu gia ngài
lần đầu tiên xuống bếp. Tôi giải thích!” Ngưu Nhu Miên vừa nói xong, cái đầu ngu ngốc đột nhiên cũng linh hoạt, nói:“Từng có một chén cháo gạo
trắng bị khê đặt trước mặt tôi, tôi không quý trọng, chờ tôi mất đi sau
mới hối hận không kịp. Trong cuộc sống chuyện thống khổ nhất cùng lắm
cũng chỉ thế thôi. Nếu sau này lên trời có thể lại cho tôi một cơ hội
nữa, tôi nhất định sẽ…… Đem cái bát kia cho heo ăn, tuyệt đối không thể
đổ lãng phí như vậy!”
>__
Ngưu Nhu
Miên nhìn bóng dáng Dương Thuần Miễn cô đơn, đột nhiên cảm thấy mình có
chút quá đáng. Vì thế buổi tối, tuy rằng cô không thể ăn cơm, nhưng vẫn
quyết định chống thân thể lê lết xuống làm cơm cho Thuần Miễn. Nhưng vì
gần đây cô chỉ có thể ăn thức ăn nhẹ, không có mua đồ ăn cho anh nên
trong tủ lạnh lúc này chỉ còn có rau cần tây.
Dương Thuần
Miễn đánh hơi được hương vị đồ ăn từ phòng trong đi ra, phát hiện tối
nay Ngưu Nhu Miên làm là rau cần xào, là đồ ăn mà bình thường anh căn
bản không dính vào. Thấy khuôn mặt Ngưu Nhu Miên tươi cười hoan nghênh
anh ngồi xuống thế nên cũng không lập tức mở miệng cự tuyệt, bất quá vẫn là nhíu nhíu mày, nói:“Chỉ có rau cần sao?”
“Uh, có đồ
ăn là tốt rồi. Còn có cháo anh muốn ăn sao?” Ngưu Nhu Miên chỉ chỉ cái
bát của mình. Nghĩ rằng, cố ý làm cho anh thế mà anh lại chả cảm kích,
có phải trả thù tôi vừa mới đổ cháo anh nấu không?!
“Từ nhỏ tới lớn không ăn rau cần!” Dương Thuần Miễn nhăn mặt nhìn cần tây.
“Cho nên anh mới có thể bị AIDS, biết không?” Ngưu Nhu Miên buông thìa xuống, nghiêm túc nói.
“Ăn rau cần cùng AIDS có quan hệ gì đâu? Nói ra thì tôi cũng không bị AIDS!” Dương Thuần Miễn lại nhắc lại.
“Cần tây là
một cây diệt trùng, anh không ăn, cũng không cơ hội để tiêu diệt vi
trùng trong người anh, thế thì thử hỏi vì sao vi trùng AIDS không vào
được người anh, thử hỏi nam giới vì sao không bị AIDS cơ chứ?! Nếu không anh làm sao mà thích coi thế giới động vật cùng tiểu thuyết một nữ bảy
nam như thế, mà nha, cái này cũng không khó để phân tích……”
“Được rồi
được rồi! Tôi ăn tôi ăn!” Ngưu Nhu Miên vừa ngồi vừa phân tích đạo lý rõ ràng, còn Dương Thuần Miễn ngồi nghe mặt vừa xanh lại vừa trắng, Ngưu
Nhu Miên kia thấy anh không ăn rau cần, cô càng nói càng hăng, nước
miếng tung bay, Dương Thuần Miễn vội vàng gắp thiệt nhiều rau cần bỏ vào trong bát, quả nhiên thấy Ngưu Nhu Miên cười vừa lòng nhìn anh ăn.
Dương Thuần
Miễn vừa ăn lại nhớ tới bài thơ hôm qua Ngưu Nhu Miên đưa anh vì thế
hỏi:“Bài thơ ngày hôm qua cô đưa tôi là có ý gì vậy?!”
“Này hử……
Buổi tối có cơ hội thì nói cho anh, ăn cơm ít nói một chút.” Ngưu Nhu
Miên nói xong, tiếp tục vùi đầu chiến đấu với bát cháo của cô.
