Mị Thế Thanh Liên

Chương Q.1 - Chương 8: Nam Cung Gia Đến


Bạn đang đọc Mị Thế Thanh Liên: Chương Q.1 – Chương 8: Nam Cung Gia Đến


Edit: Rain Love
“Này, ngươi như vậy là sao đây, ta có gắng làm nửa ngày, ngươi liền ăn hết luôn!” Mới đi vào phòng bếp một chút, lúc đi ra lại phát hiện thịt nướng trên cái giá đã bị con gà chân cao kia ăn hết luôn rồi.
“Giáp giáp, giáp giáp!” Tiểu Hồng xấu hổ cúi đầu, cái mỏ vừa nhọn vừa dài lau qua lau lại ở trên bộ lông màu đỏ mềm mại của mình, lúc này mới bước từng bước dài, cao ngạo đi đến đống lửa ngồi bên cạnh Hạ Vân. Khí thế này cùng nữ vương giống nhau.
“Này, bẩn muốn chết, lấy đầu ngươi đem qua một bên đi!” Vẻ mặt Hạ Vân chán ghét đẩy con gà kia ra.
“Này, còn nữa à!” Vừa bắt nó quay đi, đầu lại dời trở về, toàn bộ dựa vào ngực nàng cọ cọ, ghê tởm muốn chết. Muốn làm nũng cũng đâu cần như vậy chứ, làm không tốt còn có thể mắc bệnh về gà nữa.
“Giáp giáp, giáp giáp…” Tiểu Hồng không cam lòng vẫn cọ cọ như cũ.

“Được rồi, được rồi, lại cọ nữa ta liền đem ngươi nướng ăn!” Không có biện pháp, chỉ có thể xuất ra đòn sát thủ thôi.
“Giáp!” Tiểu Hồng ngoắc nhanh đầu dậy, thoát khỏi Hạ Vân, chạy đến đối diện đống lửa mà ngồi, điểm thấp đầu run sợ, nàng không phải không biết ở đây ai là chủ nha.
“Được rồi, ta sẽ không thương tổn ngươi, về sau đừng có mà cọ cọ trên người ta nữa.” Nhìn nàng nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu, có lẽ tin là thật, tiếng nói Hạ Vân truyền đến, mang theo ý buồn cười.
“Giáp giáp, giáp giáp…” Tiểu Hồng lập tức ngẩng đầu, vui vẻ vây quanh Hạ Vân, còn không ngừng xoay tròn, khí chất tao nhã vừa rồi biến đi đâu mất.
“Aizz, ngươi thật sự là một con gà sao, vì sao không đi ăn sâu, cỏ xanh, chạy đến chỗ ta cùng ăn thịt là sao?” Lắc đầu, thật sự là không có biện pháp với nó mà.
Đúng vậy, Tiểu Hồng này chính là con gà ngày xưa bị con rắn xanh đuổi theo, ngày ấy Hạ Vân đem nó mang về đến giờ, liền không hề để ý đến nó, vài ngày không thấy còn tưởng rằng nó đã một mình trở lại ngọn núi kia rồi, lại không nghĩ rằng nó trốn ở một cái hốc đá phía sau viện để hấp thu tinh hạch của con rắn ghê tởm kia.
Này không nuốt thì thôi, nuốt vào rồi nó liền cảm giác thân thể nóng lên, khó chịu đến cực điểm, nếu không tìm nơi yên tĩnh hấp thu năng lượng của tinh hạch rắn kia, chỉ sợ sẽ bị phản phệ lại. Vì thế lúc Hạ Vân về đến khuê phòng, nó liền tìm một hốc tường cách nàng gần nhất. Lần hấp thu này nhưng là ba ngày ba đêm, thuận lợi từ ma huyễn thú một sao đến ma huyễn thú ba sao, bộ lông càng mềm mại sáng bóng, có màu đỏ tươi như màu máu, toàn bộ hình tượng so với trước kia đúng là thoát thai hoán cốt. Đáng tiếc không phải phượng hoàng nha, làm lãng phí một bộ lông xinh đẹp.
“Giáp giáp, giáp giáp” Tiểu Hồng vui vẻ vỗ cánh, một đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào thịt trên xiên nướng.
“Còn chưa có chín đâu, gấp gáp cái gì?” Vỗ đầu nàng một chút, đổi lấy ánh mắt ủy khuất kia.
Thật sự là hết chỗ nói rồi! Hạ Vân vội vàng nướng thịt trên tay, rắc lên chút ít gia vị, chịu không nổi ánh mắt của nàng nên đành để hai xiên thịt qua.
“Giáp giáp, giáp giáp…” Tiểu Hồng cao hứng lại kêu ầm ĩ một trận.

