Mị Công Khanh

Chương 20: Thế cục


Đọc truyện Mị Công Khanh – Chương 20: Thế cục

Khi Nhiễm Mẫn vừa rời đi, chúng binh lính cũng chỉnh tề nhấc cao chân đi về phía trước. Mọi sĩ tộc dưới sự dẫn dắt của Vương Hoằng, đi theo phía sau Nhiễm Mẫn.

Lúc này, đoàn người đều dùng ánh mắt kinh nghi bất
định nhìn Trần Dung, bọn họ thật sự không rõ, vì sao Vương gia Thất lang lại hỏi một nữ lang! Vì sao sau khi nữ lang này nói có thể tin tưởng
Nhiễm Mẫn, Vương gia Thất lang lại dường như tin tưởng vững bước hơn
nhiều?

Trong lớp cát bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời bởi vó ngựa, trong nháy mắt, đoàn xe đã tới quan đạo.

Trên quan đạo rộng lớn, tại thời điểm khô hạn này, trên mặt đất khắp nơi đều là vết hằn sâu của bánh xe. Vương Hoằng khẽ nhăn mặt, không khỏi bảo xa phu đánh xe ngựa tới gần Nhiễm Mẫn, chắp tay hỏi: “Lang quân, trên đất
sao có nhiều dấu vết bánh xe chạy qua như thế?” Trong giọng nói của
chàng mang theo bất an.

Nhiễm Mẫn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vương Hoằng.

Trên diện mạo tuấn mỹ của y mang theo sát khí, cả người giống như một đống
lửa đang bốc cháy, chỉ ánh mắt đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi tổn
thương. Giờ phút này y vừa nhìn qua, chúng đệ tử cúi đầu né tránh, trong lòng đám người Vương Hoằng cũng trầm xuống.

Nhiễm Mẫn thản nhiên nói: “Đoàn người đều vội vàng hướng tới phía nam, vết bánh xe đương nhiên là nhiều rồi.”

Trong lòng Vương Hoằng nhảy nhót.

Không đợi chàng mở miệng, Vương Ngũ lang đã vội vàng hỏi: “Lời ấy của lang
quân có ý gì? Bọn họ gần thành Lạc Dương như thế, vì sao còn phải đi
tiếp về phía nam?”

Giọng nói của Vương Ngũ lang thực vang dội, trong
khoảng thời gian ngắn, tiếng nói nhỏ của mọi người ngừng lại, tất cả đều ngẩng đầu lên, chờ Nhiễm Mẫn trả lời.

Nhiễm Mẫn ngẩng đầu nhìn về
phía trước, trong giọng nói đạm mạc mang theo một sự âm trầm không thể
hình dung: “Vì sao lại đi về phía nam? Ta không phải mới nói rồi sao?
Nơi này phần đông là người Hồ!”

Ý nói chỗ này phần đông là người Hồ.
Nhưng mà, đây là thành Lạc Dương mà! Đây là đô thành của Tấn Vương Thất

mà. Chẳng lẽ, thế cục đã phát triển đến tình trạng này rồi sao?

Mọi người bắt đầu kinh hoàng, trong tiếng nghị luận, lại có tiếng khóc truyền ra.

Mắt thấy tiếng nghị luận kia càng ngày càng vang, Nhiễm Mẫn vẫn nhìn phía trước đột nhiên quát: “Đều câm miệng cho ta!”

Tiếng quát này hàm chứa sát khí tận trời. Chúng đệ tử thị tộc cả kinh, vội vàng ngậm miệng.

Trong sự im lặng, Nhiễm Mẫn lạnh lùng nói: “Đường đường là đại trượng phu,
sao có thể hơi động một tí liền rơi lệ? Hừ! Thật khiến người ta cảm thấy trơ trẽn!”

Lời này của y có chút nặng nề, chúng đệ tử thị tộc xưa
nay sống an nhàn sung sướng, luôn cảm thấy bản thân tài trí hơn người.
Cho dù Nhiễm Mẫn uy sát kinh người, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ có danh sĩ văn nhược tiêu sái mới thật sự là trượng phu. Kẻ trước mắt này, cũng chỉ là thất phu dã man mà thôi, tuy rằng thất phu này tuấn mỹ chi cực,
khí thế bất phàm, tựa như núi lửa che giấu dưới gió tuyết.

Trong
khoảng thời gian ngắn, đã có không ít người đối với Nhiễm Mẫn liếc mắt
xem thường, nhưng mà, bọn họ cũng chỉ dám len lén liếc nhìn, kẻ trước
mắt chính là một sát tinh mà.

Vương Hoằng bình tĩnh, chàng buồn bực
nhìn thành Lạc Dương, sau một lúc lâu mới thấp giọng hỏi: “Nay thành Lạc Dương, là một tòa thành bỏ không sao?”

