Đọc truyện Mị Công Khanh – Chương 216: Phiên ngoại: Hài tử (1)
Đây là Nam Sơn, xưa nay nổi tiếng là phong cảnh u lệ, kì tú. Hiếm khi có một ngày xuân nắng đẹp, hơn mười đệ tử thiếu niên mặc hoa phục mang
theo ca kĩ, cơ thiếp cùng bọn người hầu từ từ bước xuống xe ngựa. Nhìn
núi rừng sâu thẳm trước mắt, một thiếu niên tú lệ trắng trẻo nói: “Nơi
đây tĩnh lặng hoang vu, thật đẹp.” Hắn chuyển mắt sang mĩ thiếu niên mặc hoa phục ở phía bên phải một cái, cười hì hì nói: “Tô Cánh, nghe nói đệ cố ý tới đây, đó là bởi vì có người trong lòng của đệ sao?” Tô nhưng
lại cười ôn nhu, hắn ngước nhìn tầng tầng núi rừng, thấp giọng nói:
“Người trong lòng?” Nhắc đến đó, hắn chậm rãi cười, vẻ mặt có chút phức
tạp.
Đúng lúc này, một thiếu niên tuấn mỹ quát với giọng trầm
thấp: “Đi thôi.” Hiển nhiên hắn là thủ lĩnh của đám người này, vừa mở
miệng, mọi người lập tức an tĩnh lại, đi theo phía sau hắn, theo sơn đạo hướng về phía trước.
Vừa leo núi, nhóm thiếu niên vừa đàm thi
luận đạo, cũng có chút phong nhã. Ngẫu nhiên có một câu thơ thốt ra khỏi miệng, nhóm ca kỹ đi theo giơ tiêu sáo lên thổi. Tiếng nhạc du dương
phiêu đãng trong núi rừng. Tiếng nhạc thản nhiên, tiếng cười không dứt,
một thiếu niên cao giọng ngâm xướng: “Cử mục hồ sơn giai diễm sắc.” Hắn
chuẩn bị sẵn sàng, lại chỉ ngâm ra một câu thơ như thế. Sau khi đọc
xong, hắn ngẩng đầu, nghĩ quanh co nửa ngày, thở dài một tiếng, quay đầu hỏi: “Chư vị, câu sau nên làm thế nào đây?” Hắn vừa hỏi, vài tiếng cười đồng thời truyền ra. Mà trong tiếng cười này, một tiếng cười mềm mại
non nớt của trẻ con vang lên có vẻ vô cùng chói tai.
Chúng thiếu niên ngẩn ra, đồng thời nghiêng đầu qua. Chỉ thấy trong sơn đạo bên
trái, trong tầng tầng lớp lớp lá cây xanh um có một bóng người cưỡi ngựa đi tới. Thiếu niên ngâm thơ mở to hai mắt, quát: “Ai vừa bật cười vậy?” Tiếng quát vừa dứt, một tiếng hát vang non nớt truyền đến: “Thương
thiên bất thức anh hùng ý, ngã bối hồng hao tự thiên chân.” Khi tiếng
ngâm còn vang vọng, một con bạch mã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vốn, chúng thiếu niên rất bất mãn với kẻ tự dưng bật cười này. Giờ phút
này vừa thấy hài tử thì hai mắt đều phát sáng. Nhóm ca kỹ cơ thiếp lại
khẽ thốt ra tiếng. Nếu không vì chủ nhân không nhúc nhích, chỉ sợ các
nàng đều sẽ lao tới.
Xuất hiện ở trước mắt bọn họ là một hài tử
tầm 3, 4 tuổi. Làn da hài tử trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, mắt sâu môi
mỏng, bộ dạng cực đẹp cực đáng yêu. Mà khiến người ta kinh diễm nhất là, bé có một đôi mắt phượng hẹp dài, sóng mắt lưu chuyển, pha trộn với
chút phong lưu. Hài tử nhỏ như vậy, không ngờ đã có sắc đẹp đến thế.
