Đọc truyện Mị Công Khanh – Chương 1: Tội gì?
Lại là một đêm trăng tròn.
Trong lầu các, sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, sáp nến nhỏ giọt chồng chất, bóng người gắn bó bên nhau.
Trần Dung ngơ ngác đứng ở dưới tàng cây, vẫn không nhúc nhích nhìn hai người đang gắt gao dán vào nhau kia, môi của nàng, không biết từ lúc nào đã
mím chặt lại.
Trong ánh đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa
không ngừng truyền đến. Tiếng cười kia vui vẻ như thế, rực rỡ như thế,
giống như trong cuộc sống không hề có thống khổ, cũng giống như hoa tươi nở rộ khi xuân sang.
Một giọng nói mềm mại đột ngột truyền đến
từ phía sau lưng nàng: “Là ngươi sao? Không phải lang quân đã bỏ ngươi
rồi sao? Tại sao ngươi còn ở đây? Đúng rồi, đúng rồi, cũng vì ngươi khổ
sở khóc lóc cầu xin, lang quân mới đáp ứng cho ngươi ở lại mấy ngày.”
Câu nói ác độc vừa thốt ra, hương thơm bay tới, một thân ảnh kiều nhỏ đứng ở bên cạnh Trần Dung. Nàng ta theo ánh mắt của Trần Dung nhìn lại, khi
trông thấy hai bóng hình dựa sát vào nhau trong lầu các, khóe miệng của
nàng ta cũng mím lại.
Có điều, dù trong mắt tràn đầy ghen ghét,
nhưng khi nhìn thấy Trần Dung ngây ra như phỗng, thì lại chuyển thành
vui sướng. Tiếng cười nói mềm mại lại vang lên: “A, kia không phải là
tộc tỷ của ngươi sao? Khi ngươi trăm phương nghìn kế tiễn nàng ta đi, để lang quân cưới ngươi làm thê, nhất định thật không ngờ, không phải của
ngươi cuối cùng cũng sẽ không thuộc về ngươi, có một ngày tộc tỷ của
ngươi đã trở lại, vẫn cướp lại thứ vốn thuộc về nàng ta đúng không?”
Mỹ nhân kiều nhỏ chậc chậc liên thanh, nàng ta cười nói: “Tính kế đủ
đường, lại nhận lấy kết cục bị bỏ rơi, Trần Thị A Dung, ta thấy là ngươi nên dùng lửa tự thiêu để quên đi cho rồi!”
Mỹ nhân kiều nhỏ
thốt ra một câu lại tiếp một câu, khí thế bức người, hết sức ác độc.
Cũng mặc kệ nàng ta trào phúng nói móc thế nào, người trước mắt luôn
cùng nàng ta đối địch nhiều năm vẫn không hề hé răng. Giờ khắc này, Trần Dung vẫn luôn mạnh mẽ âm độc tựa hồ biến thành một người khác. Nàng chỉ si ngốc ngơ ngác nhìn bóng người gắn bó sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng,
vẫn không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn.
Mỹ nhân kiều nhỏ thấy nàng không mở miệng, khanh khách cười nói: “Đúng rồi, nghe nói sau khi
lang quân cưới ngươi vào cửa vẫn không hề gần gũi ngươi. Chậc chậc, uổng cho Trần Thị A Dung tài mạo song toàn lại có thanh danh, vậy mà vẫn bị
bỏ, lang quân khinh thường nhất chính là ngươi mà!”
Một câu này giống như một lưỡi kiếm, đâm vào trái tim của Trần Dung máu chảy đầm đìa!
Bỗng nhiên, Trần Dung vẫn ngơ ngác ngây ngốc đột ngột xoay người lại.
Trong ánh mắt thẫn thờ của nàng mang theo âm trầm khiến cho người ta kinh
hãi, trong nháy mắt khi mỹ nhân kiều nhỏ kia đối diện với ánh mắt của
nàng, nàng ta kìm lòng không được lui về phía sau vài bước!
Trần Dung bước một bước hướng về phía mỹ nhân kiều nhỏ.
Mỹ nhân kiều nhỏ cả kinh, nàng ta vừa lui về phía sau, vừa vội vàng kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Trần Dung đối mặt với mỹ nhân kinh hoảng thất sắc, lạnh lùng tươi cười,
không biết từ lúc nào, nàng đã khiến mỹ nhân này dựa sát vào một thân
cây dong.
Ngay lúc mỹ nhân kiều nhỏ kia sợ tới mức thét chói
tai, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, “Đinh” một tiếng, một thanh đoản kiếm
xượt qua tóc mai của nàng ta, nặng nề cắm phập vào trong thân cây, lún
sâu ba phân!
“A?!”
Mỹ nhân kiều nhỏ kinh hãi hét ầm lên.
“Câm miệng!”
Trần Dung nặng nề quát, tiếng quát này, cực kỳ lạnh lẽo, sát khí mười phần.
Mỹ nhân kiều nhỏ rùng mình, quả thực nhanh chóng bịt chặt miệng.
Trần Dung nhìn nàng ta chằm chằm, dưới ánh trăng, hai mắt nàng đen lay láy, sâu thẳm như loài sói!
