Mị Cốt Thiên Thành

Chương 2: Trùng sinh (2)


Đọc truyện Mị Cốt Thiên Thành – Chương 2: Trùng sinh (2)

Nàng ta là yêu, là yêu! Nàng ta mơ ước thân thể mình, mưu toan thay vào thân xác mình là yêu!

Tô Hồng Tụ chẳng hiểu tại sao, trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hồ tiểu yêu.

Nàng ta là yêu?

Xinh đẹp tuyệt luân như vậy, mê hoặc lòng người như vậy, thì ra yêu lớn lên
như vậy. Yêu này nói mình là hồ yêu? Chẳng lẽ chính là hồ ly tinh khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết, đặc biệt mê hoặc nam nhân? Đây
chẳng phải là…

Tô Hồng Tụ đột nhiên cúi đầu, lạnh lùng cười một tiếng: “Đổi một? Trừ để hắn chết, ta không có nguyện vọng nào khác.
Ngươi đã không được, ta tự mình tới cũng vậy!”

“Không có ngươi,
ta vẫn sẽ tìm hắn báo thù! Kể cả ta chết rồi, ta cũng sẽ báo thù! Một
ngày nào đó, ta sẽ lột da hắn! Rút gân của hắn! Uống máu của hắn! Để cho hắn sống không bằng chết! Để cho hắn cũng biến thành như ta! Ha ha ha!
Ha ha ha ha ha!”

Tô Hồng Tụ ngửa đầu cười to, không biết có phải chạm vào vết thương trên người không, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Hồ tiểu yêu cả kinh trong lòng, từ xưa tới nay điều kiện để hồ tộc nhập
vào thân, trước khi lấy thân thể của người khác, người nọ phải còn sống.

Nếu không phương pháp nhập vào thân sẽ không có cách nào thực hiện.

Mắt hồ tiểu yêu thấy sắc mặt Tô Hồng Tụ trắng bệch, máu tươi trong miệng
phun điên cuồng, chỉ sợ nàng ta vì vậy mà mất mạng, phương pháp đổi thân của nàng sẽ mất đi hiệu lực.

Hồ tiểu yêu không kịp ngẫm nghĩ
nữa, vội vàng mở miệng an ủi liên tục: “Ngươi yên tâm! Thiện có thiện
báo, ác có ác báo, vận trời xoay vần, đây là số đã định! Lâm Hạo Hiên
đối với ngươi như vậy, hắn nhất định sẽ gặp phải báo ứng! Tương lai hắn
nhất định sẽ thảm hơn ngươi gấp trăm ngàn lần!”

Không biết Tô
Hồng Tụ có nghe được lời hồ tiểu yêu nói không, vẫn cười ha ha như cũ,
không lâu lắm cười thảm nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Hồ tiểu yêu đứng bên cạnh Tô Hồng Tụ, trơ mắt nhìn sắc mặt xinh đẹp của nữ tử càng
lúc càng tái nhợt, mất dần huyết sắc, máu tươi trong cơ thể nàng ta chảy ra gần như đầy cả sảnh chính. Sát khí màu đen từ trong vết máu đỏ thẫm
chậm rãi bay lên, dần ngưng tụ, hồ tiểu yêu biến sắc, lập tức làm phép

thuật phá oán khí Tô Hồng Tụ sắp ngưng tụ thành hình.

Hồ tiểu yêu bồi hồi bên cạnh thi thể Tô Hồng Tụ vừa chết đi, lần đầu tiên nội tâm sinh ra do dự.

Rốt cuộc có muốn dùng thân thể này không?

Oán khí trên người Tô Hồng Tụ nặng như vậy, hồ tiểu yêu mới vừa tu luyện
năm trăm năm, nguyên thần chưa ổn định, nếu thật sự nhập vào thân thể Tô Hồng Tụ, vô cùng có khả năng bị oán khí vô tận chưa tan trong cơ
thể nàng ta xâm nhiễm.

