Mị Cốt Chi Tư

Chương 35: Túi thơm của ai?


Đọc truyện Mị Cốt Chi Tư – Chương 35: Túi thơm của ai?

Sử Bình Tá lại đỏ mặt, quả thật hắn có tráo túi thơm trong người Liễu
Vĩnh, hơn nữa, hắn còn tận mắt trông thấy Liễu Vĩnh cất túi thơm của Lâm Mị, túi thơm hắn đang giữ, chính là của Lâm Mị. Cô gái nào cũng thêu ký hiệu riêng trên túi thơm, để tạo sự khác biệt với người khác, túi thơm
trong người hắn, nếu không thừa nhận là tráo đổi từ người Liễu Vĩnh với
mục đích vu oan giá họa, chính là thừa nhận bản thân lén cất giấu túi
thơm của Lâm Mị, đằng nào cũng là thế kẹt.

“Thế nào, Sử thiếu gia không dám đưa ra cho mọi người cùng nhìn sao?” Nhậm Hiểu Ngọc quyết
không buông tha, “Cũng đúng thôi, nếu trong người không có túi thơm,
hoặc túi thơm trong người là của bản thân, nếu nghe thấy ta nói thế, đã
phẫn nộ phản bác ngay từ đầu.”

Nhị Công chúa nhìn Sử Bình Tá,
lòng thầm mắng mỏ: đần ơi là đần, một chút năng lực ứng biến cũng không
có! Nghe Nhậm Hiểu Ngọc nói thế, không bực tức đã đành, lại còn đỏ mặt
như kẻ trộm bị bắt quả tang, đừng nói đến chuyện tráo đổi túi thơm, cho
dù không làm cũng quá đủ để ai nấy nghi ngờ rồi! Chết tiệt, thật là xôi
hỏng bỏng không.

Chu Mẫn Mẫn kéo Lâm Mị đến xem náo nhiệt, thấy
Nhậm Hiểu Ngọc chất vấn Sử Bình Tá, không khỏi nhíu mày, nói với Lâm Mị: “Bình Tá biểu ca xưa nay thận trọng đứng đắn, không lý nào lại đi tráo
đổi túi thơm của Liễu Trạng nguyên?”

Sử Bình Vân thấy Nhậm Hiểu
Ngọc đột nhiên quay sang bắt anh trai cô ấy đưa túi thơm ra đối chất,
không khỏi ngây người. Cha mẹ đã bàn bạc, sẽ chọn ngày đến Hầu phủ cầu
hôn Lâm Mị cho anh trai, giờ xảy ra chuyện này, không biết Lâm Mị có
thay đổi thái độ với anh trai không? Trong tiếng xì xào, cô ấy nghe thấy giọng của Chu Mẫn Mẫn, liền gạt đám đông đi về phía Chu Mẫn Mẫn, kề tai nói thầm: “Anh trai em bị Nhị Công chúa ép phải tráo túi thơm trong
người Liễu Trạng nguyên, Mẫn tỷ tỷ giúp anh em một tay với.”

“Á!” Chu Mẫn Mẫn giật mình, Sử Bình Tá thật sự tráo đổi túi thơm trong người Liễu Vĩnh? Bây giờ Nhậm Hiểu Ngọc bắt hắn đưa túi thơm ra, không phải
là thành tội danh trộm cắp sao? Trước mắt bao người, không đưa ra thì
lại thành giấu đầu hở đuôi, càng khiến thiên hạ nghi ngờ hơn.

Lâm Mị thấy Sử Bình Vân bồn chồn lo lắng, mềm lòng, cầm tay Sử Bình Vân,
thì thầm: “Bình Vân muội muội, em bảo anh em, cứ đưa túi thơm ra đi.”
Đừng nói là Liễu Vĩnh, dù có là bất cứ ai, trong lúc vô tình nhặt được
túi thơm của một cô gái, giờ lại thấy chuyện như thế này, có thể chối bỏ đương nhiên sẽ chối bỏ, đời nào thừa nhận túi thơm đó được tráo đổi từ
trong người hắn? Lúc này Liễu Vĩnh không chút liên quan đứng bên lề làm
khán giả, thừa nhận cái túi thơm đó được tráo từ trong người hắn để làm

gì? Nếu Liễu Vĩnh không thừa nhận túi thơm là của hắn, tự nhiên là Sử
Bình Tá không vướng tội danh trộm cắp. Về phần túi thơm trong người Sử
Bình Tá, có thể là nhặt được, có thể là cô nương nào đó tặng riêng, cũng không phải là chuyện quá hoang đường.

