Mị Cốt Chi Tư

Chương 41: Giao ước lấy chồng


Đọc truyện Mị Cốt Chi Tư – Chương 41: Giao ước lấy chồng

Tin tức Như Nguyệt Quận chúa chuyển đến ở Vĩnh Bình Hầu phủ lan ra rất
nhanh, các phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, nhà ta vô sự.
Như Nguyệt Quận chúa kia đến Vĩnh Bình Hầu phủ, chắc chắn là ưng ý con
trai Vĩnh Bình Hầu, đến ở là vì muốn đi sâu đi sát, nghiên cứu lối sinh
hoạt nhà Vĩnh Bình Hầu! Có điều không biết, người mà Như Nguyệt Quận
chúa chọn, rốt cục là Chu Minh Dương, hay là Chu Tư? Nếu là Chu Minh
Dương, không chừng còn cùng Nhị Công chúa làm một màn “Tranh phu ký” náo nhiệt ồn ào, chúng ta bức bối đã lâu, giờ có kịch hay để xem, thật
tuyệt vời!

Chu Minh Dương và Chu Tư còn chưa về đến nhà đã nghe
thấy tin sét đánh giữa trời quang, nhất thời sững sờ, đành đến biệt
trang ở tạm. Một mặt nghĩ cách dò la lai lịch của Như Nguyệt Quận chúa.

Thì ra mẫu thân của Như Nguyệt Quận chúa là người Đại Chu Quốc, năm đó hai
nước giao chiến, Vương gia Đại Hạ Quốc cầm quân ra trận, bắt cóc mẫu
thân cô ấy về làm trắc phi. Khi Như Nguyệt Quận chúa lên năm, mẫu thân
cô ấy tạ thế, chỉ lưu lại một bức chân dung tự họa. Có lẽ là do thiên
tính mẹ con, từ nhỏ Như Nguyệt Quận chúa đã thích những thứ liên quan
đến triều Đại Chu, thậm chí còn nói lưu loát ngôn ngữ Đại Chu. Lần này
Nhị Hoàng tử muốn tuyển người đi hòa thân, cha không quan tâm, lại mồ
côi mẹ, Như Nguyệt Quận chúa không xinh đẹp liền bị đẩy ra chịu trận.
Như Nguyệt Quận chúa cũng không phản kháng, vui vẻ theo Nhị Hoàng tử lên đường.

Phu nhân Vĩnh Bình Hầu kiên quyết không cho Như Nguyệt
Quận chúa ở cùng một viện với Lâm Mị, nhưng không thể ngăn cản Như
Nguyệt Quận chúa đến tìm Lâm Mị mỗi ngày. Sau hơn mười ngày chung sống,
Lâm Mị phát hiện Như Nguyệt Quận chúa rất thẳng thắn, đối với nàng có sự lưu luyến không thể giải thích. Lâm Mị hỏi thì mới được biết chuyện
Quận chúa mồ côi mẹ khi mới lên năm, từ đó bị cả Vương phủ hắt hủi, lần
này vì đi hòa thân, mới có người nhớ đến cô ấy, không khỏi có chút đồng
bệnh tương liên. Nghĩ đến chuyện bản thân là tha hương lên kinh, Như
Nguyệt Quận chúa là đến nơi đất khách quê người, so với nàng còn có phần thảm hơn. Nàng muốn lấy chồng còn có phu nhân Vĩnh Bình Hầu giúp đỡ mưu đồ, Như Nguyệt Quận chúa thì hoàn toàn là vật hy sinh cho ván cờ chính
trị, lại thêm dung mạo không được mỹ miều, khiến mọi người tránh như
tránh tà, dù có được Hoàng thượng tứ hôn, chỉ sợ cũng bị nhà chồng gạt
qua một bên, nói thế nào thì cũng không phải một cuộc sống vui vẻ. Nghĩ
đến đây, Lâm Mị không đành lòng bỏ rơi Quận chúa, bất tri bất giác lại
quan tâm Quận chúa hơn một chút. Chỉ quan tâm hơn một chút, Như Nguyệt
Quận chúa liền cảm nhận được ngay lập tức, càng thêm quấn quít Lâm Mị,
một mực nói là Lâm Mị giống mẫu thân trong trí nhớ của Quận chúa như
đúc.


Sớm hôm nay, Như Nguyệt Quận chúa lại tìm tới đây, cực kỳ
vui vẻ nói với Lâm Mị: “Tiểu Mị, ta nghĩ một đêm, nghĩ ra một biện pháp
này rất hay, ta quyết định tiến cung cầu Hoàng thượng của cô tứ hôn, gả
ta đến Hầu phủ, như vậy thì có thể ở cùng cô vĩnh viễn.”