Buổi tối,
Ngưu Nhu Miên cũng còn có hơi phát sốt, Dương Thuần Miễn khuyên Ngưu Nhu Miên không cần lên mạng, uống thuốc rồi đi ngủ sớm đi, bất quá vẫn là
nhớ mãi không quên bài thơ kia. Ngưu Nhu Miên vào phòng, Dương Thuần
Miễn cũng về phòng mình. Đang đọc sách khoảng chừng một tiếng, đang muốn đi WC, phát hiện ở chỗ cửa có nhét vào một tờ giấy nhỏ! Cầm lên vừa
thấy, tức giận đến muốn hộc máu. Tờ giấy kia là bài giải của bài thơ!
“[ Nằm xuân
]‘Ám mai u nghe thấy hoa, nằm chi thương hận để, xa nghe thấy nằm như
nước, dịch thấu đạt xuân lục. Ngạn giống như lục, ngạn giống như thấu
lục, ngạn giống như thấu xanh rì.’
[ Ta xuẩn ]
Ta không có văn hóa, ta chỉ số thông minh rất thấp, muốn hỏi ta là ai,
một con lừa to. Ta là lưà, ta là đầu lưà, ta là đầu lừa ngốc.”
Dưới còn vẽ cái mặt quỷ, ý kêu anh không được giận dữ!!!
Dương Thuần
Miễn ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, sau đó niệm vài câu kinh vẫn
cảm thấy tâm tình khó bình phục, vì thế bắt đầu tự hỏi, anh có nên mua
thêm một cái mỏ không???
Buổi sáng
hôm sau, khi Dương Thuần Miễn đi làm, lúc đi qua cửa phòng đóng chặt của Ngưu Nhu Miên, do dự một chút, vẫn là trở lại gõ vài cái nhẹ lên cửa
phòng Ngưu Nhu Miên, nghe được tiếng trả lời của Ngưu Nhu Miên liền vào
phòng, sờ sờ đầu của cô, vẫn còn hơi nóng, hỏi:“Thuốc bác sĩ cho có uống không?” Ngưu Nhu Miên gật gật đầu, lại nói:“Lần trước đi châu Âu tôi có mua một lọ thuốc hạ sốt , bất quá là thuốc châu Âu có hơi mạnh, tôi đi
lấy cho cô.”
Dương Thuần Miễn đem thuốc đặt ở đầu giường Ngưu Nhu Miên, lúc ra ngoài, suy nghĩ một chút lại nói:“Có việc nhớ gọi điện thoại!”
Dương Thuần
Miễn đi rồi, Ngưu Nhu Miên vốn định thử xem lọ thuốc của Dương Thuần
Miễn nhưng mà trên tay vô lực, loay hoay cả buổi cũng không mở ra, vì
thế liền từ bỏ. Hỗn loạn ngủ thẳng đến buổi chiều, ra một thân mồ hôi,
tinh thần tốt hơi rất nhiều, mặt cũng không sưng lên nữa. Cố tình lúc
này Ngưu Nhu Miên lại nhận được lời từ chối sản xuất của một tờ tạp chí
nào đó, tâm trạng chán nản ngay lập tức, không chỗ phát tiết, đi xuống
dưới lầu mua nữa cân thịt heo cùng một bắp cải trắng, băm cho hả giận .
Dương Thuần
Miễn ở công ty không an tâm công tác, thỉnh thoảng nhìn di động mình.
Buổi chiều vừa qua, Dương Thuần Miễn quyết định sớm trở về. Ai ngờ đến
nhà liền nhìn đến một con nhỏ đầu heo mặt mày hung ác đang quyết liệt
bầm đồ ăn, so với đồ tể còn đồ tể hơi. Da đầu run run, chìa khóa trong
tay lập tức rơi xuống.
Ngưu Nhu
Miên nghiêng đầu mắt nhìn Dương Thuần Miễn, không nói một lời, tiếp tục
hung hăng băm cải trắng, miệng còn lẩm bẩm :“Băm chết mày băm chết mày!” Dương Thuần Miễn kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ , không phải trong lòng là muốn băm tôi chứ? Nghĩ đến đây, sau lưng lạnh buốt . Xem cô sinh
long hoạt hổ như vậy, đột nhiên vạn phần hối hận vì sao mình ngu ngốc
không thành thật đợi ở công ty nữa đi.