Sử Bình Vân tuy nghi ngờ,
nhưng chuyện đã đến nước này, anh trai cô ấy không lấy túi thơm ra là
chuyện bất khả kháng, chỉ có thể còn nước còn tát, vì thế chen lên, giật nhẹ tay áo Sử Bình Tá, thì thào: “Anh ơi, Mẫn tỷ tỷ và Mị tỷ tỷ đều
nói, anh cứ lấy túi thơm ra đi!”

Sử Bình Tá tính tình thật thà,
nhưng cũng không phải kẻ ngu, lúc này cũng đã suy nghĩ rõ ràng, so với
việc mang tội trộm cắp, thì việc cất giữ túi thơm chỉ là tư tình nam nữ, không cấu thành tội danh, nếu chọn cách đó, cũng chỉ có thể công nhận
là hắn giữ túi thơm của Lâm Mị. Về vấn đề sẽ tổn hại đến khuê dự của Lâm Mị, nếu mẫu thân đồng ý, tự nhiên sẽ đến Vĩnh Bình Hầu phủ cầu thân.
Nếu Lâm Mị sẽ là vị hôn thê của hắn, thì lúc này hắn giữ túi thơm của
nàng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hắn nghĩ đến đó, cũng vừa lúc Sử
Bình Vân thì thào với hắn, Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị đã bảo hắn cứ đưa túi
thơm ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Mị nhìn hắn gật đầu, tim hắn
chợt loạn nhịp: Lâm Mị nàng, nàng chẳng lẽ đã biết túi thơm hắn đang cầm là của nàng? Nàng bảo em gái chuyển lời, là muốn ta không phải khó xử
nữa, cứ thừa nhận túi thơm do nàng tặng là được?

Nếu đã là chàng
có tình, thiếp có ý, ít ngày nữa hứa hôn, lúc này trao nhận túi thơm,
chẳng qua chỉ khiến kẻ khác phải thêm phần hâm mộ. Sử Bình Tá kiên định, thò tay vào trong ngực, lấy ra một cái túi thơm, đưa về phía Liễu Vĩnh
hỏi: “Liễu Trạng nguyên, túi thơm này có phải của anh không?”

Sử
Bình Tá cầm túi thơm, có chút khẩn trương, nghĩ nếu Liễu Vĩnh nhận túi
thơm này là của Liễu Vĩnh, thì hắn phải thật kiên định, khẳng định túi
thơm này là của một cô nương chứ không phải của Liễu Vĩnh.

Liễu
Vĩnh nghe xong những lời chất vấn của Nhậm Hiểu Ngọc thì liền hiểu ngay
lập tức, thì ra lúc Đào Tâm chào hắn ở gần ao sen, là lấy cớ làm gì đó,
chả trách cánh tay hắn đột nhiên ngứa ngáy. May mắn có Lâm Mị tố giác
chuyện Nhị Công chúa muốn đổi túi thơm, nếu không, hắn chỉ vừa gãi, liền rơi ra túi thơm của Lâm Mị và Tị hãn châu do kẻ khác ném đến, quả thật
là khó lòng biện bạch.

Thấy Sử Bình Tá có thái độ trịnh trọng,
Liễu Vĩnh mặt không đổi sắc cầm túi thơm lên xem xét, sau đó giơ lên đi

một vòng cho mọi người cùng được nhìn kĩ, cười dài nói: “Nhậm tiểu thư,
cô nói túi thơm trong tay Sử huynh đây là tráo từ trong người ta ra?”
Nhậm Hiểu Ngọc, cô thông minh như thế, sao lúc này lại hồ đồ quá vậy? Ta đang không chút liên quan, hà cớ gì lại phải nhận túi thơm của một cô
gái? Đương nhiên, nếu túi thơm Sử Bình Tá cất trong người là của Lâm Mị, có lẽ ta sẽ tốn chút bản lĩnh để bảo toàn khuê dự cho Lâm Mị. Nhưng vấn đề ở chỗ, cái túi thơm này không phải của Lâm Mị! Càng không phải của
ta.

Nhậm Hiểu Ngọc thấy Liễu Vĩnh bình tĩnh hỏi thế, cũng tỉnh
ngộ lại, xem ra Liễu Vĩnh đã nhìn thấy ý đồ của cô ta, sao có thể thừa
nhận túi thơm này là của hắn? Chỉ cần hắn quyết không thừa nhận, kế
hoạch của cô ta sẽ đổ bể hoàn toàn.