Nhưng…

Thân thể của Tô Hồng Tụ
và của nàng xứng đôi như thế, nếu nàng không cần thân thể của Tô Hồng
Tụ, có thể phải đợi thêm một trăm năm, một ngàn năm cũng không tìm được
thân thể xứng đôi như vậy.

Hồ tiểu yêu đưa ra bàn tay trắng nõn như tuyết, nhẹ nhàng lau thân thể Tô Hồng Tụ vừa mới chết di.

Oán khí tỏa ra, vẫn gào khóc thảm thiết bên tai hồ tiểu yêu, luẩn quẩn không đi.

Hồ tiểu yêu nín thở trầm ngâm, từ từ lấy nguyên linh của mình dung nhập vào thân thể lạnh lẽo tái nhợt của Tô Hồng Tụ.

Khoảnh khắc khi linh hồn và thể xác kết hợp, trí nhớ của Tô Hồng Tụ giống như
thủy triều tràn vào trong nguyên linh của hồ tiểu yêu.

Năm Thiên
Khải thứ hai, năm 374 lịch Đại Chu, Tô Hồng Tụ mới sinh, đại thiếu phu
nhân Tô gia đầy mặt vui mừng kéo sinh mệnh mới yếu ớt vào trong ngực,
lại nghe được tiếng hừ lạnh, phu quân của nàng Tô Phúc bởi vì nhìn thấy
sinh là nữ nhi, mặt lộ vẻ không vui, phẩy tay áo bỏ đi.

Năm Thiên Khải thứ tám, Tô Phúc mới lên Thừa tướng, vì khoe khoang, cho đại nữ
nhi mình không coi trọng, thậm chí quanh năm suốt tháng không đi gặp vài lần một ám vệ bảo vệ cận thân.

Ám vệ hết sức trẻ tuổi, chỉ mới
mười một mười hai tuổi, đại tiểu thư Tô gia xưa nay cô độc cuối cùng có
bạn chơi tuổi thơ đầu tiên, mặc dù nét mặt bạn chơi kia cả ngày không có cảm xúc gì, không nói cười tùy tiện. Nhưng đại tiểu thư Tô gia vẫn coi
hắn là trân bảo. Đi học tư thục mang theo hắn, đi ra ngoài du ngoạn mang theo hắn, có cái gì tốt cũng tặng cho hắn.


Đại tiểu thư Tô gia vượt qua ba năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình như vậy.

Năm Thiên Khải thứ mười, Tô Phúc mang vào phủ một tiểu thiếp Trương thị từ
bên ngoài, Trương thị này đã sớm sinh nhi tử cho hắn, cùng Trương thị
vào phủ, còn có nhị nữ nhi của Tô Phúc, Tô Hồng Mai.

Cùng năm,
mẫu thân Tô Hồng Tụ, đại phu nhân Tô gia bởi vì bị bệnh qua đời. Tô
Hồng Tụ đi thăm mẫu thân mình bệnh nặng, lại bị muội muội cùng cha khác
mẹ Tô Hồng Mai mượn cớ kéo đi. Vì vậy Tô Hồng Tụ không thể gặp được mẫu
thân mình lần cuối.

Năm Thiên Khải thứ mười hai, bởi vì Tô Hồng
Mai thấy ám vệ thân thủ bất phàm, tướng mạo tuấn tú, quỳ gối van xin Tô
Phúc, đòi hắn đi.

Tô Hồng Tụ quỳ gối trước thư phòng Tô Phúc, khổ sở cầu khẩn, nàng kéo vạt áo ám vệ, lấy tư thế cực kỳ hèn mọn cầu khẩn
hắn, không cần đi.

Đừng xa cách nàng, đừng bỏ lại nàng, đừng đi.

Ám vệ chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng, không nói một lời, đi theo nhị tiểu thư Tô Hồng Mai mặt đầy hoa đào, vui vẻ ra mặt.

