Đọc truyện Mị Tâm – Chương 18
Editor: Gà
Hôm sau, Miểu Ngôn dẫn bà tử và tiểu nha hoàn trong Thanh Nhiên Uyển khởi hành đến huyện Phù.
Trong phủ có sẵn xa phu nên dọc đường đi tương đối an ổn.
Sáng sớm, Miểu Ngôn đến chào từ biệt, Bạch Tô Mặc dặn Lưu Tri an bài cho nàng ấy đem thêm một tiểu tư trong Thanh Nhiên Uyển đi cùng, đến lúc cần cũng có người phụ mấy việc nặng.
Cuối cùng, Bạch Tô Mặc còn nói trong viện không có việc gì gấp, dặn nàng và Bảo Thiền không cần phải về vội, cứ ở lại huyện Phù thêm mấy ngày.
Miểu Ngôn nhớ rõ từng chuyện.
Miểu Ngôn vừa đi, Bình Yến và Yên Chi đã tới hầu hạ nàng rửa mặt, thay quần áo.
Lưu Tri lộn trở lại, nhận việc dọn chăn đệm sửa sang lại giường chiếu.
Một lúc sau, Doãn Ngọc vào phòng báo, Chử công tử đã rời phủ.
Tối hôm qua Chử Phùng Trình uống say, ngủ lại Kiêu Lan Uyển.
Sáng nay vừa dậy đã trực tiếp đi gặp Ninh Quốc Công, sau đó rời phủ.
Suốt quá trình không hề làm những hành động dư thừa, ví như mượn cớ đến Thanh Nhiên Uyển bắt chuyện, hoặc chào tạm biệt nàng linh tinh.
Mọi cử chỉ đều rất quang minh lỗi lạc.
Bạch Tô Mặc cười cười, có lẽ tất cả những suy đoán đêm qua đều trùng hợp mà thôi.
Như thế càng tốt.
Lưu Tri vừa nghe Doãn Ngọc, Yên Chi nói chuyện với Bạch Tô Mặc, vừa cúi người thu dọn chăn đệm, đột nhiên phát hiện dưới gối có một chuỗi phật châu làm bằng gỗ đàn hương…
Nàng ấy ngẩn người nhíu mi, đây là chuỗi hạt trên xe ngựa ngày hôm qua, nàng nhớ rõ Bình Yến thu lại cùng với chồng sách.
Ý cười trên mặt Lưu Tri nhạt dần, nghĩ thầm, có lẽ…có lẽ do tiểu thư cảm thấy nhờ có chuỗi phật châu này hôm qua mới ngủ ngon trên xe ngựa, cho nên muốn đặt bên cạnh.
Có điều, dù gì đây cũng là vật bên người một nam nhân…
Trong lòng tiểu thư nên hiểu mới phải.
Lưu Tri do dự một hồi, vẫn đặt dưới gối như cũ.
Bình Yến và Yên Chi hầu hạ Bạch Tô Mặc thay quần áo xong, nàng đang ngồi trước gương.
“Để ta làm cho.” Lưu Tri tiến lên nói với hai nàng ấy: “Các muội đi làm những việc khác trong uyển đi.”
Bạch Tô Mặc thông qua tấm gương quan sát Lưu Tri dặn dò hai thị nữ.
Bình Yến và Yên Chi nhún người lui ra ngoài.
Lưu Tri, Bảo Thiền là hai đại nha hoàn bên cạnh nàng, Lưu Tri phụ trách việc trang điểm, sau này trong nhà Chu ma ma có chuyện không đến được, nàng quyết định không thêm ma ma quản sự vào viện, những việc lớn nhỏ đều để Lưu Tri quán xuyến, công việc trang điểm rơi vào tay Bảo Thiền và Yên Chi.
Hôm nay không có Bảo Thiền ở đây, Bình Yến và Yên Chi trang điểm cho nàng cũng không sai sót.
Hiển nhiên Lưu Tri cố ý đuổi hai người các nàng ấy đi, có chuyện muốn nói với nàng.
Quả nhiên Lưu Tri mở miệng: “Tiểu thư, hôm nay cài trân châu được không?”
Vừa vặn hôm nay nàng mặc một bộ hoa thêu màu xanh lam phối cùng một chiếc váy lụa trắng.
Lưu Tri lấy đôi hoa tai trân châu trong hộp trang sức đeo lên tai nàng, bổ sung cho nhau.
Lưu Tri và Bảo Thiền là hai người hầu hạ nàng lâu nhất, tâm tư Lưu Tri từ nhỏ đã tinh tế, luôn hiểu rõ sở thích của nàng.
Bạch Tô Mặc gật gật đầu tin tưởng.
Lưu Tri tiếp tục giúp nàng trang điểm.
Đành rằng mỗi ngày đều do Bảo Thiền và Yên Chi làm việc này, nhưng tính ra tay nghề của Lưu Tri khéo nhất.
Phần lớn những trường hợp quan trọng, Lưu Tri sẽ là người phụ trách trang điểm cho Bạch Tô Mặc, vậy nên nàng ấy chưa bao giờ quên nghề.