Thấy mặt Nhậm Hiểu Ngọc biến
sắc, Liễu Vĩnh thở dài nói: “Nhậm tiểu thư, có phải cô có xích mích gì
với Sử huynh không, mới bất chấp tất cả hủy hoại danh dự của hắn trước
bàn dân thiên hạ, đổ tội danh trộm cắp lên đầu hắn? Tuy lòng ta thầm
ngưỡng mộ tài mạo của Nhậm tiểu thư, nhưng chuyện hãm hại người vô tội
thế này, ta quyết không thể tiếp tay cho cô.”

Mọi người liền xì
xào bàn tán, haizzz, thiên hạ vẫn đồn thiên kim nhà Tể tướng tuy tài mạo song toàn, nhưng không thân thiện, lúc này chiêm ngưỡng tận mắt, hình
như còn hơn cả thế… Liễu Trạng nguyên cũng thật là con người lương
thiện, thà rằng đắc tội thiên kim của Tể tướng, cũng không nguyện “giúp
Trụ làm điều ác”, không uổng sự ngưỡng mộ mà nhóm thí sinh năm sau dành
cho hắn!

Giữa ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, Liễu Vĩnh giơ tay
một cách đầy phóng khoáng, “Mọi người, túi thơm trong tay Sử huynh,
không phải của ta.”

“Ô, túi thơm trong tay Sử huynh thật là tinh
xảo hoa lệ, xem ra là túi thơm của cô gái, không biết là giai nhân nào
đưa tặng?” Có mấy thanh niên tài tuấn thấy không khí có vẻ căng thẳng,
nghĩ cách dàn xếp ổn thoả, bèn lái chủ đề sang hướng khác, cười nói:
“Xem ra Sử huynh sắp có chuyện vui rồi!”

“Đúng vậy, là giai nhân nào tặng?” Mấy người nữa cũng hùa theo hỏi han.


Tả Sâm cầm túi thơm của Tả Lê trong tay, thờ ơ theo dõi sự việc, đến lúc
này, không kiềm chế được nữa, lớn tiếng nói: “Sử huynh đã có giai nhân
đưa tặng túi thơm, xin hỏi, túi thơm của em gái ta đến tay Sử huynh như
thế nào? Đừng nói là tình cờ nhặt được. Khi Chu thiếu gia nói rơi từ
trong ống tay áo Liễu Trạng nguyên ra, cậu gật đầu lia lịa. Nhưng đến
khi Nhậm tiểu thư nói là cậu tráo đổi của Liễu Trạng nguyên, Sử huynh
lại không thể giải thích cho thỏa đáng.” Em gái ta tuy béo, nhưng hai
người các ngươi lại âm thầm hủy hoại nó, trước thì lấy túi thơm của nó
làm vật chứng cho tội danh ăn cắp, giờ không nói một câu xin lỗi, cũng
không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Thử hỏi có tôn trọng em gái ta
không?

Tả Sâm dứt lời, đám đông liền nín lặng, dồn mắt về phía Sử Bình Tá.

Sử Bình Tá lại không thể khai ra Nhị Công chúa, nhất thời vã mồ hôi lạnh, nửa ngày sau vẫn chẳng nói được tiếng nào.

“Thế nào, sao không phản bác?” Tả Sâm hừ lạnh nói: “Dám làm dám chịu. Không
dám chịu, vậy mà cũng học đòi làm chuyện xấu.” Hôm nay, nhất định phải
mạt sát đến cùng, không các người lại cho rằng nhà họ Tả ta dễ ức hiếp.

Tả Lê thầm thở dài, kéo Tả Sâm nói: “Anh, thôi, bỏ đi!”

“Cứ thế này mà đi, sau này lại gặp chuyện tương tự thử hỏi xử lý thế nào?
Hôm nay nhất định phải làm rõ đến cùng.” Tả Sâm không nhúc nhích, ném
cho tất cả mọi người một cái nhìn lạnh lẽo.

Nhị Công chúa ngửa
mặt nhìn trời mấy cái, rốt cục tiến lên nói: “Là ta ép Sử Bình Tá đổi
túi thơm của em gái ngươi, ngươi có gì muốn nói không?”

“Là Nhị Công chúa!” Ai nấy đều hít sâu một hơi, Tả Lê đắc tội Nhị Công chúa sao?

Tả Sâm thấy Nhị Công chúa ra mặt, lắp bắp kinh hãi, tuy có thấp giọng
xuống, nhưng vẫn kiên trì chất vấn: “Em gái ta đắc tội Nhị Công chúa lúc nào? Thỉnh Nhị Công chúa chỉ rõ, chúng ta sẽ trách phạt con bé thỏa
đáng.”