Nhiễm Mẫn trả lời: “Cũng có một vài gia tộc chưa từng chuyển đi.”

Dừng một chút, y quay đầu lại, yên lặng xem xét Vương Hoằng, nói: “Ai đi ai ở lại, quân có thể tưởng tượng ra được không?”

Vương Hoằng cũng nhìn thẳng y, thản nhiên hỏi: “Nhiễm quân có biết, người Lạc Dương đi đâu không?”

“Kiến Khang.”

Kiến Khang? Đó lại là nơi xa xôi ngàn dặm mà. Trong đám người, lại truyền đến một loạt tiếng kêu hoảng loạn.

Vương Hoằng trầm giọng hỏi: “Vậy, lần này quân hộ tống chúng ta là đến Lạc
Dương sao? Nếu chúng ta muốn tiếp tục đi về phía trước thì sao?”


Nhiễm Mẫn ha ha cười, y cũng không quay đầu lại nói: “Vẫn không tin ta sao?
Yên tâm, qua đoạn đường trăm dặm này, phải đi Lạc Dương hay là đi Kiến
Khang, tùy ý các ngươi.”

Mọi người mừng rỡ, Vương Ngũ lang lớn tiếng kêu lên: “Lời ấy của Nhiễm quân là thật sao?”

Trả lời hắn là tiếng hừ lạnh của Nhiễm Mẫn.

Thấy dường như y mất hứng, chúng kẻ sĩ còn muốn xác nhận hai câu đồng thời ngậm miệng.

Kéo theo mấy chục đoàn xe, cát bụi bốc lên tận trời. Đang đi, một loạt
tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, từ rất xa, một tráng hán mang khẩu âm
Trung Nguyên quái dị hét lớn: “Là kẻ sĩ người Hán, là đại đội kẻ sĩ
người Hán.” Trong giọng nói tràn ngập sự mừng rỡ như điên.

Ngay lúc
tiếng kêu kia vừa thốt ra, mấy trăm tráng hán người Hồ hướng về phía
đoàn người, chỉ nghe một trận xé gió, chúng sĩ tốt cũng không cần Nhiễm
Mẫn hạ lệnh, đồng thời giương cung đáp trả. Trong nháy mắt tên bắn như
mưa, mấy trăm mũi tên dài lạnh lẽo rơi xuống trước vó ngựa của người Hồ!

Chúng người Hồ vội vàng kéo ngừng tuấn mã, lảo đảo lui vài bước. Qua một hồi lâu, tráng hán kia kêu lớn: “Các ngươi là tộc nào?”

Tiếng quát của mấy chục người chỉnh tề truyền đến: “Tướng quân nhà chúng ta là Thiên Vương Thạch Mẫn!”

Bốn chữ ‘Thiên Vương Thạch Mẫn’ vừa thốt ra, tráng hán kia lập tức vội vàng kêu lên: “Hóa ra là Thiên Vương Thạch Mẫn? Chúng ta lập tức rời đi, lập tức rời đi.”

Tiếng nói bối rối của hắn vang lên, một giọng nói khác
trung khí mười phần đi theo truyền đến: “Thiên Vương chớ trách, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây.”

Mấy trăm người Hồ dũng mãnh, đồng thời quay đầu ngựa, rời khỏi nhanh như gió. Tốc độ này so với lúc bọn họ đến còn nhanh hơn.

Chúng đệ tử thị tộc hai mặt nhìn nhau.


Tình cảnh này vượt qua kiến thức của bọn họ, trong nhận thức của bọn họ,
người Hồ luôn như hổ như sói, dưới tình huống bình thường, một người Hồ
có thể đối phó với bốn năm sĩ tốt của người Hán. Cho tới bây giờ, chỉ có người Hán nghe thấy người Hồ mà nhanh chóng bỏ chạy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hóa ra có người Hồ trông thấy người Hán cũng hành động
như vậy!

Thiên Vương, đúng là danh hào vang dội!

Vương Hoằng ý bảo xe ngựa đi về phía trước, chàng đi phía sau Nhiễm Mẫn, thận trọng hướng y chắp tay, cất cao giọng nói: “Quân, đều là trượng phu, vừa rồi là
Hoằng nói lỡ.” Mặc kệ như thế nào, một người Hán có thể khiến người Hồ
nhanh chóng bỏ chạy thì luôn đáng được tôn kính.

Chàng dừng một chút, thành khẩn hỏi: “Theo ý lang quân, nếu chúng ta chạy tới Kiến Khang thì có thuận lợi hay không?”

“Đường thông đến Kiến Khang, đã bị Để tộc cùng Tiên Ti tộc nhân chiếm cứ. Nếu
các ngươi cố ý tiến đến, chỉ có thể trở thành quân lương cho người Hồ.”
Giọng nói của Nhiễm Mẫn vẫn đạm mạc, cũng không bởi vì Vương Hoằng tôn
kính mà sinh ra biến hóa.

