Mị Công Khanh

Chương 218: Phiên ngoại: Đứa nhỏ [3]


Đọc truyện Mị Công Khanh – Chương 218: Phiên ngoại: Đứa nhỏ [3]

Khiến lòng Tạ Uyển lạnh lẽo không phải câu nói ‘Câu dẫn phụ thân’ của
thiếu niên kia mà là ‘Vị tỷ tỷ này khi nhìn huynh đệ ta, ánh mắt sáng
quắc mơ hồ mang theo sát khí ngoan tuyệt’, lời lên án quá mức ngoan độc, nàng ta không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đám
người Vương Khối bên cạnh không vui cùng ngờ vực vô căn cứ.

Nàng ta chỉ là một đích nữ trong một nhánh hệ, có thể đứng cạnh đích nữ của
Lang Gia Vương thị cho tới hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, cũng không biết đã lén sử dụng bao nhiêu kỹ xảo. Nàng ta tự tin
cho dù đối mặt với bất luận kẻ nào, ánh mắt hay vẻ mặt, tươi cười của
mình cũng đều có vẻ chân thành không chút giải dối. Thiếu niên này mới
chỉ gặp mình lần đầu, làm sao có thể nhìn thấy tâm tư mà mình che giấu
chứ? Câu lên án kia, đúng là cũng có phần đúng.

Đã có thể xem như đúng, bản thân cũng hết đường chối cãi!

Trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Uyển tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Thiếu niên tuyệt mỹ đứng ở sườn núi tựa tiếu phi tiếu liếc qua Tạ Uyển rồi
dời mắt sang đám người Vương Khối. Cậu thản nhiên vung tay lên, nói: “Ở
xa tới là khách, Thập Cửu tỷ, mời!” Động tác tao nhã cao quý.

Ba hài tử này, vô luận là người nào đều là rồng phượng trong loài người,
đứng chung một chỗ như châu ngọc mãn thất, thật sự khiến cho người ta
hoa cả mắt, rất khó làm cho người ta không sinh ra hảo cảm. Vương Khối
vui sướng đánh giá bọn họ, cũng không để ý tới việc hai hài đồng vô lễ,
cười tủm tỉm hỏi: “Thất thúc có ở đây không?”

Thiếu niên ung
dung có lễ đáp: “Nhọc Thập Cửu tỷ hỏi thăm, phụ mẫu ta đã ra ngoài rồi.” Cậu nhìn ngắm bầu trời, nói: “Đã qua hai canh giờ có lẽ bọn họ cũng sắp trở về.”

Vương Khối gật đầu, bước chân nàng ta nhanh hơn, cười

tủm tỉm đi đến phía sau ba huynh đệ, vừa cùng bọn họ đồng hành vừa cố ý
vô tình hỏi: “Phụ mẫu của các đệ đi đâu vậy?”

Đây chỉ là một câu hỏi rất bình thường nhưng nó lại làm cho thiếu niên có chút ảo não xấu
hổ, cậu nhíu mày ngậm chặt miệng. Nhưng hài đồng phấn điêu ngọc mài ở
một bên cũng không biết là Vương Túc hay là Vương Lăng lại cất giọng
trong trẻo trả lời: “Phụ thân nói, ba người chúng ta như phấn như ngọc,
rõ ràng do ngắm cảnh sông nước nhiều quá, ít thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi
núi rừng lồng lộng. Bọn họ đi ngắm núi rừng, chuẩn bị sinh thêm một đệ
đệ oai hùng nữa.”

Bé mới nói đến đây, thiếu niên trừng mắt một cái, quát khẽ: “Câm miệng!”

Hài đồng bị Đại huynh quát mắng, sợ tới mức mím chặt cái miệng nhỏ.

Vương Khối nghe thấy có chút buồn cười, đảo mắt trong lòng lại cả kinh, không khỏi hỏi: “Phụ mẫu các đệ muốn sinh thêm một đệ đệ ư?” Không phải nói
bọn họ không hợp sao? Không phải nói, Thất thúc nảy sinh bất mãn với thê tử xuất thân hèn mọn kia sao?