“Á!” Lâm Mị đang thêu, nghe thế giật nảy người, suýt nữa thì đâm kim vào tay,
lúng túng một hồi lâu mới nói: “Ta không phải con trai, cô gả vào Hầu
phủ cũng không phải gả cho ta, sao có thể ở cùng nhau vĩnh viễn được?”

Cố nhũ mẫu vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tiểu thư nhà ta rồi sẽ phải xuất giá, không phải ở Hầu phủ mãi mãi.”

Như Nguyệt Quận chúa ủ rũ, “Hic, nếu ta là đàn ông thì tốt rồi. Nếu thế có thể cưới tiểu Mị làm vợ, bên nhau mỗi ngày.”

Cố nhũ mẫu nhìn Quận chúa dò xét, gật đầu nói: “Đúng thật, nếu Quận chúa
là đàn ông thì tốt!” Nhìn ngoại hình của cô đi, nếu không biết rõ, còn
cho là nam mặc đồ nữ. Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến cô thay quần
áo, xác định cô không phải đàn ông, bản thân ta cũng muốn hoài nghi.

Như Nguyệt Quận chúa chán nản một hồi, đột nhiên hai mắt sáng ngời, hỏi Lâm Mị: “Tiểu Mị, cô có ý định gả cho ai không?”

Lâm Mị đỏ mặt không đáp, lại thấy Cố nhũ mẫu đáp: “Ô, Như Nguyệt Quận chúa hỏi chuyện này làm gì đó?”

“Tiểu Mị chuẩn bị gả cho ai, ta có thể thỉnh cầu Hoàng thượng Đại Chu tứ hôn, cũng gả ta cho người đó luôn!” Như Nguyệt Quận chúa nói như thể đó là
một chuyện rất hợp tình hợp lý: “Ở nước ta, tỷ muội tốt nếu cùng gặp
người đàn ông tốt, sẽ giao ước cùng lấy một chồng, như vậy vẫn có thể
sống cùng nhau.”

Tay Lâm Mị run lên, đâm thẳng vào ngón tay, kêu
“ái” một tiếng, Lâm Mị bỏ kim chỉ xuống đi rửa tay, quay sang Bạc Hà
nói: “Nhìn xem Mẫn tỷ tỷ đã dậy chưa? Để ta còn sang chỗ chị ấy nói
chuyện.”

Thấy Lâm Mị chạy trối chết, Như Nguyệt Quận chúa giật áo Cố nhũ mẫu hỏi: “Ma ma, ta nói sai cái gì sao? Hình như tiểu Mị giận
rồi.”

Cố nhũ mẫu lau mồ hôi, muốn nói gì nhưng lại thôi. Đàn ông đều năm thê bẩy thiếp, Như Nguyệt Quận chúa cũng đâu có nói sai?

Lại nói đến chuyện Liễu Vĩnh đi khắp nơi tìm đại sư thư pháp mà không ra,
nhất thời nghe được tin Như Nguyệt Quận chúa đến Vĩnh Bình Hầu phủ ở,
quấn quít lấy Lâm Mị từ sáng đến tối, không tránh khỏi ngạc nhiên. Đến

khi biết chuyện Chu Minh Dương và Chu Tư đã chuyển ra biệt trang, hắn
liền thúc ngựa đến biệt trang bái phỏng.

“Nhị Hoàng tử Hạ Như
Phong của Đại Hạ Quốc lần này đưa Quận chúa đến hòa thân, chính là thả
con săn sắt bắt con cá rô. Hắn tống cho ta một cô Quận chúa mà bọn hắn
hắt hủi, chỉ sợ sắp dâng tấu cầu hôn một Quận chúa hoặc tiểu thư đại
thần Đại Chu Quốc làm vợ. Hoàng thượng đã tiếp nhận cô gái bọn hắn đưa
đến, chờ đến lúc bọn hắn dâng tấu cầu hôn, tự nhiên là không tiện cự
tuyệt.” Liễu Vĩnh tuy không có vị trí gì trong triều, nhưng đối với
chính trị hắn có sự nhạy cảm bẩm sinh, mơ hồ ngửi được mục đích chuyến
đi sứ này của Hạ Như Phong, nhất thời liệt kê tiểu thư các phủ, cau mày
nói: “Nếu Hạ Như Phong yêu cầu được cưới tiểu thư Hầu phủ hoặc Tướng
phủ, Hoàng thượng liệu có cự tuyệt không?”

Nguyên Tông Hoàng đế
nể trọng nhất là hai thần tử, đó chính là Vĩnh Bình Hầu và Tể tướng đại
nhân. Nếu Hạ Như Phong lấy lý do liên hôn để củng cố mối bang giao, yêu
cầu được cưới tiểu thư của một trong hai nhà, Hoàng thượng có thể không
bằng lòng sao? Nếu Hoàng thượng bằng lòng, mà thần tử lại không tình
nguyện, nhưng không thể kháng chỉ, vậy thì, tình vua tôi tự nhiên rạn
nứt.