Dương Thuần
Miễn thật cẩn thận trở lại phòng, sau đó đứng ở phòng khách rất xa nhìn
Ngưu Nhu Miên nhưng cũng không dám lên nói chuyện. Nghĩ rằng, bệnh nhỏ
này chắc hết rồi, nếu về sau mà ngày nào cô cũng hung dữ như vậy chắc
mình phải sớm chạy đi mất. Thấy Ngưu Nhu Miên băm xong cải trắng, lại
bắt đầu băm thịt heo, Dương Thuần Miễn rốt cục nhìn không được ,
nói:“Tôi đi mua đồ ăn về là được rồi, cô đừng băm nữa!”
“Không! Tôi
phải băm! Tôi băm! Băm! Băm ~” Nói xong, Ngưu Nhu Miên còn băm ác hơn .
Mỗi lần con dao chặt xuống là Dương Thuần Miễn nhịn không được chảy một
giọt mồ hôi, cuối cùng thử nói:“Nếu không ta đi ra ngoài ăn đi, hôm nay
tôi mời khách! Hơn nữa, tôi cũng có không trêu chọc cô mà, cô cùng tôi
có cừu sâu đại hận như vậy sao?”
Đột nhiên
Ngưu Nhu Miên ném con dao lên thớt, lau mồ hôi trên trán, mặt trầm
xuống, suy sút nói:“Hôm nay bản thảo của tôi lại bị trả về rồi!”
“Là biên tập nào sáng suốt như vậy trời!” Dương Thuần Miễn vừa nói xong, liền nhìn
đến Ngưu Nhu Miên cắn răng cắn lợi cằm con dao lên băm tiếp, vội vàng
sửa miệng:“Thật sự là sáng suốt đó! Nếu nhận bản thảo của cô, bằng hành
văn của cô này, đăng lên không phải lập tức nổi tiếng sao? Còn không
đoạt bát cơm của hắn sao? Không được, vì bát cơm của hắn, hắn nhất định
phải phong tỏa văn vẻ của cô!”
Ngưu Nhu
Miên tuy biết Dương Thuần Miễn là trái lương tâm an ủi cô, nhưng nghe
xong trong lòng vẫn dễ chịu hơn.“Anh nói xem làm sao mà bản thảo của tôi không bị trả về nữa?”
“Cái này đơn giản ! Lúc cô gửi bản thảo đi đừng kí tên ghi địa chỉ thì tốt rồi!” =_=
Ngưu Nhu
Miên cằm con dao lại mạnh mẽ hùng hồn khí thế băm tiếp, thậm chí còn có
mấy miếng thịt văng trên mặt. Dương Thuần Miễn theo bản năng co rụt cổ
lại, cẩn thận cẩn thận hỏi:“Nếu không tôi thay ngươi bằm cho, cô xem cô
mệt rồi kìa, đầu toàn mồ hôi!” Nói xong, Dương Thuần Miễn cẩn thận đi
qua tiếp nhận con dao. Ngưu Nhu Miên đi chuẩn bị bột.
Sau khi hòa
hảo, hai người mỗi người một cái cây cán bột, một cái bao hãm. Mới đầu,
Dương Thuần Miễn căn bản là không biết làm thế nào với cái cây này nhưng dưới sự châm chọc của Ngưu Nhu Miên, rất nhanh anh liền nắm giữ kỹ năng cán bột.
“Tôi xem cô
tinh thần hôm nay tốt hơn nhiều, sốt dường như cũng không còn, lọ thuốc
tôi đưa cô buổi sáng thật có tác dụng đó.” Dương Thuần Miễn vừa cuốn vừa cười nói, trong lòng lại nghĩ, TMD, lọ thuốc này tác dụng cũng rất mạnh rồi đó, ai lại xem xem con nhỏ này, không uống cũng đã đủ mạnh rồi,
hiện tại càng trầm trọng thêm, còn chỗ cho tôi sống sao? Tôi muốn đạp
đất thành Phật đó! Lần sau chết cũng không thể đưa lọ thuốc này cho cô!
“Uh, ít
nhiều cũng nhờ thuốc của anh, vì mở ra nắp lọ thuốc đó ra mà tôi gấp đến độ ra một thân mồ hôi, cuối cùng cũng nắp lọ thuốc cũng không mở ra.
Bất quá cũng không phát sốt .” Ngưu Nhu Miên mí mắt cũng không nâng,
tiếp tục gói sủi cảo.