Mắt to ngập nước của hài đồng
chuyển một vòng, nhìn Vương Khối một hồi lâu, lại nhìn về phía Đại huynh nhà mình, môi vẫn mím chặt, không dám nói gì khác nữa. Hài đồng đi ở
phía bên kia cũng có vẻ mặt giống y như đúc, khi Vương Khối nhìn lại, bé gục đầu, bộ dạng cực kỳ nhu thuận nghe lời.

Tạ Uyển đi ở giữa
đội ngũ, vẫn dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe, nghe đến đó, lòng của nàng ta lại càng bất an hơn. Đáng tiếc tuy rằng nàng ta sốt ruột, nhưng cũng không tiện mở miệng.

Đi được vài bước, đám người Vương Khối bắt đầu thở hồng hộc, ba hài tử người người tinh thần sáng láng, đi lại nhẹ nhàng. Nhìn bọn họ, trong đám người truyền đến tiếng nói thầm của một
tỳ nữ: “Khoẻ mạnh như vậy, nào có nửa phần phong tư quý tộc chứ? Lang
Gia Vương Thất cũng chỉ như thế mà thôi.”


Lúc này thành Kiến
Khang đặc biệt yêu thích vẻ đẹp yếu ớt như bị lây bệnh truyền nhiễm. Các thiếu niên thiếu nữ trắng trẻo yếu đuối không thể ra gió, đi từng bước
suyễn ba bước nhược, thật sự được người ta tôn vinh. Cho nên ý tứ của tỳ nữ này chính là trách sức khỏe của ba hài tử này quá tốt.

Tuy rằng lời nàng ta rất nhỏ nhưng lại nhẹ nhàng truyền vào tai mọi người.

Nhưng mà không có ai để ý tới. Thiếu niên tuyệt mỹ kia khẽ nhếch khóe môi, lộ ra tươi cười trào phúng, không quay đầu lại.

Đi chưa tới một khắc, mọi người đã thở hồng hộc, đám người Vương Khối ngồi trên kiệu leo núi mà nhóm hộ vệ đã sớm chuẩn bị, để bọn họ nâng đỡ.

Lại đi hơn nửa canh giờ, trước mắt mọi người vẫn là núi rừng xanh um tươi
tốt. Một gốc đại thụ cần mấy người vòng ôm, lá cây xanh tươi che chắn
ánh mặt trời, cũng chặn gió núi, khiến trong rừng có chút oi bức.

Bất tri bất giác, những khách nhân được nuông chiều từ bé này bắt đầu đổ mồ hôi như mưa, chật vật không chịu nổi.

Vương Khối nhịn không được hỏi: “Xưa nay các đệ đều ở trong núi rừng này sao?”

Thiếu niên tuyệt sắc quay đầu, trên da thịt trắng trẻo không hề đổ chút mồ
hôi. Mắt phượng hẹp dài thoáng nhìn, khi làm cho chúng nữ không khỏi tim đập nhanh, thiếu niên nhếch bạc môi, nhẹ giọng cười nói: “Đúng vậy.”
Cậu chỉ vào chỗ sâu trong rừng cây không nhìn tới điểm cuối, cười nói:
“Nhà của ta ở đó. Phụ thân cùng mẫu thân thân thể khoẻ mạnh, mỗi ngày
đều mang theo chúng ta đi qua đi lại trên sơn đạo. Lúc nào đi nhanh thì
mất ba bốn canh giờ, khi chậm thì mất năm canh giờ.”

Cậu liếc về phía Vương Khối: “Thập Cửu tỷ ở thành Kiến Khang đã lâu, đến núi rừng này trăm sự không tiện, sợ là khó quen nổi.”

Khi cậu nói lời này ánh mắt cố ý vô tình liếc qua Tạ Uyển, quả nhiên, trên

chiếc khăn che mặt đã trở nên ẩm ướt, không còn nửa điểm mỹ nhân vừa
xuất hiện một tia khiếp ý.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt.

Đúng lúc này, trong núi rừng phía trước truyền đến một tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn phiêu miểu tự tại, theo gió núi phiêu đãng như có như không
trong không gian.