Hai ngày này Hạ Vân luôn luôn cố gắng củng cố tu luyện, lại cảm thấy giống như muốn đột phá, nhưng cảm giác giống như lọt vào sương mù, sờ không thấy tình trạng gì.
“Hạ Vân, Tộc trưởng kêu ngươi đi nhanh đến tiền thính, không thể chậm trễ được, ngươi đã nghe tin rồi, vậy ta đi trước.” Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng ở cửa viện hô lên với Hạ Vân ở trong viện, vẻ mặt hiện rõ không tình nguyện.
“Tộc trưởng có nói là chuyện gì không?” Không nhìn vẻ mặt của hắn, Hạ Vân hiển nhiên hỏi.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi thì ngươi sẽ biết thôi!” Thiếu niên nói xong thì xoay người rời đi, dù sao tin tức đã nói, chuyện còn lại cũng không liên quan đến hắn. Kỳ thật đến tột cùng hắn cũng muốn biết là chuyện gì, ở tiền thính giống như có khách nhân rất trọng yếu, thật không hiểu vì sao Tộc trưởng lại triệu kiến nàng nữa.
“Sẽ là chuyện gì đây?” Hạ Vân bỏ lại thịt nướng, rửa tay sạch sẽ ở bồn nước bên cạnh, liền đi đến tiền thính.
“Ha ha, Nam Cung gia tộc lần này đến Hạ gia ta, thật sự là vinh hạnh cho Hạ gia!” Hạ Minh Hiên vẻ mặt đầy ý cười ngồi trên vị trí Tộc trưởng, nhìn các vị khách nói.
Nam Cung gia tộc,ở Tinh Mang đại lục về buôn bán là đứng thứ nhất, thương nhân thế gia, kinh tế trải rộng toàn bộ đại lục, gia tộc thế lực cường đại, truyền thừa cho hậu bối trong gia tộc cường thịnh, dòng thứ huyết mạch khổng lồ, liên quan sâu sắc đến nhiều thế lực, vốn dĩ những ai nổi danh, phú quý, có quyền có thế đều có khả năng cùng Nam Cung gia tộc có giao tình.

“Ha ha, Hạ trưởng lão khách khí rồi, lần này ta phụng mệnh gia chủ tiến đến là có chuyện quan trọng cần thương lượng, này liên quan đến người thừa kế của Nam Cung gia tộc, cho nên phải thật thận trọng.” Nam Cung Khải sâu nặng nói.
Nam Cung Khải, quản gia của Nam Cung gia tộc, tuổi hơn trăm, tu luyện đến huyễn tôn cấp bậc, tiếng tăm lừng lẫy là bàn tính vàng, phàm là trong mọi việc dù là quên hay lệch lạc một chút đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của hắn, ở ngoài mặt hắn là quản gia của Nam Cung gia, được Nam Cung gia chủ tín nhiệm, trên thực tế là huynh đệ kết bái với Nam Cung gia chủ tiền nhiệm, được Nam Cung gia tộc kính trọng, đồng thời hắn cũng là lão sư vỡ lòng của Nam Cung Vũ Văn.
“Ha ha, không nghĩ đến nhân tài đều hội tụ ở Nam Cung gia tộc nha, này vài vị công tử tiểu thư tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi như thế này, thật là không đơn giản!” Hạ Minh Hiên lúc này đang nhìn những người ngồi phía dưới Nam Cung gia, rõ ràng trong bọn họ cấp thấp nhất đã là ma huyễn sư cấp bậc ba sao, cao nhất chỉ sợ đã muốn đột phá cấp chín, gia nhập vào đại ma huyễn sư đi!
“Hạ tộc trưởng khiêm tốn rồi, ta xem Hạ gia các vị cũng không kém đi, đặc biệt tiểu cô nương kia đã là ma huyễn sư cấp bốn rồi!” Nam Cung Khải hời ngoài ý muốn nhìn Hạ Tử Cầm, không nghĩ tới chỉ là tiểu gia tộc mà cũng có nhân tài kiểu này. Phải biết rằng Nam Cung gia tộc bọn họ bồi dưỡng những thiếu niên, nữ tử này cũng phải tiêu tốn không ít vật lực cùng tài lực, chỉ là đan dược cung cấp cho bọn họ chỉ sợ đều có thể bằng với chi tiêu cả năm của các gia tộc bình thường rồi.
Nghe nhắc đến, Hạ Tử Cầm liền đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xuống, cảm giác được ánh mắt của mọi người nhìn mình, cả người không được tự nhiên lắm, tim đập thình thịch…
Hết chương 8


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.