Hai chứ ‘quân lương’, y nói ra đơn giản tùy ý, những người hiểu hàm nghĩa của hai chữ này đều không khỏi nhất tề
rùng mình một cái – đối với người Hồ, cái gọi là quân lương, rõ ràng là
chỉ bọn họ mà.

Vương Hoằng vái chào thật sâu, cất cao giọng nói: “Xin hỏi lang quân, thiên hạ này tuy lớn, có đường nào để chúng ta đi hay
không?” Trong giọng nói đã có ý bi thương hiu quạnh.

Lời này của Vương Hoằng vừa thốt ra, trong đám người lại truyền đến một loạt tiếng khóc đè thấp.

Lúc này đây, Nhiễm Mẫn không mở miệng ngăn cản. Y trầm ngâm một lúc, nói:
“Các ngươi đến Nam Dương. Đi thông quan đạo tới Nam Dương, là thuộc về
phạm vi thế lực của ta. Nam Dương vương có hùng binh, trong khoảng thời
gian ngắn, nơi đó tuyệt đối an toàn.”

“Tạ ân đức lang quân chỉ điểm, hộ tống, chiếu cố!”

Vương Hoằng từng chu du các nơi, kiến thức của chàng so với đám thị tộc ở đây đều sâu rộng hơn nhiều. Bởi vậy chàng có thể tinh tường phán đoán ra
lời nói của Nhiễm Mẫn không hề giả dối.

Trong lúc Vương Hoằng và
Nhiễm Mẫn trò chuyện, Trần Dung vẫn kéo rèm xe xuống, im lặng ngồi ở
trong xe ngựa. Từ sau khi Nhiễm Mẫn xuất hiện, nàng trở nên im lặng khác hẳn với bình thường.


Đột nhiên, rèm xe của nàng bị vén lên, chính là thiếu niên Tôn Diễn ló đầu vào nhìn nàng. Cậu yên lặng nhìn nàng chăm
chú, giọng như vịt đực cất tiếng: “Thật sự có thể tin tưởng Nhiễm Mẫn
sao?”

Trần Dung gật đầu.

“Phụ mẫu và người nhà ta đều bị Tiên Ti tộc nhân bắt làm quân lương.”

Thiếu niên đột ngột nói ra một câu như thế. Trần Dung hoảng hốt ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.

Sau khi trầm mặc, Trần Dung thấp giọng nói: “Đã qua rồi, đừng bi thương nữa.”

“Ta không bi thương! Nợ máu phải trả bằng máu, ta không thể bi thương.”

Tôn Diễn chậm rãi thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Mẫn, thì thào
nói: “Người Hồ đều sợ y, người Hồ đều sợ y! A Dung, muội nói có thể đầu
nhập dưới trướng người này không?”

Trần Dung ngẩn ngơ, nàng mở to mắt nhìn Tôn Diễn.

Thời gian này, Tôn Diễn không còn trầm luân trong bi thương hận khổ, ẩm thực ngủ nghê không bị chậm trễ, khuôn mặt của cậu càng ngày càng hồng
nhuận, ngũ quan cũng càng ngày càng trở nên tuấn tú trắng trẻo. Da thịt
trắng mịn, mày kiếm mắt sáng, lộ ra mũi thanh tú cao thẳng, môi hồng
nhuận, đều khiến cho thiếu niên này mang theo một vẻ đẹp gần như trung
tính.

Giờ phút này, cậu ngồi ở trên lưng ngựa, thân hình gầy yếu,
thắt lưng nhỏ nhắn, từ bên cạnh nhìn bóng dáng cậu, nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú xinh đẹp, còn nghĩ đến bộ dạng cậu xuất trận giết địch,
bất tri bất giác, trong đầu Trần Dung nổi lên một câu: “Anh hùng thắt
lưng mềm mại như dương liễu……”

Trong lúc nàng xuất thần, Tôn Diễn quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng.

Nhìn nàng, cậu có thể thấy ý tứ này, trong con ngươi đen hiện lên một chút
tức giận, trên gương mặt tuấn tú cũng hơi đỏ ửng. Cậu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Dung, hạ giọng hung tợn quát: “Trần thị A Dung, muội dám xem thường ta?”

Trần Dung rùng mình, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, quyết đoán trả lời: “Không, không có.”

Tôn Diễn hừ mạnh một tiếng, vung roi ngựa trong tay, điều khiển ngựa phóng
về phía trước, bỏ lại một câu vừa thẹn vừa giận: “Trần thị A Dung, muội, muội, ta sẽ khiến muội hối hận!”

Trần Dung ngốc lăng nhìn bóng dáng cậu đi xa, qua hồi lâu, nàng mới thì thào nói: “Ta cũng không thốt ra miệng mà……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.