Mị Cốt Chi Tư

Chương 53: Khó lòng kiềm chế


Đọc truyện Mị Cốt Chi Tư – Chương 53: Khó lòng kiềm chế

Vì hôm nay trên đại điện Liễu Vĩnh biểu hiện xuất sắc, khiến Hạ Như Phong
ra về tay trắng, lại được kim khẩu ngọc ngôn của Hoàng thượng ban hôn,
gả con gái cho hắn thì Hầu phủ vẫn có thể diện, cho dù lúc trước phu
nhân Vĩnh Bình Hầu có chút không hài lòng với hắn, nhưng lúc này cũng
thấy thuận mắt hơn rất nhiều, thấy hắn nói vậy, cũng thông cảm trong phủ hắn không có nữ quyến lo liệu hộ, liền nói: “Chuyện bố trí phòng tân
hôn không cần vội, ngày mai ta sẽ phái vợ của quản gia sang Trạng nguyên phủ giúp đỡ xem xét, cụ thể thế nào thì tìm tiểu Mị bàn bạc sau!”

Liễu Vĩnh nghe giọng điệu phu nhân Vĩnh Bình Hầu, giống như không cho hắn
gặp Lâm Mị, cảm thấy nôn nóng, đành nói trực tiếp: “Phu nhân có điều
không biết, hôm nay sự tình phát sinh đột ngột, con vẫn chưa rõ tiểu Mị
suy nghĩ thế nào, bởi vậy…”

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nghĩ đến
chuyện Lâm Mị từng nói Liễu Vĩnh không phải người có thể trao thân gửi
phận, bản thân bà vốn cũng không có ý định gả Lâm Mị cho Liễu Vĩnh,
không ngờ hôm nay âm nhầm dương sai, không thể không gả Lâm Mị cho Liễu
Vĩnh. Khi hồi phủ, sắc mặt Lâm Mị cũng không được vui mừng cho lắm, có
thể là do chưa tin tưởng Liễu Vĩnh, cũng có thể là do Như Nguyệt Quận
chúa cứ đòi gả cùng, khiến Lâm Mị không được thoải mái. Lúc này cho hai
vợ chồng trẻ gặp mặt, nói chuyện rõ ràng cũng là điều nên làm.


phòng riêng, Lâm Mị nghe nói Liễu Vĩnh tới, có chút đứng ngồi không yên, ngón tay ôm lấy túi thơm, vừa thất thần vừa đỏ mặt. Đúng lúc đó có
người hầu tới thỉnh nàng ra gặp Liễu Vĩnh, nàng không khỏi giật nảy
mình, hỏi người hầu: “Mẫu thân…”

“Là phu nhân dặn dò, nói là
Trạng nguyên phủ không có nữ quyến, có nhiều chuyện phải thương lượng
với Nhị tiểu thư mới được, Nhị tiểu thư cũng không cần sợ điều tiếng, cứ bàn bạc cho thỏa đáng đi là được.”

Lâm Mị nghe vậy, đành sửa soạn để đi theo người hầu đến sảnh phụ.

Người hầu tương đối tinh ý, thấy Lâm Mị tới, đều lặng lẽ lui xuống.

“Tiểu Mị!” Liễu Vĩnh chờ người hầu lui hết, không vội nói gì, chỉ nhìn Lâm Mị chăm chú.

Lâm Mị nghiêm mặt nói: “Nhìn cái gì?”

Liễu Vĩnh cười nói: “Ngắm cảnh!” Rồi hắn nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện này
muốn hỏi em, tại sao cô Như Nguyệt Quận chúa kia lại nói là thề thốt với em, rằng sẽ gả chung một chồng?”

Khi Lâm Mị mới về phủ, cũng tức giận chất vấn Như Nguyệt Quận chúa, Như Nguyệt Quận chúa ấp úng nói sợ

nàng phải đến Đại Hạ xa xôi làm dâu, liền nghĩ ra cách này, nếu Hạ Như
Phong thấy có Như Nguyệt Quận chúa gả cùng, sẽ không cầu hôn nàng nữa
v.v ….