Nàng nhìn nàng ta chằm chằm, nói một cách lạnh lùng: “Vốn một kiếm này của
ta là muốn giết ngươi. Có điều suy nghĩ một chút, Lô mỹ nhân ngươi luôn
thích giả bộ, xưa nay lại được hắn coi trọng. Giữ ngươi lại, vẫn có thể
khiến vị tỷ tỷ kia của ta thêm chút nhọc tâm.”
Trần Dung nói tới đây, xoẹt một tiếng rút đoản kiếm về. Kiếm mới vừa thu vào tay áo, một
loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, vài hộ vệ lớn tiếng hỏi: “Người nào ở đây?”
“Có thích khách sao?”
“Không có việc gì.” Hai nữ nhân đồng thời đáp trả một câu.
Chúng hộ vệ lúc này cũng thấy rõ hai nàng, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, thối
lui về phía sau. Trần thị cùng Lô mỹ nhân luôn luôn bất hòa, hai người
chỉ cần ở cùng một chỗ thì sẽ vô cùng náo nhiệt, bọn họ đã quen rồi.
Nhóm hộ vệ vừa lui xuống, Trần Dung vung tay áo dài, xoay người rời đi.
Lô mỹ nhân nhìn bóng dáng nàng đi xa, không biết vì sao, đột nhiên cảm
giác được lạnh lẽo thấu xương. Nàng ta run rẩy, giờ khắc này, lại nghĩ
rằng: Người kiêu ngọa giống như Trần thị lại có thể lưu luyến si mê một
nam nhân vô tình như lang quân, cũng là kẻ đáng thương.
Nghĩ đến đây, Lô mỹ nhân thở dài một tiếng, nàng ta hết hứng thú đi về phía sân viện của mình.
Lô mỹ nhân mới bước vào sân, đột nhiên nghe thấy ở đông viện có một tiếng
nổ lớn. Nàng quay phắt đầu lại, đã thấy phía đông khói đặc cuồn cuộn,
ánh lửa le lói.
“Đi lấy nước, đi lấy nước mau.”
Từng đợt tiếng kêu to, tiếng bước chân chạy gấp, trái tim của Lô mỹ nhân nhảy
nhót, ngay cả áo khoác cũng không cần phủ thêm, liền vội vã chạy về phía đông viện — đó là sân viện của Trần Dung, lấy tính cách cương liệt tàn
nhẫn của nữ nhân kia, nói không chừng thực sự nghe lời của mình, châm
lửa tự thiêu rồi.
Khi Lô mỹ nhân vội vàng chạy tới, vừa vặn nhìn về phía chính điện, lang quân của nàng ta và phu nhân mới cưới cũng
đang đi về phía này.
Ba người đồng thời đi tới đông viện.
Vừa mới bước vào cửa viện, đột nhiên, một tiếng cười điên cuồng truyền đến, trong tiếng cười khàn cả giọng kia hàm chứa đau cùng hận khôn cùng,
mang theo cả chút hối hận.
Lô mỹ nhân đi lên vài bước, vừa ngẩng đầu, gương mặt trở nên trắng bệch như tuyết!
Trong tiếng “lạch phạch”, lầu các phía đông đã sập xuống hơn phân nửa, chỉ
còn lại có mặt tường ở phía tây còn đứng vững, nhưng cũng đang lắc la
lắc lư, khói đặc cuồn cuộn phủ đầy toàn bộ sân. Trong ánh lửa quay
cuồng, nữ nhân mặc quần áo lụa mỏng, tóc dài rối tung ngửa mặt lên trời
cười to kia, không phải là Trần Dung sao?
Nàng, nàng thật sự làm như thế!
Sắc mặt Lô mỹ nhân tái nhợt, nàng ta lảo đảo lui về phía sau một bước! Lúc
này, một cảm giác thương hại cùng bi thương khó có thể hình dung dâng
trào trong lòng nàng ta!
Đột nhiên, nàng ta nghe thấy bên cạnh truyền đến mệnh lện của lang quân: “Cứu người, cứu người.”
Sau đó, nàng ta lại nghe thấy lang quân hỏi mọi người: “Tại sao lại bốc lửa?”
“Là phu nhân, không, là Trần thị bảo chúng hạ nhân lui xuống, tự mình phóng hỏa.”
Vẻ mặt lang quân lộ rõ kinh sợ, y vội vàng quay đầu nhìn về phía Trần Dung trong biển lửa, giọng nói lạnh lùng vang lên trong trời đêm: “Trần
Dung, nàng tội gì phải làm như vậy?”
Toàn bộ ánh lửa đỏ hồng
chiếu thẳng vào giữa không trung, trên gương mặt tuấn mỹ uy nghiêm kia
của lang quân mang theo một chút kinh ngạc khó có thể che giấu.
Trong biển lửa, Trần Dung không trả lời, nàng chỉ nhìn lang quân không dời
mắt, điên cuồng mà cười to. Nàng ngửa đầu, mở rộng hai tay, tiếng cười
khàn khàn, dường như ca hát lại dường như khóc lớn. Một ngọn lửa liếm
lên thân thể nàng, tiếng cười của nàng mang theo đau đớn càng vang dội
càng điên cuồng.
