Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 62: Đừng lừa tôi


Đọc truyện Mĩ Nhân Mềm Mại – Chương 62: Đừng lừa tôi

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Sau khi trồng xong khóm tường vi kia, dường như cuộc sống cũng chẳng có gì khác. Tần Kiêu vẫn đi sớm về trễ như cũ, hình như anh cực kỳ bận rộn, có khi nửa đêm mới có thể trở lại.

Mấy ngày nay Tô Lăng cảm giác ký ức của mình hỗn loạn, cô không nói với Tần Kiêu rằng mình khó chịu, cô lật từng trang, từng trang lịch trong phòng, vẫn là 2013. Cô nhìn chằm chằm số 2013 đỏ rực kia một lúc, xoay người nhìn từ bệ cửa sổ ra ngoài.

Từ trên lầu, cô có thể thấy được một vùng tường vi màu hồng nở rộ dưới ánh hoàng hôn vào tháng Năm. Cô xoa xoa thái dương, khẽ than thở rồi xuống phòng đàn.

Đúng lúc cô gặp người dọn dẹp vệ sinh theo giờ.

Tô Lăng nghĩ ngợi: “Con có thể mượn điện thoại của dì dùng một xíu không ạ?”

Sắc mặt người phụ nữ kia thay đổi, cười gượng: “Xin lỗi bà chủ, tôi không mang điện thoại tới đây.”

“Không sao, vậy con đi hỏi người khác.”

Cô ra ngoài, khoảng mười vệ sĩ kia rốt rít xốc lại tinh thần, người cầm đầu nghe cô muốn mượn điện thoại thì ánh mắt lại trốn tránh: “Công việc của chúng tôi không được phép mang điện thoại ạ.”

Tô Lăng nhíu mày, bất thường quá, nếu vệ sĩ không đem điện thoại trên người, không thể kịp thời liên lạc với người khác thì rất nguy hiểm.

Vệ sĩ kia thấy Tô Lăng cau mày, vội vàng cười nói: “Nhưng tôi được mang, bà chủ, của ngài nè.”

Quả thật anh ta lấy điện thoại ra rồi đưa Tô Lăng.

Tô Lăng cầm điện thoại, hơi do dự, thật ra cô không ỷ lại vào mấy đồ công nghệ cho lắm, mượn điện thoại chỉ vì lờ mờ cảm thấy không đúng, cô không nói rõ được không đúng ở đâu, nhưng cô muốn chứng thật chuyện gì đó, khựng lại một chút, cô bấm điện thoại.

Song chốc lát sau, một giọng nữ điện tử lạnh như băng truyền từ đầu dây bên kia đến, nhắc nhở cô không đủ tiền.

Vệ sĩ cầm đầu áy náy nói: “Coi trí nhớ tôi này, mấy nay bận quá, bà chủ, xin lỗi ngài nhiều hen.”

Tô Lăng trả điện thoại lại cho anh ta, gật đầu rồi không nói gì thêm.

Tô Lăng trở về phòng đàn, cô đặt ngón tay lên piano, men theo trí nhớ mà đánh “Lời thì thầm ngày Thu”, giai điệu trong trẻo, trong thoáng chốc thời gian lặng đi. Lòng cô có chút rối bời, tiếng đàn cũng sẽ không bình yên trôi chảy như vậy.


Lúc Tần Kiêu về thì vừa khéo nghe thấy tiếng đàn này.

Anh im lặng trong chớp mắt, trước đây ở chỗ học bơi, Tô Lăng nói mình không biết làm gì, thì ra chỉ là lừa anh. Cô không chỉ biết nhảy múa, còn biết đàn hát.

Nhưng tài liệu được tra vào những ngày nay đã chứng tỏ khi còn bé nhà Tô Lăng rất nghèo, bà ngoại cô cũng chẳng để ý tới hoàn cảnh gia đình gặp nhiều khó khăn mà vẫn đưa cô đi học mấy thứ này. Cô gái nhút nhát như vậy, vốn không thích hợp với giới giải trí lắm, song bà ngoại Tô Lăng đã bồi dưỡng cô ở cái phương diện này từ sớm.

Khi còn sống, cô là một con cờ.

Tất cả là vì Vu Tiếu.

Bước chân anh nhẹ nhàng tao nhã, lúc anh đi vào Tô Lăng cũng không nghe thấy.

Mấy hôm nay, anh và cô chung sống rất tốt, trái tim tràn đầy ngọt ngào. Anh rất trân trọng quãng thời gian đó, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ quay về.

Anh dựa vào một bên nghe hồi lâu, bỗng dưng cô dừng đàn, quay đầu nhìn anh. Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: “Tần Kiêu, anh về rồi sao.”

Anh cong môi: “Ừm.”

Cô chớp mắt: “Lâu rồi tôi chưa ra ngoài, ngột ngạt lắm, tôi muốn ra ngoài một chút.”

Con ngươi Tần Kiêu trầm đi, đáy mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo. Nhưng chốc sau, anh dịu dàng đáp: “Ừ.”

