Đọc truyện Mị Thiên Giai – Chương 41
Ánh sáng màu trắng mang theo nguồn sức mạnh cực lớn tấn công về phía nàng.
Không kịp suy nghĩ,Thiên Giai liền vận không khí làm lớp lá chắn, 2 tay xoay tròn,lớp không khí xoay theo,càng lúc càng nhanh, chỉ thấy cây cối bên ngoài gió cuồn cuồn ,làm chảo đảo cây cối,lá cây bay tứ tung.
3 người bên ngoài thấy bất thường ,liền vọt vào trong,nhưng đụng phải lớp không gian mà Thiên Giai tạo ra, dùng mọi cách không thể phá vỡ ,chỉ có thể đứng nhìn.
Bên trong,Thiên Giai đang cố sức chống chọi .
“Tên Vương gia chết tiệt kia, ngươi tỉnh lại cho ta,ta lại ngay”
Nàng ra sức gào thét,chết tiệt, hắn đã khống chế được Ma khí nên phong ấn thực lực từ đó mà phá vỡ,giờ đang điên cuồng tấn công nàng,nếu hắn không tỉnh lại khống chế chúng thì nàng không biết nơi này có bị nổ tung hay không.Nếu hắn hỏi tội thì nàng có thể đền tiền nhưng mà ai biết hắn bắt phải bồi thường cái gì chứ,nàng muốn ra đi trong sự thanh thản mà khó đến vậy.
Luồng sức mạnh của Lãnh Hoàng càng ngày càng mạnh,nếu chỉ dùng cách này chống đỡ thì chắc chắn không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
“Đoàng …..đoàng…”
Tấm lá chắn đang dần yếu đi, còn luồng sức mạnh kia không ngừng tăng lên ,khóe miệng nàng đang nhỏ giọt máu .Nàng nhăn mày,đành phải dùng cách này vậy.Tức thì,từ tay nàng,2 luồng khí trắng đen xuất ra,va chạm cực mạnh với luồng khí trắng.
Mở mắt ra,mắt bên trái màu trắng,bên phải màu đen, sát khí cuồn cuộn lan tỏa khắp nơi ,như tu la địa ngục ,trông quá quỷ dị.
3 người bên ngoài bị sát khí chèn ép ,phun máu tươi.
Bên ngoài gió đang điên cuồng gào thét,cây cối rung chuyển dữ dội,mặt đất nổ tung ,không gian lay động ,có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Phủ Nhị hoàng tử,không gian bao trùm bởi 1 luồng sức mạnh ,ai ai cũng run sợ,thầm vận thần lực ngăn chặn.
Không ai biết, vì chuyện này,một số thế lực thầm rục rịch
“Đoàng…. ……..đoàng”
Quá mạnh ,quá hung hãn, không gian bị phá,3 người bên ngoài văng ra xa vài trượng.
Nàng nhanh chóng vận không khí áp chế sức mạnh lớn nhất,nếu không gian này bị phá,rất nhiều chuyện phức tạp sẽ xảy ra,và điều quan trọng nhất,hắn sẽ bắt đền nàng.
Mồ hôi ướt đẫm áo ,thân thể mệt mỏi,cũng may,cuối cùng cũng dừng lại.Không gian lại trở về yên tĩnh.
Sau khi sắp xếp lại quần áo ,đến gần tên Vương gia kia,xem xét,hoàn hảo,tác phẩm của mình không sao cả.Cúi đầu mỉm cười coi như chào tạm biệt,nàng phải rời ngay lập tức ,ngay bây giờ.
Nhưng khi nàng đang bắt đầu đi,thì một bàn tay lạnh ngắt túm lấy tay nàng.Giật mình,từ từ quay đầu lại,hắn đang nhìn mình mỉm cười.
“Vư…ơng gia,ngài tỉnh ,khỏe”
“Ngươi định đi đâu?”
Nàng nuốt ngụm nước miếng,vừa cười,tay kia chầm chậm gỡ bàn tay của hắn ra:”Vương gia,ta là đang tìm dược cho ngài uống,ngài xem xem,thân thể mới khỏi,cần phải tẩm bổ,à,tẩm bổ,đúng”Nàng gật đầu như gà mổ thóc.
Trời ạ,sao không mở được ra thế này.