Hiếm có nhất là, đẹp đến cực hạn cũng đành thôi, nhưng nhất cử nhất
động, từng lời từng chữ của hài tử này đều cực kỳ cao quý thong dong,
hơn nữa, bất luận kẻ nào cũng nhận ra đây tuyệt đối không phải là vẻ đẹp nữ tính, không có ai lại hoài nghi giới tính của bé. Vô tình gặp được
một hài đồng xinh đẹp như thế ở đây, giống như cây cối xanh um khắp núi
đều vì sự xuất hiện của bé mà thêm vài phần sắc thái lưu tinh kì huyễn.
Mọi người nhìn ngắm si ngốc, hài tử bất mãn liếc mắt xem thường. Nhưng bé
thật sự rất đáng yêu, liếc mắt này khiến chúng nữ nhịn không được cười
nhẹ. Đúng lúc này, thiếu niên ngâm thơ lại cười nói: “Hóa ra là một hài
tử. Ngươi không làm được thơ, lấy thơ của người lớn ra hù dọa ta thì
tính là gì?” Hài tử kia nâng cằm, cất giọng non nớt: “Ai nói ta không
làm được thơ? Hai câu vừa rồi vốn là do ta làm ra.” Trong tiếng kinh hô, hài tử lại ảo não. Bé sờ sờ gáy, nói thầm: “Phụ thân nói, nếu đã lợi
hại giỏi giang thì cần gì phải ra vẻ, sao ta đã quên mất phải khiêm tốn
chứ?” Giọng nói của bé cũng không nhỏ, đầu tiên mọi người đều ngẩn ra,
đảo mắt lại cười vang. Tô Cánh luôn luôn nhìn hài tử này chăm chú, mơ
hồ, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên người hài tử này.
Trong tiếng cười vang của mọi người, hắn tiến lên một bước, thân thiết nhìn
hài tử, ôn nhu nói: “Đây là nơi hoang dã, ngươi còn nhỏ sao đã một mình
cưỡi ngựa đến đây vậy? Mau trở về đi thôi, để cho người nhà lo lắng cũng không tốt.” Dừng một chút, hắn nhịn không được hỏi: “Mẫu thân ngươi là
ai?” Hài tử nghiêng đầu, mắt phượng lúng liếng quay tròn. Bé cười với Tô Cánh, lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết: “Uhm, đúng là nên trở về
thôi. Ta đã nói phải đợi phụ thân trở về nhà mà.” Dứt lời, bé cũng không trả lời Tô Cánh, thúc giục hai tiếng, cưỡi ngựa đi theo hướng ngược
lại. Nhìn bóng dáng bé càng đi càng xa, chúng phụ nhân lúc này mới liên
tiếp khẽ thốt ra tiếng: “Hài tử này đẹp quá.” “Cũng không biết là con
nhà ai ?” Trong tiếng cười, chỉ có Tô Cánh kinh ngạc nhìn bóng người nho nhỏ kia, một hồi lâu, hắn lắc đầu, tự chê cười.
Sau nửa canh
giờ, một chiếc xe ngựa ngừng lại, vài hộ vệ đỡ Vương Hoằng bước xuống từ xe ngựa, theo một sơn đạo khác đi về phía trước. “Lang quân?” Nhìn thấy Vương Hoằng đột nhiên dừng lại, một hộ vệ khó hiểu mở miệng, đồng thời, hắn nhìn theo ánh mắt Vương Hoằng. Vừa thoáng nhìn, hộ vệ lập tức tươi
cười rạng rỡ, hắn vui mừng nói: “Là tiểu lang.” Vừa nói, hắn vừa không
thể khống chế bước chân, chạy tới bóng người nho nhỏ ở phía trước kia.
Bé đang ngồi xổm dưới tàng cây, cầm một nhánh cây vẽ gì đó ở dưới đất.