“Chỉ sợ không đơn giản như thế đâu.” Liễu Vĩnh trầm ngâm
một hồi, nhớ lại khi Như Nguyệt Quận chúa tiến cung, có cả Chu Minh
Dương đi cùng, không lẽ…. Thôi bỏ đi, giờ Chu Minh Dương là anh vợ tương lai, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Hai người nói chuyện một hồi,
Liễu Vĩnh thấy thái độ Lâm Mị không phải giận nhưng cũng không niềm nở,
nhoài người sang hỏi: “Hôm nay khi xuất cung, tại sao em không chịu nhìn tôi đến một cái? Dù em có giận tôi, cũng nên nói cho tôi biết, cho tôi
một cơ hội giải thích.”

Lâm Mị ngửi thấy khí tức của Liễu Vĩnh,
duỗi tay lấy túi thơm, Liễu Vĩnh lặng lẽ vươn tay, ôm lấy lòng bàn tay
nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, vô cùng dịu dàng, nàng đỏ mặt, tim đập loạn
nhịp, mềm nhũn nửa người. Nhẹ nhàng nói: “Thời gian em biết anh rất
ngắn, trong lòng em có cảm giác bất an thôi, không phải giận anh chuyện
gì.”

“Tiểu Mị, em yên tâm, tôi sẽ không phụ bạc em.” Liễu Vĩnh
cam đoan nghiêm túc một cách hiếm hoi, lại thấy Lâm Mị ngẩng đầu nhìn
hắn, ánh mắt như vui mừng mà lại như không phải, gò má đỏ bừng, đôi môi
đỏ mọng mấp máy, dáng vẻ băn khoăn không biết nên tin hay không, bèn
nhoài người lần nữa nói: “Tôi…”

Lâm Mị cho rằng Liễu Vĩnh định
thề thốt gì đó, liền mềm lòng, lời dặn của Cố nhũ mẫu bỗng quên sạch,
vội vươn tay che miệng hắn, sẵng giọng: “Em tin anh rồi!”

Tay Lâm Mị mềm mại như không xương, ấm áp, có hương thơm tựa hương hoa lan
nhưng lại không phải, môi Liễu Vĩnh chạm vào lòng bàn tay, không kiềm
chế được day nhẹ một cái, sau đó lại hôn lòng bàn tay nàng, giọng khàn
đi: “Tiểu Mị, tiểu Mị.”

“Đừng như vậy!” Mặt Lâm Mị đỏ bừng, chỉ
sợ người hầu đi vào bắt gặp, hoang mang rụt tay lại, nói: “Không phải
anh có chuyện muốn nói sao?”

Liễu Vĩnh tóm ống tay áo Lâm Mị khẽ
ngửi, cười nói: “Thì ra ống tay áo có lá bạc hà, bảo sao em…” Hắn vươn
người sang, phà hơi vào tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn thích bộ dạng

yếu đuối của em hơn.”

“Có tin tôi tát anh một cái ngay bây giờ
không?” Lâm Mị làm ra vẻ hung ác, nhưng thanh âm yêu kiều ngọt ngào, chỉ như đang làm nũng, khiến Liễu Vĩnh bị kích thích, bất chấp mà tóm tay
nàng ve vuốt lòng bàn tay, hận không thể ôm vào lòng, nhất thời rên rỉ
một tiếng: “Tiểu Mị, hay là em tát tôi một cái đi!”

Lâm Mị chỉ sợ Liễu Vĩnh làm tới, giương tay lên tát thật, nhưng khi sắp đến đích thì
lại giảm lực, cuối cùng thành vuốt lên mặt Liễu Vĩnh, ma xui quỷ khiến
thế nào nàng lại xoa xoa mặt hắn, đến khi muốn rút tay về thì đã bị hắn
giữ chặt, Lâm Mị gắt lên: “Buông ra!”