Lãnh Hoàng không để ý hành động của nàng,từ trong thùng nước đứng dậy,tao nhã bước ra ngoài trước mặt nàng,nhếch khóe miệng,1 tay nắm cổ tay nàng,tay kia quấn tạm cái khăn.
Quay đầu nhìn nàng thấy đang lấy tay che mặt,tiến đến gần,cúi sát người:”Vậy là ta cần phải uống thuốc hồi phục sức khỏe?”
Thiên Giai giờ đang rất lộn xộn,hắn đến gần mình như thế , có thể ngửi được mùi hương bạc hà thơm mát nàng rất thích ,đầu óc mê mẩn,không nghĩ được gì,gật đầu lia lịa:”Đúng đúng”
“Vậy….có phải hay không ngươi phải ở lại để chăm sóc ta?”
Hắn tiến sát hơn nữa,tay cầm ngọn tóc mềm đưa vào chóp mũi ngửi ngửi.
Như hoàn hồn lại,nàng lùi ra xa,nào ngờ hắn vòng tay qua ôm chầm lấy nàng.
“A….”.môi nàng đang chạm vào vai hắn,làn da hắn rất mềm,và hương bạc hà càng đậm,vô cùng quyến rũ.
Thân hình mềm mại nho nhỏ,làm hắn rất thích,ra sức ôm chặt hơn.
Nàng dùng sức đẩy,nhưng làm cách nao cũng không ra được.
“vương gia….”
“hử”-giọng nói rất nhẹ,như 1 cơn gió,làm say lòng người.chết tiệt,hắn là đang hấp dẫn nàng,cố gắng lấy lại tinh thần,giọng rất bình tĩnh nhưng trong lòng vô vàn không chút bình tĩnh:”Ta sẽ kê đơn cho ngài,chỉ cần đến hiệu thuốc là xong,nó rất đơn giản và……”
Chưa nói hết câu,1 trận tê dại ở cổ làm nàng dừng lại,hắn đang cúi xuống cổ nàng,lại muốn cắn sao.Nàng đứng im ,lòng thấp thỏm lo sợ.
Lãnh Hoàng giờ phút này rất hưởng thụ,ở cổ có thể ngửi thấy hương thơm quyến rũ của nàng.Khuôn mặt lại vùi sâu hơn hõm cổ,nhưng đô mắt lại vô tình nhìn thất 1 mảnh da trắng noãn dưới vạt áo bị hở, vật nhỏ,làm sao có thể cho ngươi đi.
“Ngươi tên gì?”
“Thiên Giai”
chẳng biết do hắn đáng sợ hay bản năng nàng sợ hắn mà nói luôn tên thật.
Hắn vẫn như cũ ôm nàng,thân thể nàng cứng ngắc,không dám đụng đậy.
Một lúc sau,hắn mới lên tiếng:”ngươi phải ở đây ,theo ta,”
“Hả” hắn vừa nói cái gì cơ.
Một cỗ hơi nóng truyền đến cổ nàng hơi ngứa:”Ngươi ,đang cầm 1 vật của ta rất quan trọng”
Nàng nghĩ lại,làm gì có,lắc đầu:”Ta đâu có”
Hắn mỉm cười:”Chiếc hộp là của ta,bị ăn trộm,ngươi đang cầm”
Nàng giật mình,chiếc hộp đó,có khi nào là của hắn sao,ngày đó có 1 tên sát thủ áo đen lẻn cất vào lãnh cung chẳng lẽ là tên ăn trộm,chết rồi làm sao bây giờ,nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh:”Vương gia,ta không biết chiếc hộp nào cả”
Lãnh Hoàng thấy nàng giật mình ,mặt vẫn ý cười,ghé bên tai nàng thì thầm:”vật nhỏ,nếu ta nói ra ngươi là kẻ lấy đồ của ta,ngươi phải đáp ứng 1 điều kiện của ta chứ?”
Thiên Giai vô cùng hoảng sợ,nếu nói không sẽ bị tra hỏi tiếp,nói có không biết điều kiện là gì,chỗ nào cũng chết,nhưng mà nàng nghĩ lại,quyển sách đó đã bị hủy,chiếc hộp cũng đã biến mất,không còn bằng chứng nào,nàng tự tin ,quả quyết:”Được,ta đồng ý,nếu ngài không chứng minh được,phải thả ta đi”