=_= Dương Thuần Miễn nghĩ rằng, xem cô bằm thịt cái thân đầy mồ hôi kia kìa, sốt có cao thì nó cũng chạy mất rồi!
Ngưu Nhu
Miên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thuần Miễn, không tự tin
hỏi:“Hoàng hoàng anh nói thử xem, tiểu thuyết tôi viết thật sự rất tệ
sao? Có phải tôi không có khả năng viết tiểu thuyết không?” Ngưu Nhu
Miên vốn là mặt đã sưng bây giờ lại chu miệng nhăn nhó, làm cho Dương
Thuần Miễn không khỏi không liên tưởng đến Trư bát giới trong truyện
[Tây du kí]. Ngưu Nhu Miên uể oải tiếp tục nói:“Ngày đó anh mới xem có
mấy phút cũng xem không được .”
“Cũng không
phải khó coi, chỉ là không thích hợp để tôi xem thôi. Kỳ thật nếu cô ở
trên mạng ở viết tiếp mà chú ý đến khẩu vị độc giả thì người ta sẽ coi
nhiều hơn.”
“Làm sao mà trúng khẩu vị của đọc giả? Ví dụ coi?” Ngưu Nhu Miên nghiêm túc nhìn về phía Dương Thuần Miễn.
“Ví dụ hả!
Để tôi nhớ coi! Có rồi, ngày hôm qua trên mạng nhìn thấy một tin. Trong
một đoạn của tiểu thuyết có viết một câu làm người ta kinh sợ nè, viết
vầy: Có một người đàn ông sinh ra một con ngưu.” [ngưu= trâu]
“Sau đó?” Ngưu Nhu Miên truy vấn.
“Ngày hôm
sau tôi lại đọc tiếp cuốn tiểu thuyết đó, ông ta viết vầy, thì ra nam
trang đó là nữ cải nam trang, cô ta sinh ra một cậu bé mà tên của cậu bé đó kêu ngưu ngưu.”
=_=||| “Xem
ra trình độ viết văn của tôi còn chưa đủ đẳng cấp rồi. Anh nói xem có
phải tôi không thích hợp viết tiểu thuyết khôi hài không, tôi viết một
kết cục mà tôi đọc vào còn phải rơi lệ, thế mà độc giả đọc vào lại cảm
thấy buồn cười.” Ngưu Nhu Miên càng nói âm thanh càng thấp, đột nhiên
hai mắt sáng quắc, hưng phấn nhìn về phía Dương Thuần Miễn,“Nếu không
tôi viết truyện ma cũng được đó! Học tập phương pháp vừa rồi anh dạy
tôi hấp dẫn độc giả.” Ánh mắt Ngưu Nhu Miên mê ly nhìn về phía trước, cố ý làm một khuôn mặt u mê, cầm con dao trong tay giơ về phía trước,
nói:“Vào một đêm khuya cách đây một tháng, Hoàng Thế Nhân vừa thu tiền
trở về nhà, trên đường về nhà, đột nhiên cảm thấy gió lạnh phất phơ,
không khỏi kéo chặt cổ áo, lúc này……” Mặt heo của Ngưu Nhu Miên đột
nhiên quay qua nhìn Dương Thuần Miễn, dọa Dương Thuần Miễn hoảng hồn
nhảy về sau mấy bước. Dương Thuần Miễn thầm nghĩ cái dạng này cần chi mà kể chuyện quỷ, không kể cũng đủ dọa người rồi! Chỉ nghe Ngưu Nhu Miên
tiếp tục nói:“Một người phụ nữ mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện ở trước
mặt Hoàng Thế Nhân, Hoàng Thế Nhân tập trung nhìn vào, người phụ nữ này
thế nhưng không có đầu!”
Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên dừng lại, vội vàng nịnh hót nói:“Không sai! Không sai!”
Ngưu Nhu
Miên ngọt ngào cười, rung đùi đắc ý tiếp tục gói sủi cảo trong tay, vừa
gói vừa nói:“Để kì sau tôi viết, viết như vậy “Hoàng Thế Nhân tập trung
nhìn vào, người phụ nữ này thế nhưng không có đầu…… Rồi! ‘Con ma’ áo
trắng nhìn Hoàng Thế Nhân nhe hàm răng trắng toe toét cười, nói:‘Da đầu
sáng chói, mái tóc tung bay!’”