Liễu Vĩnh liếc mắt ra cửa,
thấy bọn người hầu vẫn chưa có dấu hiệu sẽ đi vào, gan lớn bằng trời,
duỗi tay ra định ôm Lâm Mị đặt lên đùi, đã thấy Lâm Mị đứng phắt lên,
lùi vào một góc nói: “Chúng ta chưa thành thân, anh đừng như vậy.”

Liễu Vĩnh mếu máo rút tay về, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói
của Như Nguyệt Quận chúa, vội ra vẻ đoan chính ngồi xuống, trịnh trọng,
nghiêm túc nói: “Như Nguyệt Quận chúa dù sao cũng là người Đại Hạ Quốc,
em phải đề phòng một chút.” Rồi lại nhấn mạnh: “Gã anh họ Hạ Như Phong
của cô ta cũng không đơn giản, lần này đến Đại Chu Quốc, tất là không
chịu ra về tay trắng đâu, em phải đề phòng.”

Nguyên Tông Hoàng đế lúc này đã cho người điều tra Liễu Vĩnh, sau khi nghe báo cáo, ông gật
đầu nói: “Chuyện này mặc dù không lớn không nhỏ, nhưng hắn xử lý ổn
thỏa, cũng là một kẻ có bản lĩnh.”

Người đời tổng kết, “ba mươi
tuổi đậu Minh kinh đã là già, bốn mươi đậu Tiến sĩ vẫn là trẻ”, đỗ Tiến
sĩ không phải chuyện đơn giản, huống chi lại là Trạng nguyên đứng đầu
tam giáp? Trải bao triều đại, phần đông là đỗ Trạng nguyên khi đã quá ba mươi, rất ít người như Liễu Vĩnh, chưa đến hai mươi đã đỗ đầu. Ngay cả
trong những thiếu niên thi đỗ, cũng hiếm người có được khí độ tướng mạo
như Liễu Vĩnh.

Người vừa báo cáo lại bẩm: “Sau khi Liễu Vĩnh đỗ
Trạng nguyên, áo gấm về quê, trong gia tộc có người tự nguyện muốn đi
theo giúp đỡ hắn, làm tâm phúc cho hắn, nhưng đều bị hắn từ chối khéo.
Vì bên cạnh không có ai đắc lực để tin dùng, hắn chưa làm nên sự nghiệp
gì ở kinh thành, chuyện gì cũng chỉ có một thân một mình, hai năm qua

chưa từng được thăng chức.”

“Vì sao hắn lại cự tuyệt người trong
gia tộc?” Nguyên Tông Hoàng đế biết rõ, cử nhân lên kinh mà đỗ, nhất
định sẽ về quê tìm mấy người cùng gia tộc đưa đi theo, coi là tâm phúc.
Vinh thì cùng vinh, họa thì cùng họa. Ví dụ như Nhậm Tể tướng, người
cùng gia tộc với ông ta giờ trải rộng khắp nước, một số chức quan trọng
yếu cũng là tâm phúc của ông ta nắm giữ, khiến ông ta quyền nguyên thiên hạ, dưới một người trên muôn người. Bây giờ ông ấy vẫn áp đảo được Nhậm Tể tướng, nhưng còn ngày mai? Thái tử nhỏ tuổi, Thái sư lại bất hòa với Nhậm Tể tướng, tình thế lúc này thật là đau đầu. Biện pháp giải quyết,
dĩ nhiên là bồi dưỡng một người trung thành với Hoàng gia.

Người
kia lại bẩm: “Theo lời Mạc Song Bách, phụ thân Liễu Vĩnh và phụ thân Mạc Song Bách là tiến sĩ đỗ cùng khoa, gặp chuyện nên bị giáng chức, sau đó ngã bệnh hồi hương, nhưng gia tộc không có ai đón chào. Đến khi mẫu
thân Liễu Vĩnh ngã bệnh, gia tộc không có ai chìa tay giúp đỡ. Có lẽ vì
lý do đó, mà sau khi đỗ Trạng nguyên, Liễu Vĩnh từ chối sự trợ giúp của
gia tộc.”

