Mị Thế Thanh Liên

Chương Q.1 - Chương 3: Không Gian Giới Chỉ


Bạn đang đọc Mị Thế Thanh Liên: Chương Q.1 – Chương 3: Không Gian Giới Chỉ


Edit: Rain Love
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi khắp sân, trong căn phòng yên tĩnh, nữ tử nằm ở trên ghế suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Chân mày hơi hơi nhếch lên, nhưng ngoài mặt thì bình tĩnh vô tư.
Chuyện ngày hôm qua giống như chuyện trong mơ không đúng sự thật, phiến ngọc liên kia từ hôm đó không còn xuất hiện nữa, nếu không phải trong đầu còn một đoạn trí nhớ, Hạ Vân thật hoài nghi thần bí nữ tữ kia có hay không gạt chính mình.
Nên đi đâu tìm được số thảo dược kia? Trăm năm tứ diệp thảo một viên, năm mươi năm không trị hai quả, một gốc cây hàn cỏ linh chi bốn mươi năm, không biết Dược điếm có hay không? Thôi, đi trước dược điếm tìm xem. Hạ Vân quyết định hôm nay phải đi dược điếm một chuyến, dù sao càng sớm tăng lên thực lực càng tốt, bất quá cần phải chuẩn bị vài thứ.
Đi vào phía sau phòng, trên đầu giường có treo một bức họa, trên bức họa nữ tử cười với vẻ mặt ngọt ngào, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất bất phàm, rõ ràng đó chính là mẫu thân Hạ Vân.

Hạ Vân lẳng lặng nhìn chăm chú vào bức họa, trong lòng không khỏi gợn sóng, một lúc sau yên lặng cúi đầu, đi tìm những vật đáng giá. Có một số việc không cần đặt ngoài miệng, chỉ cần ghi tạc trong lòng, đến khi đủ điều kiện, tự nhiên sẽ thực hiện được. Đúng vậy, chỉ cần đủ điều kiện….
Phòng phía sau vẫn giống như trước khi rời đi, mọi đồ vật vẫn ngay ngắn, cho nên Hạ Vân rất nhanh tìm đến ngăn kéo đặt ở phía dưới ngăn tủ chứa kim tệ, kim tệ tùy ý đặt một đống, bên cạnh còn có một cái hộp tinh xảo, mở nó ra, bên trong có một cái nhẫn lẳng lặng nằm ở đó, hình như là mẫu thân để lại cho phụ thân, hiện tại phụ thân không ở đây, hay là chính mình bảo quản đi!
Nhặt lên nhẫn, cảm giác lạnh lẽo, trong trí nhớ hình như là phải lấy máu nhận chủ, lập tức cắn nát ngón trỏ, máu nhỏ ở trên mặt nhẫn, nháy mắt chiếc nhẫn liền nằm ở trên ngón áp út.
Ý niệm vừa động, một cái không gian rộng lớn nháy mắt xuất hiện ở trong ý thức, trong không gian có những khối đặt những vật này nọ, từ giá sách đền quần áo, trang sức tùy thân, một cái vòng tròn ở giữa phát ra ánh sáng xung quanh, theo trí nhớ thì nó giống như là ma tinh hạch, cao cấp ma thú. Bên cạnh đặt nhiều kim tệ, so với của phụ thân đặt ở ngăn kéo thì nhiều hơn chút.
Trên giá sách thì đặt đều là những sách du lịch, nhật kí, ma pháp, bộ sách về ma thú, giá sách tuy lớn nhưng chỉ có ít ỏi vài bộ sách.
Thì ra đây chính là giới chỉ không gian trong truyền thuyết, như thế là cách thức trữ vật mau lẹ, vẫn là lần đầu tiên thấy được, tràn ngập tò mò với thế giới này quá, Hạ Vân không khỏi mặt mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, sửa lại khuôn mặt lạnh lùng ngạo nghễ ngày xưa.
Hạ Vân định lấy kim tệ trong ngăn kéo làm thí nghiệm, vừa mới bắt đầu liền đem tất cả kim tệ thu vào thì có điểm cố hết sức, Hạ Vân đơn giản chỉ nhằm vào một cái kim tệ, hiệu quả rõ ràng, đuôi lông mày nhếch lên vui sướng. Ý niệm chậm rãi bao phủ càng nhiều kim tệ, thu vào lại thả ra, lặp lại như thế rất nhiều lần, rốt cục cũng có thể thuần thục sử dụng không gian giới chỉ.
Tuy rằng có thể sử dụng, Hạ Vân cũng không có vội vã lật xem bên trong các bộ sách, dù sao cũng không cần gấp gáp gì, về sau còn có rất nhiều thời gian. Ánh mắt ở trong ngăn kéo dừng lại đã thật lâu, cũng không thấy gì quý giá nữa.
Hạ Vân vào trong tủ quần áo của phụ thân tìm ra được bộ nam trang màu đen để thay, thân thể mười bốn tuổi còn chưa có phát dục hoàn toàn, bộ quần áo mặc trên người có vẻ khá rộng, nhìn rất buồn cười, cùng đường chỉ có thể xé bỏ một mảng lớn, tuy rằng nhìn cũng không được cho lắm, nhưng so với vừa rồi thì tốt hơn nhiều.
Tiếp theo tháo xuống trâm cài tóc, một đầu tóc đen rơi xuống, lấy tay đem chúng gom lại, nhân tiện tóc mái phía trước cũng kéo ra sau đầu, giống như nam tử bình thường vầng trán cao cao, dùng dây buộc tóc của phụ thân buộc lại, một công tử cứ như vậy xuất hiện, tuy rằng khuôn mặt có chút xinh đẹp quá mức, nhưng có nét anh khí, dù là ai cũng không đoán được sẽ là nữ tử.