Cùng năm, Lâm Hạo Hiên tới cửa cầu hôn, Tô Hồng Tụ và Lâm Hạo Hiên định ra hôn ước.

Theo tới chính là sỉ nhục vô tận, thống khổ và chửi rủa, đến từ muội muội
cùng cha khác mẹ Tô Hồng Mai của nàng, đến từ mẹ kế Trương thị của nàng, đến từ Tô Phúc không để nàng vào trong mắt. Thậm chí đến từ chính ám vệ lớn lên từ nhỏ với nàng, như hình với bóng.

Tô Hồng Tụ nhẫn nhịn nữa, chờ đợi duy nhất chính là có một ngày có thể rời khỏi căn nhà cho
nàng nhục nhã và đau khổ vô cùng vô tận, có thể gả vào Lâm phủ, cùng Lâm Hạo Hiên bạch đầu giai lão, tương kính như tân.

Năm đó khi Lâm
Hạo Hiên đến Tô phủ cầu hôn, đã từng lập lời thề nặng, sẽ cả đời đối xử
tốt với nàng, yêu thương nàng bảo vệ nàng, không bao giờ cưới người
khác.

Lời thề này của Lâm Hạo Hiên đã thành động lực để Tô Hồng Tụ sống tiếp.

Chỉ tiếc, cuối cùng Lâm Hạo Hiên vẫn không tuân thủ lời thề của hắn.


Lâm Hạo Hiên từ hôn trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, Tô
Hồng Tụ không còn hy vọng, buổi chiều nhận được thư từ hôn đã tự vẫn bỏ
mình.

Để cho nàng làm sao có thể không hận! Để cho nàng làm sao có thể không oán?

Nguyên linh của hồ tiểu yêu vừa kết hợp với thân thể Tô Hồng Tụ, oán niệm ngập trời này, sát khi đen đặc này giống như con rắn độc xấu xí chui thẳng
vào trái tim trắng noãn như tờ giấy của hồ tiểu yêu.

Hồ tiểu yêu
mới vừa hóa thành hình người, một chữ tình cảm con người nàng còn không
biết, nói một cách khác, nàng không một chút nào phòng bị với oán niệm
của Tô Hồng Tụ, sát khí của nàng ấy, hận ý đau tận xương cốt và hiểm
độc của nàng ấy!

Sát khí ngưng tụ, nhanh chóng ngưng tụ thành một luồng màu đen trong trái tim trơn bóng bình thản của hồ tiểu yêu.

Đầu hồ tiểu yêu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Chân mày biến thành màu đen chính là điềm báo tộc hồ yêu thành ma!

Giết Lâm Hạo Hiên! Giết Lương Hồng Xu!

Nhất định phải để cho tất cả bọn họ không thể chết tử tế được, nhất định phải để cho bọn họ trả giá thật lớn!

Mặc dù Tô Hồng Tụ đã chết, nhưng oán khí trên người vẫn chậm chạp không hề
tiêu tan, hồ tiểu yêu mắt thấy không thể kiên trì được bao lâu, không
thể không làm phép lần nữa, trói chặt oán khí của Tô Hồng Tụ đang đụng
nhau tán loạn từ trên xuống dưới trong cơ thể chính mình.

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Nói ra! Chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế vì ngươi đạt thành!

Hồ tiểu yêu nắm chặt ngực, thở hồng hộc, tay nhỏ bé trắng tinh nắm chặt thành quyền bên người.

Muốn cho bọn họ đau đến không muốn sống, muốn cho bọn họ biết vậy chẳng làm!

Muốn cho bọn họ sống không bằng chết, muốn cho bọn họ trả giá thật lớn!

Nhất là Lâm Hạo Hiên!

A -!

Tô Hồng Tụ khàn giọng thét dài trong cơ thể hồ tiểu yêu, một luồng sát khí nồng đậm xông thẳng lên mi tâm trơn bóng trắng nõn của hồ tiểu yêu.