Nói đi cũng phải nói lại, hai nước vừa ký hiệp ước đồng minh không bao lâu, Hạ Như Phong đã đích thân hộ tống đường muội là Như
Nguyệt Quận chúa và hai tiểu thư xinh đẹp đến Đại Chu Quốc, hắn cũng
không to gan cầu hôn Công chúa, chỉ cầu hôn một tiểu thư nhà đại thần,
thử hỏi lấy lý do nào để từ chối?

Nếu sự tình rơi xuống Tướng
phủ, chắc hẳn Tể tướng sẽ đẩy một cô con gái dòng thứ ra. Nhưng nếu rơi
xuống Vĩnh Bình Hầu phủ, Hầu gia chỉ có một cô con gái dòng chính, một
cô nghĩa nữ, đến lúc đó lựa chọn thế nào, không cần nghĩ cũng biết?

Liễu Vĩnh không vòng vo tam quốc, trực tiếp nói: “Chu huynh, Hoa Quận vương
đã sai Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, chắc hẳn không lâu nữa sẽ đến Hầu
phủ cầu hôn em gái nhà huynh. Chờ hắn cầu hôn rồi, tôi cũng sẽ đến Hầu
phủ cầu hôn nghĩa muội của huynh, chỉ cần Chu huynh ở trước mặt Hầu gia
và phu nhân, nói tốt giúp tôi mấy câu, tất là chuyện sẽ thành. Đến lúc

đó Hạ Như Phong muốn nói gì cũng được, hai cô con gái của Hầu gia đều đã hứa hôn, Hầu gia và Hoàng thượng không có cơ hội để rạn nứt tình cảm.”

Chu Minh Dương cũng biết rõ, một khi Nguyên Tông Hoàng đế chính thức tứ hôn cho Như Nguyệt Quận chúa, chắc chắn sau đó Hạ Như Phong sẽ cầu hôn tiểu thư nhà đại thần. Chu Mẫn Mẫn là em gái ruột của hắn, đương nhiên không thể để Mẫn Mẫn đến tận Đại Hạ Quốc làm dâu, về phần Lâm Mị, tuy là em
gái nuôi, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng lấy chồng xa. Chỉ có
điều….

“Hạ Như Phong được lắm, tính toán hay lắm! Đưa một ả xấu
xí đến, lại muốn đổi lấy một mỹ nhân mang về.” Chu Tư rất bất mãn, nói
thầm: “Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ chịu thua hắn sao? Nghe
nói hắn mới hơn hai mươi, dù có lợi hại, thì có thể lợi hại cỡ nào chứ?”

“Tiểu Tư, không thể khinh thường hắn.” Chu Minh Dương gõ ngón tay xuống bàn,
hừ hừ nói: “Hạ Như Phong chẳng qua chỉ đưa đến một Quận chúa xấu xí, lại khiến anh em ta có nhà mà không thể về, phu nhân các phủ phải hoảng
loạn, cho thấy hắn rất thủ đoạn.”

Lại nói đến các phu nhân và
tiểu thư nhà khác, ai nấy đều cho rằng Như Nguyệt Quận chúa đã chọn sẽ
gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ, nhất thời lơi lỏng cảnh giác, chỉ vội vàng
chuẩn bị tham gia yến hội của Thiên Phương Công chúa.

Vườn của
Thiên Phương Công chúa cũng giống nhà khác, trồng cây trồng hoa, đến
ngày mở tiệc, Công chúa cho người trải thảm dưới cây cổ thụ, kê nhiều
bàn nhỏ, trên bàn bày rượu ngon thức nhắm, trà thơm bánh ngọt, xung
quanh đấy lần lượt là bàn cờ họa đài đàn sáo. Ngoài rìa có bọn con hát,
luân phiên hát xướng.

Mặt trời còn chưa xuống núi, mọi người liền lục lục kéo đến, kẻ biết ngâm thơ vẽ tranh, dĩ nhiên ngồi bên họa đài,
người thạo đánh cờ, thì đi đến bên bàn cờ, ai giỏi đánh đàn, lại tụ tập
bên cây đàn, chờ cơ hội để diễn tấu một khúc.

Đến khi Như Nguyệt
Quận chúa cùng Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị xuất hiện, có mấy người kéo nhau
bàn tán: “Ô, không phải nghe nói Như Nguyệt Quận chúa đến ở Vĩnh Bình
Hầu phủ, lần này sẽ dự tiệc cùng tiểu thư Hầu phủ sao? Sao không thấy
bóng dáng đâu, lại thay bằng một tên đàn ông?”