Trước ngã tư đường người đến người đi, rao hàng khắp nơi, xuyên qua đám người chật chội, Hạ Vân đi thẳng đến tiệm may quần áo.
“Vị công tử này là muốn mua quần áo sao? Trong tiệm đều là quần áo mới may, bảo đảm ngài sẽ vừa lòng…” Một người nam tử thân hình gầy nhìn Hạ Vân khí độ bất phàm, trong mắt tinh quang chợt lóe, vô cùng nhiệt tình giới thiệu quần áo trong tiệm.
“Theo áo này của ta lấy một bộ cỡ nhỏ!” Hạ Vân chỉ chỉ quần áo màu đen trên người nói.
“Được rồi, khách quan ngài chờ chút, ta liền đi lấy cho ngài!” Nam tử vô cùng vui sướng, chủ như vậy giống như chưa từng gặp phải vậy.
“Mời khách quan!” Nam tử chỉ vào gian phòng thử quần áo trong tiệm nói, thái độ vô hình lại cung kính thêm không ít.
“Được!” Dời bước vào phía trong. Quần áo mới rất vừa người, lúc đi ra Hạ Vân lấy thêm mười bộ, làm ông chủ vui mừng vô cùng.
“Ngươi có biết tiệm dược liệu ở đâu không?” Vừa ra khỏi tiệm bước chân không khỏi lui về, trước kia Hạ Vân không có đi qua tiệm dược liệu, tự nhiên không biết vị trí.

“Ngay tại phố phía trước, đi ra hết con đường này là được.” Nam tử vui tươi hớn hở nói.
“Được, đa tạ!” Xoay người liền đi đến phía trước.
“Khách quan đi thong thả lần sau lại đến nha!” Phía sau truyền đến thanh âm nam tử, hạ Vân không khỏi đầu đầy hắc tuyến, cảm giác như thế này giống như dạo thanh lâu vậy. Chuyển qua hết con đường, “Tần thị vạn dược phường” tấm biển xuất hiện trước mắt. Còn chưa có vào cửa, một trận dược hương liền bay vào chóp mũi.
Hết chương 3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.