Nhị Công chúa chán nản, mở miệng nói: “Ta cũng chỉ là có
lòng hảo tâm, muốn giúp em gái ngươi làm phu nhân Trạng nguyên thôi mà.”

Mọi người vừa nghe, liền há hốc mồm, thế mà cũng nói được sao?

Hoa Quận vương khẩn trương, Hoàng thượng và Hoàng hậu tuy thương yêu Nhị
Công chúa, nhưng nếu biết cô ấy làm điều quá trớn thế này, nhất định sẽ
trách phạt, giờ…


“Được rồi, Tả tiểu thư, cho ta xin lỗi!” Nhị
Công chúa thấy thần sắc Hoa Quận vương, cũng biết Phụ hoàng đối xử với
thần tử rất thành tâm, nếu Tả Thị lang tiến cung khóc lóc kể lể, cô ấy
nhất định sẽ bị phạt nặng, nếu bị cấm túc thì thật là thảm hại, nghĩ đến đó cúi gập người xin lỗi Tả Lê.

“Không dám!”Tả Lê giải tỏa được
sự uất ức, từ nay về sau, sẽ không còn ai dám đùa cợt cô ấy nữa, liệu có tính là trong họa được phúc không?

Liễu Vĩnh vỗ tay, dáng vẻ dở
khóc dở cười: “Dám hỏi Nhị Công chúa, vì lẽ gì mà cho rằng Tả tiểu thư
bằng lòng làm phu nhân Trạng nguyên?” Hừ hừ, thật ra là vì lẽ gì cho
rằng ta bằng lòng rước Tả tiểu thư về làm phu nhân Trạng nguyên? Nếu nói là vì cô muốn “chủ trì chính nghĩa”, thì thật quá hoang đường.

Ai nha, vừa tán tỉnh tiểu thư Hầu phủ vừa ỡm ờ tiểu thư Tướng phủ, lại còn nhặt túi thơm của Lâm Mị cất giấu, ngươi có tư cách hỏi ta câu đó sao?
Nhị Công chúa cam tâm xin lỗi Tả Lê, chứ không cam tâm xin lỗi Liễu
Vĩnh, bèn nói: “Dám hỏi Liễu Trạng nguyên, có nhặt một cái túi thơm bên
cạnh ao sen cất vào trong người không?” Ta chỉ nói thế thôi, ngươi làm
thì ngươi tự biết, đừng để ta phải nói nhiều?

Liễu Vĩnh lắc đầu nói: “Không có!”

A, còn dám ngụy biện? Nhị Công chúa nổi giận, quay đầu tìm Lâm Mị, vẫy tay gọi nàng đi đến, hỏi: “Cô có bị rơi túi thơm không?”

“Nhị Công chúa, túi thơm của tôi vẫn ở đây, không hề rơi.” Lâm Mị tháo túi
thơm từ trên eo xuống, đưa lên mũi khẽ ngửi, cười nói: “Túi thơm của tôi buộc rất chặt, lại không hề tháo ra, trừ phi có kẻ xấu bụng hãm hại, cố ý cắt dây thì mới rơi được.”

Nhậm Hiểu Ngọc liền đưa mắt nhìn
Đào Tâm, Đào Tâm cũng ngẩn ra, rõ ràng đã cắt đứt dây treo túi thơm của
Lâm Mị, sao lại vẫn treo ở eo Lâm Mị? Lâm Mị nói như vậy, chẳng lẽ đã
phát hiện có người cắt dây?

Nhị Công chúa cũng ngẩn ra, chẳng lẽ cô ấy nhìn lầm?

Sử Bình Tá nhìn túi thơm trong tay Nhị Công chúa, lòng cũng bắt đầu hoang
mang, túi thơm kia là của ai? Ngàn vạn lần đừng nói là Tả Lê. Nếu vì một cái túi thơm mà phải bất ngờ thành thân, hắn tình nguyện túi thơm là
của Lâm Mị.

Liễu Vĩnh cười thầm, hị hị, ta cũng đâu biết cái túi
thơm đó của ai. Lâm Mị cầm túi thơm của nàng đi rồi, ta lại nhặt được
cái này trên đường.

Lâm Mị thầm lấy làm vui mừng, may mà nàng đòi được túi thơm từ tay Liễu Vĩnh, nếu không, thị phi tối nay, nàng đừng
hòng thoát thân!

Mọi người đang nghi ngờ, bỗng một giọng nói yêu kiều vang lên, “Ây, không phải túi thơm của ta đấy sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.