Hồ tiểu yêu không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vàng đồng ý: “Được, ta đồng ý với ngươi, nhất định sẽ để cho bọn họ trả giá thật lớn, Lâm Hạo Hiên và
Lương Hồng Xu nhất định sẽ không thể chết tử tế được, bị thiên lôi đánh, ta bảo đảm!”


Hồ tiểu yêu cắn ngón tay, lấy máu thề, đồng thời nhanh chóng dùng tay phải làm kết ấn không bao giờ phản bội.

“Nếu phản bội, sẽ để cho trời giáng năm đạo sấm sét, vĩnh viễn không siêu sinh!”

Hồ tiểu yêu hạ lời thề xong, sát khí đen đặc lạnh thấu xương cuối cùng
không còn tán loạn khắp nơi trong cơ thể nàng nữa, mà ngưng kết thành
hình, lẳng lặng lơ lưng trên không trước mặt hồ tiểu yêu.

Trong tối đen như mực, có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn vặn vẹo của Tô Hồng Tụ hóa ma như ẩn như hiện.

Tô Hồng Tụ giống như đang ngẫm nghĩ. Nàng cau mày quan sát từ trên xuống
dưới toàn thân hồ tiểu yêu, lâu sau, rốt cuộc lộ ra cười thảm ma quỷ
lạnh lẽo.

“Được, hồ tiểu yêu, ta tin ngươi. Ta giao thân thể này cho ngươi, chớ quên, vừa rồi ngươi đã đồng ý chuyện của ta.”

Nếu ngươi quên, huyết chú trên người ngươi phát tác, ngươi sẽ chịu lửa giận của trời xanh, bị trời đánh năm đạo sấm sét!

Ha ha ha! Ha ha ha ha!

Hồ tiểu yêu, chuyện như vậy, Tô Hồng Tụ ta đúng là không làm được, chỉ có
ngươi, chỉ có gương mặt này của ngươi, chỉ có dáng vẻ này của ngươi, chỉ có mùi hương trên người ngươi, mới có thể khiến cho Lâm Hạo Hiên vì
ngươi mà như si như say, rơi vào mê muội điên cuồng.

Cuối cùng oán khí của Tô Hồng Tụ tản đi, ngưng tụ thành một luồng đen nhánh trên mặt đất, chôn vùi vào bùn.

Hồ tiểu yêu thở dài, đôi tay kết ấn, bắt đầu hấp thu chậm rãi máu tươi của Tô Hồng Tụ chảy khắp nơi về thân thể.

Ước chừng qua nửa canh giờ, sảnh chính vốn đỏ khắp mặt đất đã khôi phục như thường, đôi mắt xinh đẹp của hồ tiểu yêu khẽ nhếch, bắt đầu tỉ mỉ quan
sát phủ Thừa tướng vừa quen thuộc vừa xa lạ với nàng.

Không được thân người thì hồ tiểu yêu chỉ là linh thể, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, trôi nổi không rõ.

Hôm nay nàng mới được thân thể của Tô Hồng Tụ, cặp mắt rõ ràng, cuối cùng
có thể nhìn phủ Thừa tướng xa hoa to lớn một cách rõ ràng.

Thật đúng là – Tráng lệ, xa xỉ cao quý!

Nền phủ Thừa tướng không phải dùng gạch đá trải lên, mà dùng bạch ngọc óng ánh trong suốt, đông ấm hạ mát trải lên.

Khắp nơi nguy nga lộng lẫy, sáng chói rực rỡ.

Bàn ghế làm từ gỗ trầm hương trên trăm năm, màn cửa sổ bằng lụa mỏng là từ
tơ tằm Yên Vũ tốt nhất. Ngay cả màn cửa, đều chiếu lấp lánh, chắc là
dùng ngàn viên trân châu Đông Hải lớn nhỏ xuyên thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.