Lưu Tri vừa giúp nàng chải đầu, vừa ướm lời: “Hôm qua mải lo chuyện của Bảo Thiền mà quên thưa với tiểu thư một chuyện.”
Bạch Tô Mặc từ trong gương nhìn nàng ấy.
Lưu Tri nghiêng sang một bước, nửa quỳ xuống phúc thân với nàng: “Tiểu thư, hôm trước Hạ cô nương đưa tới bộ váy dành cho bữa dạo chơi ngoại thành, bị nô tỳ không cẩn thận làm rách ngay đúng chỗ dễ nhìn thấy.
Bình thường nô tỳ cũng hay may vá vài thứ, nhưng vẫn không kéo lại được hình dạng ban đầu, Hạ cô nương khéo tay hơn có lẽ sẽ giúp bộ đồ trở lại bình thường, có điều sợ là không kịp để ngày mai mặc.”
E rằng trong Thanh Nhiên Uyển sẽ không tìm được người thứ hai cẩn thận hơn Lưu Tri.
Bạch Tô Mặc ngầm hiểu.
Thu Mạt là bạn của nàng, Lưu Tri không muốn nàng phải khó xử.
Bạch Tô Mặc đỡ nàng ấy đứng dậy: “Có bộ đồ khác chưa?”
Yến tiệc ngày mai do Thái Hậu tổ chức, một dịp như vậy phục trang trên người không thể tùy ý.
Để thể hiện sự trang trọng, hầu hết những người được mời sẽ diện quần áo mới, đây cũng là lý do tại sao Cố Miểu Nhi oán giận Lưu Ly phường kín hết chỗ.
Nàng không thiếu đồ trang sức mới, chỉ là ngày thường nàng vẫn luôn thanh nhã giản dị, thà nhét dưới đáy hòm vẫn hơn dính vào một sai lầm.
Phần lớn trang phục sử dụng cho những dịp này đều thiết kế theo chủ đề, tùy cơ ứng biến.
Lưu Tri nói: “Không biết tiểu thư nhớ không, tháng trước sinh nhật của phu nhân Hứa tướng, Đỉnh Ích phường đến đo kích thước cho tiểu thư đã may thêm vài bộ, lúc đó tiểu thư chỉ chọn một bộ, còn lại vẫn còn chưa mặc qua.”
Bạch Tô Mặc cũng nhớ ra hình như có chuyện như vậy.
Tháng trước sinh nhật phu nhân Hứa tướng, quần áo mới được may rất vừa vặn.
Khi đó có ý định thưởng sen trong hậu hoa viên tướng phủ, xiêm y cũng dựa theo đó mà làm.
Áo ngoài màu hồng cánh sen cùng váy màu trắng ngà, vừa không giọng khách át giọng chủ, vừa không quá mức thanh đạm, xuề xòa, rất phù hợp cho trường hợp như ngày mai.
Lưu Tri: “Vậy nô tỳ sẽ dặn Bình Yến và Miểu Ngôn chuẩn bị thật tốt.”
Bạch Tô Mặc đồng ý.
Đang nói thì Doãn Ngọc đi vào, nhún người với Bạch Tô Mặc và Lưu Tri: “Tiểu thư, Hạ cô nương đến.”
Thu Mạt?
Bạch Tô Mặc và Lưu Tri liếc nhau, nàng dặn Doãn Ngọc: “Em đưa Thu Mạt đến ngoại các trước đi.”
Doãn Ngọc nghe theo.
Lưu Tri nhấc tấm mành cửa lên, vừa lúc trông thấy Doãn Ngọc dẫn Hạ Thu Mạt bước vào ngoại các.
Lưu Tri khẽ gật đầu: “Hạ cô nương.”
“Lưu Tri cũng ở đây sao?” Hạ Thu Mạt nhiệt tình hỏi.
Trong viện này chỉ có Lưu Tri hòa nhã với nàng nhất, không giống mấy người Bảo Thiền, trong lòng Hạ Thu Mạt vẫn luôn nhớ như in, cũng thân thiết với nàng ấy hơn.
Lưu Tri mỉm cười, bước ra ngoài mới phát hiện Hạ Thu Mạt đang bê một cái khay, trong đó là một bộ quần áo.
“Tô Mặc, tai ngươi nghe được chưa?” Hạt Thu Mạt vừa đến, trong ngoài các liền ríu rít náo nhiệt hẳn lên, Doãn Ngọc mỉm cười lui ra ngoài pha trà.
Bạch Tô Mặc lắc đầu: “Không nhanh như vậy được.”
Sau đó dắt nàng ấy đến bàn ngồi xuống.
Nụ cười của Hạ Thu Mạt vơi đi một nửa, nàng ấy thở dài: “Ta còn tưởng ngươi có thể nghe thấy giọng của ta.”
Bạch Tô Mặc nghe vậy thì cười: “Vẫn luôn mong đợi.”
Nàng luôn luôn lạc quan như thế, Hạ Thu Mạt khẽ cười.