Đám người Vương Khối đều hiểu rõ với cầm kĩ,
vừa nghe thấy tiếng đàn này đồng thời lộ ra một chút kinh diễm. Vương
Khối vừa định hỏi, tiếng sắt cũng phiêu đãng bay đến. Tiếng đàn vút cao, tiếng sắt trầm thấp, tiếng đàn du dương, tiếng sắt bay xa. Một cầm một
sắt, đúng là phối hợp hoàn mỹ không chút tỳ vết, đâu còn giống như âm
nhạc chốn nhân gian?

Khi một khúc kết thúc, Tạ Uyển mới tỉnh táo lại, nàng ta khẽ hỏi: “Tiếng cầm là do Thất lang tấu nên sao? Chàng
đang xướng họa với tri kỷ ư? Thật sự phong nhã.”

Đến lúc này nàng ta mới tìm được cơ hội mở miệng mà không bị công kích.

Cầm sắt chi âm, thật sự phối hợp rất hoàn mỹ, diễn tấu rất cao tuyệt. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người không khỏi nhớ tới Bá Nha,
Tử Kỳ. Nghĩ đến cao nhân tri kỷ ở sâu trong núi rừng kia, dù là Tạ Uyển
hay là Vương Khối nhất thời đều cảm thấy mỏi mệt biến mất, cực kỳ hâm mộ đối với tình cảm tri kỷ này.

Nhưng lúc này, giọng nói trong
trẻo của một hài đồng vang lên: “Không phải đâu. Tấu cầm là mẫu thân ta, cổ sắt là phụ thân ta mà.”

……

……

Tạ Uyển cứng đờ ngay tại chỗ.

Môi nàng ta run rẩy.


Vương Khối cũng vậy, dù là dọc theo đường đi, nàng ta nghe qua nhiều lời đồn
đãi, lúc này cũng chỉ có thể cười nói: “Này, đây là phụ mẫu đệ cộng tấu
mà ra sao?”

Tiếng nhạc hài hòa tốt đẹp như thế, rõ ràng là hai
nhân tài hiểu nhau sâu đậm, tình cảm đã siêu thoát khỏi sinh tử thế tục
trên thế gian mới có thể diễn tấu ra. Hai người này sao có thể xảy ra
vấn đề về mặt tình cảm được?

Nếu như lời nói lúc nãy của hài
đồng làm cho lòng Tạ Uyển bất an, lần này, nàng ta lại cảm thấy tuyệt
vọng. Ánh mắt nàng ta vô thần nhìn về phía Vương Khối, trong đầu chỉ có
một ý niệm: Hết rồi, hết rồi.

Lúc này, nàng ta là một nữ lang
chưa có hôn ước, không để ý dị nghị mà cùng Vương Khối đến cầu kiến
trưởng bối nhà người ta, không cần nghĩ, nàng ta cũng hiểu được sau khi
mình trở lại Kiến Khang sẽ dẫn tới bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu nhạo
báng.

Nếu nàng ta là đích nữ của Tạ thị Trần Quận, có lẽ sẽ
không có người nào dám làm vậy. Nhưng thân phận của nàng ta thế này, cho tới bây giờ quy củ lễ nghi đều là nhằm vào người không có thân phận cao quý, nàng ta phải làm sao bây giờ?

Trong lúc Tạ Uyển hoảng hốt
mất mát, khung cảnh trước mắt trở nên trống trải, chỉ thấy rừng cây vây
quanh, ngọn núi trùng điệp, một hồ nước xanh biếc chảy xuôi ở giữa. Mà
trong hồ có một chiếc thuyền con, trên thuyền có một nam tử áo trắng
sóng vai đứng cùng một thiếu phụ áo đỏ, bọn họ chỉ trỏ đám mây nơi
phương xa, nói vài câu, hai người lại quay đầu nhìn nhau cười. Nụ cười
kia hoa mỹ như thế, tựa như mây tía đầy trời rơi xuống nhân gian, thật
sự giống như thần tiên!

Bất tri bất giác, tiếng khe khẽ nỉ non của Vương Khối rơi vào tai Tạ Uyển: “Giống như là một đôi thần tiên vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.