Thấy thế, lang quân nhíu mày, y hất tay lên,
lạnh lùng quát: “Nếu nàng ta muốn chết, thì cứ thành toàn cho nàng ta
đi.” Nói tới đây, y vung tay áo dài, không chút nào để ý xoay người rời
đi, bỏ mặc nữ nhân dần dần bị lửa cháy cắn nuốt ở lại sau lưng.
Lô mỹ nhân kinh ngạc nhìn bóng dáng tuyệt tình của lang quân, giờ khắc
này, cảm giác lạnh lẽo thấu xương xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng ta. Nàng ta vội vàng xoay người nhìn về phía Trần Dung, thấy nàng càng thêm dùng sức cười to. Nhưng tuy đang cười, Lô mỹ nhân tinh tường nhìn ra, hai
hàng lệ như trân châu theo gương mặt của Trần Dung chảy xuống, từng giọt rơi vào trong biển lửa, hóa thành tro tàn! Nàng ta rõ ràng nhìn thấy,
Trần Dung rơi lệ điên cuồng cười to, dần dần chuyển thành cười khẽ, trào phúng đau đớn, Lô mỹ nhân nghe thấy Trần Dung nói ra từng tiếng: “Tội
gì! Tội gì! Tội gì……”
Tiếng cười càng ngày càng nhỏ, dần dần chuyển thành hư vô.
***
“A –”
Tiếng thét chói tai xé rách bầu trời đêm, trên tháp, Trần Dung ngồi thẳng dậy, tay vỗ vỗ ngực, thở dốc từng chút một.
Sau khi hổn hển một lúc lâu, nàng bước xuống tháp, nương theo ngọn đèn nhìn về phía gương đồng trên án.
Trong gương đồng là một tiểu cô nương, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, giờ này
khắc này, trên mặt mồ hôi lạnh đầm đìa, trong ánh mắt mở lớn còn lưu lại hoảng sợ điên cuồng.
Nàng chậm rãi giơ lên ống tay áo, lau đi mồ hôi trên mặt.
Gian bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập hỗn độn, một giọng nói ôn
nhu thân thiết từ phía ngoài cửa phòng đóng chặt truyền đến: “A Dung,
lại gặp ác mộng sao?”
Trần Dung xoay người, nàng hít một hơi, trả lời: “Hiện đã không sao rồi.”
Sau cửa một phụ nhân ló đầu vào, bà hướng tới bóng dáng của Trần Dung tinh
tế xem xét, thấp giọng khuyên giải an ủi: “Phía nam có người của tộc
chúng ta, A Dung đừng lo lắng quá nhiều.”
“Ta biết, lui ra đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Trần Dung lại dùng tay áo lau mồ
hôi, xoay người đi đến trước bàn trang điểm, ngồi đó đối diện với gương
đồng.
Trong gương đồng, tiểu cô nương xinh đẹp ngây ngô kia đang mở to một đôi mắt đen láy nhìn lại nàng.
Khóe miệng Trần Dung chậm rãi cong lên, lộ ra hàm răng trắng xinh đều đặn,
nàng nhẹ nhàng nói: “Đã là dĩ vãng, về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa,
đúng không?”
Người trong gương cũng đáp lại nàng một mỉm cười sáng lạn.
Nhìn ngắm nụ cười này, Trần Dung có vẻ thực vừa lòng, nàng đứng lên, cầm lấy lược sừng trâu ở trên bàn, chậm rãi chải vuốt tóc dài hỗn độn.
Nàng ở trong gương đồng mới chỉ tầm 14, 15 tuổi, còn chưa nẩy nở, gương mặt ngây ngô lộ ra minh diễm.
Nàng đã quay trở lại quá khứ.
Mọi điên cuồng, mọi lưu luyến si mê, mọi khăng khăng một mực, mọi hận thù đau đớn, chỉ vừa mới tỉnh lại, đã biến thành ký ức!
Dù thân thể đã trở lại độ tuổi 15, nàng vẫn còn rành mạch nhớ rõ những gì đã trải qua!
Nàng vẫn là nàng, tất cả đều không biến đổi. Biến đổi chỉ có thời gian, ông
trời vui đùa với nàng, để nàng trở về thời điểm mọi việc đều chưa hề
phát sinh.
Một năm này, nàng cùng với mọi người dân Bình thành,
bởi vì ngọn lửa chiến tranh, đành phải xúc tiến trở về phía nam, trở về
với bản tộc, sau đó gặp phải ma chướng của đời mình!
Có điều,
hiện tại không phải là ma chướng nữa rồi. Trần Dung cười với mình trong
gương đồng, nàng vươn tay vỗ về mặt mình, khẽ nói: “Trước kia là ngươi
khăng khăng một mực, làm chuyện ngu xuẩn. Nếu ông trời lại ban cho ngươi một cơ hội, vậy ngươi phải là người điều binh khiển tướng trong ván cờ
mới này, Trần Dung, ngươi nói đúng hay không?”
Người trong gương đáp lại nàng một nụ cười tươi tắn!