“Đúng rồi, hôm nay ta tới để đưa quần áo cho ngươi.” Hạ Thu Mạt vén tấm khăn trên khay ra.
“Hôm trước ta thấy tấm vải mỏng màu hải đưởng đẹp quá nên làm một bộ.
Sau đó mới nhớ ra, bình thường ngươi hình như không thích mặc những màu nổi khi đến chỗ đông người, ta lập tức làm một bộ khác, may sao vẫn chưa quá muộn.” Hạ Thu Mạt thở dài: “Đành rằng làm kịp, nhưng thủ công không được tinh tế lắm, Tô Mặc, ngươi nhìn xem có thích hợp không?”
Hạ Thu Mạt nở nụ cười trong trẻo, đáy mắt lại hiện lên tầng tơ máu.
Bạch Tô Mặc khẽ giật mình, nháy mắt giả vờ như chưa nhìn thấy, mỉm cười đưa tay thử cảm nhận chất vải: “Chiếu theo lẽ thường màu hổ phách sẽ quá lộng lẫy, có điều chất liệu này đã giúp nó trở nên ôn hòa hơn, rất hợp với váy màu thanh trúc.” Bạch Tô Mặc kinh ngạc: “Chất liệu này rất tốt.”
Thu Mạt cũng cười: “Là lô vải mới, ta cũng thấy màu hổ phách này ưa nhìn mà không bị chói mắt.
Phối với váy màu thanh trúc, điểm thêm một vài họa tiết ở viền cổ, cổ tay áo và thắt lưng là vừa xinh, lại đeo thêm một đôi hoa tai phỉ thúy đơn giản, ngươi mặc lên nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Bạch Tô Mặc cong môi: “Thu Mạt, cảm ơn ngươi.”
Hạt Thu Mạt xin lỗi: “Tô Mặc, hôm trước ta đưa bộ màu hải đường tới ngươi cũng không hề oán trách ta, nếu bây giờ ngươi lại nói cảm ơn, trong lòng ta càng cảm thấy có lỗi.
Hơn nữa, nếu ngươi mặc đẹp người được hưởng lợi là ta, người tới chiếu cố công việc của ta sẽ nhiều thêm, ngươi có để ý không?”
Bạch Tô Mặc chân thành lắc đầu.
Hạ Thu Mạt than nhẹ: “Tô Mặc, ngươi tốt như vậy có ai mà không thích chứ.”
Bạch Tô Mặc nhớ tới Tiền Dự, bỗng nhiên xuất thần.
Hạ Thu một lén ngáp một cái, Bạch Tô Mặc lập tức ngoái đầu sang, gọi Yên Chi đến cất phục trang: “Thu Mạt, đến tột cùng ngươi đã thức mấy đêm vậy hả, hôm nay không giữ ngươi lại nữa.”
Hạ Thu Mạt cười: “Vậy chúc ngươi thất tịch ngày mai tìm được lang quân như ý!”
Bình Yến đi tiễn.
Ra khỏi Quốc Công phủ Hạ Thu Mạt cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, những u ám mấy ngày nay đều bị cuốn trôi trả lại bầu trời xanh thẳm.
Trên thực tế, cho dù hôm nay không mang bộ đồ mới đến, Tô Mặc cũng sẽ không vì bộ đồ màu hải đường đưa đến hôm trước mà xa lánh nàng.
Thế nhưng lòng nàng vẫn rất vui!
Lúc gấp rút may mười bộ quần áo kia, nàng đã để dành một tấm vải để may cho Tô Mặc, không quá tươi sáng hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng vẫn khá nổi bật và tươm tất.
Tuy mất bò mới lo làm chuồng nhưng vẫn chưa quá muộn.
Hạ Thu Mạt hơi ngẩng đầu khẽ ngâm nga một điệu nhạc.
======================
Tiền Dự đang xem những kiện quần áo Chúc chưởng quầy đưa đến Cẩm Hồ Uyển.
Ông chủ Trình để Hạ Thu Mạt làm mười bộ quần áo, trong đó có một bộ đang nằm trên tay Tiền Dự.
Tiền Dự ngưng mắt một chút: “Thủ công này rất tốt.”
Chúc chưởng quầy nghe vậy thì cười: “Ông chủ nhà tôi cho người làm mười bộ, cố ý để tôi đưa tới giao cho ông chủ Tiền.
Còn nữa, ngày mai ở ngoại ô kinh thành Thương Nguyệt tổ chức yến tiệc, những người có máu mặt trong kinh đều đến.
Ông chủ bảo tôi mang tấm thiệp mười đến, nói là ông chủ Tiền lần đầu đến Thương Nguyệt, hẳn nên thử đi tham quan một chút, biết chừng lại nhìn thấy mấy kiện quần áo này một lần nữa.”
Tiền Dự tiếp nhận, cánh môi câu lên ý cười: “Thay ta cảm ơn ông chủ Trình.”
Chúc chưởng quầy chắp tay từ biệt.
Sau khi Chúc chưởng quầy rời đi, Tiền Dự nhìn thiệp mời trên tay cười giễu, quả nhiên bị tên Tiếu Đường kia đoán trúng!.