“Có điều tra tại sao gia tộc không giúp đỡ gia đình Liễu Vĩnh không?”

“Bẩm Hoàng thượng, điều tra rồi, tộc trưởng họ Liễu có một người cháu trai
từng phạm tội, người trong tộc khẩn cầu phụ thân Liễu Vĩnh thiên vị, phụ thân Liễu Vĩnh chỉ nói người kia lăng nhục phụ nữ, trừng phạt thế là
đúng tội, không chịu giúp đỡ, bởi vậy đắc tội người trong tộc.”

Nguyên Tông Hoàng đế gật gật đầu, cho người lui xuống, lúc này mới lật xem tư
liệu về Liễu Vĩnh. Rồi lại gọi người vào, dặn dò: “Hạ Như Phong hôm nay
cầu hôn không thành, nhất định sẽ bày mưu tính kế, nhớ theo dõi chặt.”

“Cạch” một tiếng, Hạ Như Phong đập cốc xuống bàn, tức giận nói: “Lúc trước là
kẻ nào đề nghị đưa Như Nguyệt đến Đại Chu Quốc? Con ranh thành sự không
đủ, bại sự có dư.”

Hai vị mưu sĩ thấy Hạ Như Phong nổi cơn thịnh
nộ, không dám nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn đưa Như Nguyệt Quận chúa và hai tiểu thư xinh đẹp tới đây, đều cho rằng Nguyên Tông Hoàng
đế vì muốn tạo hình tượng minh quân sáng suốt không háo sắc, sẽ giữ Như
Nguyệt Quận chúa ở trong cung, tìm một địa phương khuất nẻo để an bài.
Về phần hai tiểu thư xinh đẹp, sẽ ban thưởng cho đại thần có công. Ai
ngờ Nguyên Tông Hoàng đế chỉ giữ lại hai tiểu thư xinh đẹp? Giờ thì hay
rồi, Như Nguyệt Quận chúa thành tỷ muội hồi môn của nghĩa nữ Hầu gia.
Chẳng bao lâu sẽ theo nghĩa nữ Hầu phủ đến Trạng nguyên phủ, quyền quyết định hôn sự lại rơi vào tay Liễu Vĩnh, chuyện này mà truyền về đến Đại
Hạ, thật khiến cả Đại Hạ bẽ mặt.

Hạ Như Phong nổi cơn thịnh nộ
xong, trầm mặt nói: “Chúng ta đưa ba người tới, chẳng lẽ lại ra về tay
trắng? Các ngươi cũng phải đưa ra ý kiến gì đi chứ.”

Một vị mưu
sĩ bẩm: “Tin Vương gia cầu hôn nghĩa nữ Hầu phủ không thành vừa truyền
ra, thuộc hạ liền cho người dò la tin tức về thiên kim các nhà khác, lại nghe được tin thiên kim nhà Tể tướng đột ngột gặp một chứng bệnh quái
lạ. Lúc này…”


“Hay lắm, ta còn chưa cầu hôn, thiên kim nhà Tể
tướng đã ngã bệnh rồi?” Hạ Như Phong không chờ mưu sĩ nói xong, giận dữ
hét lên: “Khinh người quá đáng!”