Cô khá vui vẻ, cảm thán rằng gần đây Tần Kiêu không quá ngang ngược. Cô thích không khí thoải mái như hôm nay, cảm thấy Tần Kiêu cũng không đáng ghét thế kia.

Tần Kiêu đi lấy áo khoác nhỏ màu trắng cho cô mặc.

Anh cụp mắt, Tô Lăng không thấy rõ ánh mắt của anh, hôm nay cô rất vui vẻ. Cảm thấy cứ tiếp tục vậy thì dù có một ngày rời khỏi Tần Kiêu, hẳn anh sẽ không cố chấp nữa.

Dù sao gần đây anh đối xử với cô vô cùng tốt, cũng không chạm vào cô.

“Muốn đi đâu?”

Tô Lăng nghĩ ngợi rồi hớn hở hỏi: “Có thể đến Đại học Z không?”


Yết hầu của anh khẽ chuyển động, khó khăn mở miệng, cuối cùng vẫn đồng ý với cô một cách hờ hững: “Được.”

Anh yêu cảm giác Tô Lăng muốn dựa dẫm vào anh, cảm giác Tô Lăng không ghét anh, dù sao bây giờ ở trong ký ức của cô, rất nhiều chuyện hỏng bét còn chưa xảy ra. Anh cũng không phải một tử tù đã bị phán tử hình.

Nhưng mang cô ra ngoài là một việc hết sức nguy hiểm, để bạt mạng giữ lại giờ phút ấm áp này, anh cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Tần Kiêu lái xe đưa cô đi, hôm đó là hơn tám giờ tối, tòa nhà dạy học của Đại học Z vẫn còn sáng đèn, sân thể dục vẫn còn bạn học đang chầm chậm chạy. Tô Lăng mới xuống xe thì Tần Kiêu đã lên tiếng: “Đợi chút.”

Anh đưa cô một cái khẩu trang màu hồng.

“Sao phải đeo cái này vậy?”

Lúc đó độ hot của “Tù Nhân” vẫn chưa hết, dù dưới sự khống chế “Tuyên bố tạm thời lui khỏi giới giải trí” của anh, cô vẫn là ngôi sao lớn chạm tay có thể bỏng.

Tần Kiêu bình tĩnh nói: “Dạo này không yên ổn, chúng ta ra ngoài cũng khá nguy hiểm, tôi cũng đeo, được không em?”

Trước đây Tô Lăng đã nghe lời giải thích này rồi nên cũng khá hiểu, vì vậy hiểu chuyện đeo lên.

Đúng là Tần Kiêu còn chuẩn bị một cái khẩu trang để đeo lên.

Bóng đêm say đắm, bầu không khí của Đại học Z tràn đầy nghệ thuật, có nam sinh đánh guitar tỏ tình với nữ sinh cậu ta thích ở sân thể dục. Trong mắt Tô Lăng chứa ý cười, nhìn xa xăm.

“Em thích như thế sao?”

Tô Lăng cũng không biết, cô cười xấu hổ, sau đó lắc đầu.

Tần Kiêu không lên tiếng, cô đã quên mất đêm mưa kia, anh chạy trong mưa để mua guitar, vì cô mà đàn hát. Có được tất có mất, thứ anh mất đi là cô đã quên mỗi một lần chung đụng của bọn họ ở đời này.

Trong lòng anh âm ỉ đau đớn.

Lúc hai người đi ra sân thể dục, lập tức gặp được Đổng Húc ở phía đối diện.


Con ngươi Tần Kiêu trầm xuống trong nháy mắt, Đổng Húc tự ý tới, coi bộ là theo đuôi cả đường rồi, mục tiêu của anh ta rất rõ ràng.

Đúng là Đổng Húc bám theo, đoạn thời gian trước Tô Lăng đột nhiên tuyên bố tạm thời rút khỏi giới giải trí, định ra nước ngoại học chuyên sâu. Đổng Húc đã từng hợp tác bộ “Tù Nhân” với cô, biết cô cố gắng chịu khó cỡ nào đối với chuyện diễn xuất, ngày đóng máy Đổng Húc hỏi cô sau này tính thế nào, Tô Lăng bảo hy vọng có thể có cơ hội tham gia vào bộ phim lần nữa để rèn luyện.

Một Tô Lăng như thế, Đổng Húc không tin cô lại bất thình lình rời khỏi showbiz.

Đổng Húc không tìm được Tô Lăng, cuối cùng chuyển tầm nhìn tới Tần Kiêu.

Tần Kiêu là người thế nào, mọi người ở Bắc Kinh này đều biết, thứ anh muốn, dù bản thân có phá hủy cũng không cho người khác giành được.

Nếu anh vừa ý Tô Lăng, sao chỉ đồng ý cho Tô Lăng rời khỏi như vậy?

Quả nhiên hôm nay anh ta gặp được bọn họ, Tô Lăng ở ngay trong tay Tần Kiêu.