“Xuỵt, nhỏ giọng thôi, cái người mặc quần áo đàn ông, lông mày rậm, da ngăm đen kia, chính là Như Nguyệt Quận chúa.”

“Trời, vậy ‘tên đàn ông’ kia là Như Nguyệt Quận chúa? Là nữ giả nam? Một cô
gái mà lại có ngoại hình như vậy, chả trách hai vị thiếu gia Hầu phủ
không dám về nhà, trốn đến tận biệt trang để lánh mặt!”

Như
Nguyệt Quận chúa thấy các cô gái khác liếc trộm mình, xì xào bàn tán,
không khỏi cười kéo tay Lâm Mị, mừng thầm nói: “Tiểu Mị, ta mặc đồ nam

có phải là rất khôi ngô không? Bọn họ liếc nhìn ta liên tục.”

“Đúng vậy, khôi ngô ngây người!” Chu Mẫn Mẫn trợn mắt, đi đến bên họa đài trước.

Khi Lâm Mị, Như Nguyệt Quận chúa đến ngồi cạnh Chu Mẫn Mẫn bên họa đài, mấy thiếu gia quyền quý ngồi cách đấy không xa vui mừng khôn xiết nói: “Nếu Chu Minh Dương cưới người vợ thế kia, nhất định là tương lai sẽ có
nhiều trò hay để xem.”

“Cậu khoan hãy nói, nếu Chu Minh Dương hóa trang thiếu nữ đến đây, nhất định xinh đẹp hơn người, cùng với cái cô
‘đàn ông’ kia, thật là xứng đôi vừa lứa. Chẳng qua là đổi giới tính cho
nhau thôi. Ha ha!”

Như Nguyệt Quận chúa không biết người khác
đang giễu cợt cô ấy, chỉ đưa mắt nhìn quanh, kề tai Lâm Mị nói thầm:
“Tiểu Mị, cô ưng ý ai thì nói với ta nhé.”

“Tại sao phải nói với
cô?” Lâm Mị lườm một cái đúng lúc thấy Tô Trọng Tinh tiến tới, đang đưa
mắt nhìn nàng tha thiết, nàng liền cúi đầu, thuận miệng nói: “Chẳng lẽ
ta ưng ý ai, thì cô có thể làm chủ cho ta?”

“Chính xác!” Như Nguyệt Quận chúa nhếch miệng cười cười, “Ta có thể xin Hoàng thượng tứ hôn cho cô.”

Lâm Mị vừa nghe, nghĩ đến chuyện Quận chúa nói sẽ cùng gả một chồng, không
khỏi vã mồ hôi lạnh, vội lắc đầu nói: “Ta không ưng ý ai hết.”

“Ta không tin.” Như Nguyệt Quận chúa nói chuyện, thấy Lâm Mị ngẩng đầu nhìn ai đó, cũng đưa mắt nhìn theo, thấy hai thanh niên bảnh bao đang nói
chuyện, liền hạ giọng hỏi: “Cô để ý hai người kia?”

“Xùy xùy, nói gì đó?” Lâm Mị gắt giọng: “Đừng nói lung tung!” Nàng vừa dứt lời, ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh nhìn của một người, nhất thời vội cúi đầu, gò má
ửng đỏ, không biết vì sao tim đập loạn nhịp.

Như Nguyệt Quận chúa đưa mắt một cái, bắt gặp một thanh niên cực kỳ tuấn mỹ đang nhìn phía
này, không nhanh không chậm ngồi xuống trước bàn cờ, không khỏi cười
khoan khoái, xem xem, đây không phải là tiếp xúc bằng ánh mắt sao? Chỉ
cần biết người Lâm Mị thích là ai, thì có thể thỉnh cầu Hoàng thượng tứ
hôn, sau đó chúng ta cùng xuất giá.

“Mẫn Mẫn, thanh niên đẹp trai kia là ai?” Chờ Lâm Mị đứng dậy nói chuyện với Sử Bình Vân, Như Nguyệt
Quận chúa nhanh chóng kéo Chu Mẫn Mẫn dò la, hạ giọng nói: “Hắn có vợ
chưa?”

“Hắn là Liễu Trạng nguyên Liễu Vĩnh, chưa có vợ.” Chu Mẫn
Mẫn vừa mừng vừa sợ, quá tốt, Như Nguyệt Quận chúa chọn trúng Liễu Vĩnh, Hầu phủ nhà ta thoát nạn. Liễu Trạng nguyên bản lĩnh đầy mình, tự có
phương pháp khống chế Như Nguyệt Quận chúa.

Như Nguyệt Quận chúa cực kỳ vừa lòng, “Trạng nguyên trẻ tuổi, tài mạo song toàn, tuyệt vời!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.