=_=|||
Dương Thuần
Miễn thấy dùng Ngưu Nhu Miên ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn mình, nuốt
nuốt nước miếng, nói:“Cá nhân tôi cảm thấy cô vẫn đừng thay đổi phong
cách, tiếp tục phong cách khôi hài này thấy có tiền đồ hơn!”
Thấy Ngưu Nhu Miên bết bết miệng, Dương Thuần Miễn vội vàng tiếp tục hỏi:“Vì sao cô lại viết tiểu thuyết trên mạng vậy?”
“Có một ngày bỗng nhiên tôi phát sốt, sốt cháy cả một buổi tối, trải qua một đêm
kinh khủng cùng ma bệnh đấu tranh quyết kiệt, buổi sáng rốt cục tôi cũng hết sốt, vì thế tôi liền bắt đầu viết tiểu thuyết .” Ngưu Nhu Miên thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ là cảm thấy cuộc sống mỏng manh cho nên tranh thủ lúc mình còn sống mà viết hả?”
Ngưu Nhu Miên lắc lắc đầu, nói:“Không phải!”
“Đó là vì….?”
Ngưu Nhu Miên cầm cái hả cảo trong tay buông xuống nồi nước sôi, không vội không chậm, nói:“Đầu bị cháy hỏng !”
=_=|||
“Cô viết văn như vậy có người xem mới là lạ!” Dương Thuần Miễn lắc đầu bất lực.
“Có, tôi còn có mấy fan nữa mà!” Ngưu Nhu Miên phản bác nói.
……………….
“Sắc nữ, một mâm dưa chua đủ chưa?”
“Hoàng hoàng, tôi băm anh nhồi há cảo bây giờ!!!”
Gói cho tới
khi nào xong thôi, Ngưu Nhu Miên thấy thịt sắp hết rồi nhưng da bì thì
còn nhiều lắm, vì thế quyết định gói vài cái hợp tử. Dương Thuần Miễn là người miền nam, không biết hợp tử là cái gì. Ngưu Nhu Miên liền biểu
diễn cho anh xem. Lấy một ít thịt đặt vào trong da bì, sau đó lại dùng
một cái da bì khác đặt trên, ở bốn phía bóp lại, cuối cùng đặp bẹp thành một cái hợp tử hình tròn. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên làm mẫu
xong rồi, cũng nhịn không được cầm lấy một cái da bì bắt chước làm theo, khi đến lúc bóp cho hai miếng da bì lại với nhau thì làm không được,
Ngưu Nhu Miên nhịn không được cầm tay dạy anh, miệng còn thì thầm :“Anh
bóp như vậy không chặt, lúc bỏ vào nồi nó bung ra hết !” Dương Thuần
Miễn nhìn Ngưu Nhu Miên trước mắt, trong lòng dường như có một con sâu
con đi qua, ngứa ngứa, nhột nhột, vốn đang chuyên chú nhìn Ngưu Nhu
Miên, thấy Ngưu Nhu Miên ngửa đầu nhìn anh, anh cuống quít đem tầm mắt
dời tới hợp tử trên tay.
Ngưu Nhu Miên nói lúc bỏ vào nồi nhất định phải bỏ số chẵn nếu không sẽ là điềm xấu, vì thế bọn họ gói tổng cộng bốn hợp tử.
Cơm chiều,
một người hai cái hợp tử, hai người không có khắc khẩu mà hòa hợp ăn
cùng nhau. Dương Thuần Miễn ăn rất nhiều sủi cảo, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy hai cái hợp tử kia ngon nhất, mà Ngưu Nhu Miên tuy rằng ăn rất chậm, nhưng hợp tử một cái cô cũng không ăn.
Có khi quan
hệ của con người giống như cái hợp tử kia, lúc ban đầu là vì thịt ít mà
da nhiều mới bất đắc dĩ chấp nhận mà làm, nhưng khi hai miếng da bì bọc
lấy chút thịt ít ỏi kia giống như câu mà chúng ta thường ‘Hưởng một mình không bằng chia xẻ’, mà chính bởi vì chia xẻ mà ban đầu hai người không có quan hệ lại đi đến cùng nhau, dần dần sinh ra một loại cảm tình
tuyệt không thể tả.