Đổng Húc cau mày, thấy bọn họ nắm chặt tay nhau. Tô Lăng cảm thấy trong một thoáng, Tần Kiêu nắm tay cô khiến cô hơi đau, cô ngước mắt nhìn người đàn ông ở đối diện thì thấy khá quen, song cô cũng không nhận ra.

Đổng Húc nhìn về phía thiếu nữ đang đeo khẩu trang: “Tô Lăng.”

Tô Lăng nhướng mắt, ngạc nhiên nhìn anh ta: “Anh biết tôi sao? Tìm tôi có chuyện gì à?”

Trong lòng Đổng Húc dâng lên một cảm giác hoang đường, còn chưa kịp nói gì thì Tần Kiêu đã búng tay. Hai vệ sĩ vốn đi theo bọn họ vội vàng đi tới: “Cậu Tần.”

“Đưa bà chủ trở về.”

Trong mắt anh hết sức đè nén sự hung ác, khi con ngươi nhìn vào cô đã che giấu hoàn hảo, anh đến sát bên tai cô, âm thanh áp xuống đến mức khẽ khàng: “Anh ta là người mà gần đây tôi muốn xử lý, em ngoan chút, về trước được không em?”

“Anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Không đâu.” Trong mắt anh xuất hiện ý cười.

Hiển nhiên Tô Lăng sẽ không gây chuyện, cô gật đầu, trở về theo hai vệ sĩ kia.

“Tô Lăng! Tôi là Đổng Húc, cô sao vậy? Sao bỗng dưng cô không đóng phim nữa?”

Lúc cô nghe được hai chữ đóng phim thì hơi ngạc nhiên rồi quay đầu lại, cô đóng phim hồi nào?

Trong mắt Tần Kiêu đã là bão táp, anh nắm chặt tay, lẳng lặng nhìn cô.


Cô đối diện với ánh mắt của Tần Kiêu, thầm run rẩy, hơi sợ hãi. Cô mím môi, nói với Đổng Húc: “Ngài đây, tôi không biết ngài.”

Cô cũng không ở lại lâu, xoay người đi.

Nhưng sự nghi ngờ trong lòng là không thể tránh khỏi. Người tên Đổng Húc này, dù sao cũng không tới mức nói bậy, những lời đó quá vô lý, nhưng chính vì vô lý mới khiến cô đâm nghi.

Âm thanh Đổng Thúc gọi tên cô dần dần xa.

Tô Lăng trở lại biệt thự, cô ngẩn người chốc lát rồi đi tắm, nước ấm chảy qua cơ thể cô, chảy xuống theo đường cong lả lướt.

Cô cảm thấy thoải mái đôi chút, thay quần áo và ra ngoài.

Tần Kiêu đã về.

Anh nheo mắt nhìn cô, ban đầu ánh mắt có vài phần hung ác, quay lại thì trở nên dịu dàng: “Lăng Lăng.”

Không biết sao nhưng cô hơi sợ.

Cô cụp mắt nhìn lắc chân thạch anh tím trên chân mình, cuộn tròn ngón chân lại, không muốn đi tới chỗ anh.

Tô Lăng không biết anh đã nói gì với người đàn ông tên Đổng Húc kia, chỉ là cô cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu thôi, đầu óc ngơ ngác, cô nhút nhát nhìn anh.

Tần Kiêu cười nói: “Sao vậy?”

Cô nhẹ giọng đáp: “Người hồi nãy hỏi tôi tại sao không đóng phim nữa, sao anh ta hỏi thế? Với cả anh ta cũng biết tên tôi.” Ánh mắt cô có chút mù mờ: “Tôi chưa từng đóng phim mà.”

Cô không muốn đến chỗ anh nên Tần Kiêu lập tức đi qua, tay anh xoa nhẹ gò má của cô: “Em tin tôi không, hửm?”

Anh cười, hoàn toàn không thấy sự đáng sợ lúc nãy, dường như chỉ là ảo giác của cô.

Tần Kiêu hời hợt: “Người hồi nãy nói bừa thôi, chỉ muốn em trả lời nó, đừng để bụng. Anh ta không phải người tốt lành gì đâu, em đừng nghĩ ngợi nữa, tôi sẽ giải quyết những chuyện này, hôm nay làm em sợ sao.”

Gần đây cô không sợ anh lắm, cô ngước mắt, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn anh: “Tần Kiêu, vậy anh đừng lừa tôi được không?” Cô cắn môi: “Tôi không được thông minh cho lắm, nếu anh lừa tôi, có lẽ tôi sẽ không biết. Nhưng nếu có một ngày tôi biết, tôi sẽ đau lòng và buồn bã.”

Rõ ràng giọng cô mềm mại song lại khiến Tần Kiêu cảm thấy vô cùng ớn lạnh, kéo dài đến tận xương cốt, chỉ cần đẩy nhẹ một chút sẽ làm anh rơi vào hầm băng sâu thẳm.

Người anh cứng đờ, ngay sau đó cười bảo: “Được, sẽ không lừa em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.