“Vương gia nguôi giận, có lẽ
thiên kim nhà Tể tướng kia là thật sự ngã bệnh không biết chừng.” Mưu sĩ thuật lại tin tức nghe được: “Hai năm trước, Liễu Vĩnh đỗ Trạng nguyên, sau khi hắn đến Tể tướng phủ thăm hỏi, liền có tin tức, rằng Tể tướng
có ý định kén Liễu Vĩnh làm rể. Kinh thành cũng có lời đồn, rằng khi
Nhậm Hiểu Ngọc đến tuổi cập kê, Liễu Vĩnh chắc chắn sẽ đến Tể tướng phủ
cầu thân. Hôm nay lại đột nhiên truyền ra tin Liễu Vĩnh tranh giành Lâm
Mị với Vương gia trên Kim Loan Điện, thử hỏi Nhậm Hiểu Ngọc sao mà nuốt
trôi được? Con gái Đại Chu Quốc coi trọng nhất là danh tiết, Nhậm Hiểu
Ngọc bị Liễu Vĩnh trêu đùa như thế, sao tránh được việc lửa giận bốc lên đầu? Trước giờ Tể tướng phủ vốn bất hòa với Hầu phủ, giờ càng thêm
chồng chất.”

Hạ Như Phong nghe xong, hai mắt sáng lên, vỗ bàn
nói: “Nếu đã thế, chỉ cần nhúng tay một chút, không chừng có thể trả
được cơn giận của ta, lại có thể ôm được mỹ nhân về!”

“Ý Vương gia là?”

“Đương nhiên là khiến bọn hắn trai cò đánh nhau, ta làm ngư ông hưởng lợi.” Hạ Như Phong đổi giận thành vui, ha ha cười nói: “Lần này, ta sẽ khiến một mũi tên trúng ba con chim.” Hắn nói, gọi một tên thị vệ ngầm vào, phân
công rất lâu, sau đó giao cho tên thị vệ ngầm một túi vàng bạc, chờ tên
thị vệ ngầm lui xuống, hắn liền nói: “Đối với Liễu Vĩnh, Nhậm Hiểu Ngọc
ghi hận trong lòng, nhất định sẽ giở trò mờ ám, chúng ta chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa là được. Nếu cô ta có thể nín nhịn không ra tay, chúng ta
sẽ ra tay giúp cô ta, cuối cùng đổ hết mọi chuyện lên đầu Tể tướng phủ.
Huống hồ, Liễu Vĩnh chẳng qua chỉ là một tên thư sinh trói gà không
chặt, nếu bị đe doạ, có thể không cầu xin tha thứ sao? Chỉ cần để Lâm Mị tận mắt chứng kiến Liễu Vĩnh lộ bản chất xấu xa, vứt bỏ nàng để thoát
thân, còn sợ Lâm Mị không thay lòng đổi dạ sao?”

“Đúng lúc tình
thế hiểm nghèo, Vương gia xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng lẽ
Lâm Mị không rung động? Khi Vương gia cứu người, khó tránh chuyện đụng
chạm da thịt với Lâm Mị, Lâm Mị không gả cho Vương gia cũng không được.
Ha ha!” Mưu sĩ nghe thấy kế hoạch của Hạ Như Phong, tất nhiên là hết lời tán tụng, lại nói: “Huống hồ chủ mưu bắt cóc Liễu Vĩnh Lâm Mị, tóm lại
chính là người Đại Chu bọn chúng, dù có xảy ra bất trắc gì thì Vương gia cũng không dính líu.”

Sắc mặt Hạ Như Phong hòa hoãn, gật đầu
nói: “Ngày mai thi đấu thư pháp, tự nhiên là bọn hắn sẽ có mặt đông đủ,
rất tiện để tiến hành.”

Mưu sĩ còn lại cười nói: “Đại Chu Quốc
vẫn tự hào là đất nước có bề dày văn hóa, tinh thông cầm kỳ thư họa, chỉ sợ ngày mai sẽ phải bẽ mặt trong cuộc thi thư pháp.”

Hạ Như
Phong nói: “Theo lý mà nói, nếu bọn hắn không tìm được đại sư thư pháp,
sẽ tìm cách trì hoãn, không dám ứng chiến ngày mai. Nhưng lúc này không
có động tĩnh gì, chỉ sợ là đã tìm được đại sư thư pháp. Mau cho người đi điều tra, mấy ngày gần đây Liễu Vĩnh và Chu Minh Dương gặp gỡ những ai? Nghĩ cách kiếm bút tích của những người đó về đây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.