Hộ vệ ngồi xổm ở phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Hiên tiểu lang đang làm gì
vậy?” Bé ngẩng đầu. Đối diện với mắt phượng sáng trong của bé, hộ vệ
không khỏi cười đến hai mắt híp thành một đường, tràn ngập từ ái. Bé
không đáp lời mà nhìn Vương Hoằng ở phía sau hộ vệ đó. Vương Hoằng thấy
thế, chậm rãi đi đến trước mặt hài tử, đứng từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên hỏi: “Tại sao không đáp lời?”
Bé liếc nhìn Vương Hoằng
một cái, nói với giọng trong trẻo: “Người gấp cái gì?” Sau khi khiến
Vương Hoằng nghẹn lời, bé nghiêm túc nhìn về phía hộ vệ kia, cất giọng
non nớt: “Ta đang suy nghĩ một chuyện.” Nhỏ như vậy còn học người ta nói mình đang suy nghĩ, hộ vệ cảm thấy buồn cười. Hắn còn đang nhịn cười,
một bên Vương Hoằng đã mở miệng hỏi: “Nghĩ cái gì?” Bé mếu miệng trả
lời: “Không muốn nói.” Bé mở to mắt nhìn Vương Hoằng, đôi mắt có chút
ửng hồng: “Người lại đi chơi?” Bé chu miệng phồng má, đôi mắt nhìn Vương Hoằng lấp lánh tia sáng. Vương Hoằng biết, tiểu tử này kỳ thật đang tự
trách mình không dẫn nó đi cùng. Nhưng tiểu tử này lại chỉ nói lấp lửng
nửa câu. Vương Hoằng nhịn cười, chàng cúi người, bế con vào lòng. Ôm
con, Vương Hoằng nghiêm túc nói: “Con là nam tử hán, sao chỉ chút việc
nhỏ đã đỏ hồng hai mắt?” Cánh tay bụ bẫm trắng trẻo của bé vòng ôm cổ
chàng, trong trẻo đáp lời: “Người vừa đi đã là nửa tháng, bỏ lại con
cùng với mẫu thân ở nhà, con không vui. Con hỏi mẫu thân vì sao người
không mang theo con cùng đi, mẫu thân nói, người cho rằng diện mạo con
không đẹp làm mất mặt người, có phải vậy không ạ?”
Bé hỏi nghiêm túc, lời của bé vừa dứt, vài hộ vệ đều nhìn Vương Hoằng. Vương Hoằng
nghẹn lời, nửa ngày không hề hé răng. Bé nhìn chàng, dùng sức gật đầu,
nghiêm túc nói: “Con đã nói với mẫu thân, tuyệt đối không có việc này.
Phụ thân ngại chúng danh sĩ nói rằng con đẹp hơn so với phụ thân, sợ bọn họ có mới nới cũ, người đố kỵ cho nên không chịu mang con đi.” Vương
Hoằng không thốt nổi nên lời nhưng phía sau chàng chúng hộ vệ đều buồn
cười. Vương Hoằng trừng mắt nhìn con, một hồi lâu mới nghẹn lời nói:
“Hài tử này.” Bé phụng phịu như vậy thật sự quá đáng yêu, chàng nhịn
không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giải thích: “Không phải
vậy. Diện mạo của Hiên nhi rất đẹp, phụ thân đã quy ẩn, không muốn để
con ta khiến nhiều người chú ý.”
Bé cúi đầu ngẫm nghĩ, dùng sức
gật đầu, lại cất giọng non nớt: “Là đạo lý này. Mẫu thân ngốc nhất, mẫu
thân đẹp như vậy mà luôn nói mình không đẹp. Con còn đẹp hơn mẫu thân mà mẫu thân cũng nói con không đẹp. Mẫu thân đúng là không biết gì cả.”
Vương Hoằng ha hả cười, bế bé đi về phía trước: “Đúng, mẫu thân của con
rất ngốc.