Mị Bất Khả Đáng

Chương 9


Đọc truyện Mị Bất Khả Đáng – Chương 9

Mãi đến khi Lí Miên Vũ rời đi thật lâu sau, Lệ Sâm vẫn ngồi ở chỗ cũ, không nói một tiếng, cũng không nhúc nhích, linh hồn như đang bay mất, chỉ có lông mày lặp lại hết nhíu lại buông, chứng minh cậu vẫn đang suy nghĩ.

Tư Dao yên lặng nhìn vào mặt cậu, ánh mắt thâm thúy dị thường.

Rốt cuộc, đại khái là đã thông cái gì đó, Lệ Sâm nặng nề thở dài. Điều này làm cho Tư Dao biết có thể mở miệng nói chuyện.

“Thật rất xin lỗi.” Câu nói đầu tiên cũng giải thích, “Cho cậu cùng bà gặp mặt, là tôi tự tiện chủ trương.”

Lệ Sâm trừng mắt liếc qua, nhưng không hung dữ như dĩ vãng: “Anh cũng biết bản thân tự tiện chủ trương? Hừ, chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa.”

Tư Dao bất đắc dĩ cười cười: “Tôi sẽ tận lực.”

“Cái gì kêu tận lực?” Lệ Sâm nhướn thẳng mi lên.

“Kỳ thật, cậu cũng rất thích cô ấy nhỉ?” Tư Dao bỗng nhiên chuyển đề tài.

Lệ Sâm sửng sốt, trong mắt bao phủ một tầng bóng ma, quay đầu đi: “Anh đang nói bậy bạ gì đó?”

“Không cần lừa mình dối người. Tôi có thể nhìn ra được.” Tư Dao càng cầm chặt tay trong lòng bàn tay.

Lúc này Lệ Sâm mới nhớ tới tay còn bị anh ta nắm, lúc này muốn rút về. Kết quả, tay thì rút về được, nhưng tiếp đó Tư Dao lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ôm lấy.

“Đừng chạm vào tôi.” Lệ Sâm phiền chán mà đẩy anh ra.

“Không chạm vào cậu cũng có thể, nhưng mà, cậu phải nói những lời thật lòng với tôi.” Tư Dao mỉm cười, một tay đặt ở trên bàn, chống má, một bộ tư thái chăm chú lắng nghe.

“Anh…”

Lệ Sâm giật mình, lại vẫn muốn phản bác, “Tôi vì cái gì sẽ nói những thứ đó với anh? Anh là gì của tôi hả?”

“Tôi là gì của cậu không quan trọng. Quan trọng là… “bà” đối với cậu mà nói có ý nghĩa gì.”

“…” Lệ Sâm rốt cuộc không thể cãi lại. Mím môi im lặng thật lâu, rốt cuộc thở dài thỏa hiệp.

Kỳ thật nếu đổi lại là thời điểm khác, cậu nhất định sẽ không thỏa hiệp. Nhưng kích thích vừa rồi vẫn giữ ở trong lòng cậu, làm cho cậu rất muốn kể ra, biểu đạt ra, nếu không cậu thật sự rất khó có thể hô hấp.


“Bà ấy… Tôi rất chán ghét bà, vẫn luôn…”

Cậu nhìn tách trà trên bàn, thấp giọng nói, ánh nước trong chén giống như chiếu rọi vào trong mắt cậu, lóe ra không ngừng.

“Rõ ràng là người phụ nữ không hề liên quan, muốn tôi coi bà như mẹ, sao có thể được? Bắt đầu từ thời khắc bà tiến vào nhà tôi, tôi đã muốn đuổi bà đi. Mặc kệ tôi hung dữ làm bà chạy vài lần, không lâu sau bà lại đến gần, giải thích với tôi, hỏi tôi muốn cái gì. Tôi cảm thấy bà như âm hồn không tiêu tan, đuổi cũng đuổi không đi, đơn giản coi bà như người trong suốt. Tôi muốn không chú ý đến bà, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi phát hiện, tầm mắt của tôi lại luôn đi theo bà… Nếu bà không đến nói chuyện với tôi, tôi thật có chút không quen. Trên mặt bà có đôi khi sẽ lộ ra biểu tình rất tịch mịch, nhìn thấy biểu tình bà như vậy, tôi lại không tự giác nhớ tới mẹ mình…”

Cậu bỗng nhiên nắm chặt hai đấm, vẻ mặt trầm trọng dị thường, “Bà vậy mà lại làm cho tôi nghĩ đến mẹ, điều này thật sự làm tôi rất căm tức. Tôi phải càng chán ghét bà, tôi đối xử với bà tệ hơn, bà lại vẫn rất tốt với tôi, không ngừng quan tâm đến tôi. Bà sao có thể bức tôi như vậy… Bà không nên vọng tưởng thay thế được vị trí của mẹ tôi, như thế sẽ chỉ làm tôi càng chán ghét bà…”

“Chỉ là, cậu đã thích bà rồi.” Tư Dao nhẹ nhàng cắt ngang câu chuyện.

Nhận được một cái trừng mắt phản cảm Lệ Sâm ném tới, anh lạnh nhạt cười cười, “Cậu là vô ý thức thích bà, cho nên cậu cũng không cần phải vì sự không cẩn thận của mình mà trách cứ bản thân. Huống hồ, thích một người tốt thiệt tình với mình, điều này rất bình thường.”

“Anh thật ra cũng rất biết nói.” Lệ Sâm hừ lạnh một tiếng.

Kỳ thật lúc này trong lòng cậu đã dễ chịu hơn, cũng không cảm thấy lời nói của đối phương có đâm bị thương đến cậu, nhưng chính là nhịn không được muốn phản bác, “Anh cho là anh hiểu biết tôi bao nhiêu? Khoác lác.”

“Ít nhất tôi biết, ngày đó thấy bà cùng một người đàn ông xa lạ ở cùng nhau, cậu rất khó chịu.” Tư Dao nói.

Lệ Sâm ngạc nhiên: “Anh…”

“Tôi đều hiểu được.”

Tư Dao vẫn cười, cười rất thâm thúy, “Thời điểm đó, cậu cảm thấy mình bị phản bội, tuy có lẽ cậu còn không rõ ràng ý thức được, nhưng cậu không thể phủ nhận, một màn kia làm cho cậu cực kỳ đau lòng. Cậu cho là kiếp này bà phải là người của Lệ gia cậu, người ở bên cạnh bà chỉ có thể là Lệ Hướng. Cho dù cậu có không thích nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ đến thế nào đi nữa, nhưng khi so sánh ra, cậu lại càng không muốn nhìn thấy bà cùng một người đàn ông khác đi cùng nhau.”

“…” Lệ Sâm không nói gì chỉ nhìn chằm chằm anh thật lâu, càng nhìn càng không thể tin được, con người tổng cộng chỉ gặp qua vài lần này, vậy mà lại có thể hiểu biết tâm tư của mình đến như vậy.

Chẳng lẽ nói, là cậu dấu không được tâm tư, tất cả đều đã viết ở trên mặt sao? Hay là nói, ngày đó cậu uống say, nói gì đó không nên nói?

“Cậu không cần kinh ngạc.” Tư Dao nói, “Tôi có thể hiểu những điều này, chính là bởi vì từng có trải qua tương tự.”

“Anh?”

Ngạc nhiên qua đi, Lệ Sâm liền cảm thấy tò mò, “Trải qua của anh? Là chỉ cái gì?”

“Thật xin lỗi.” Tư Dao lắc đầu, “Tôi tạm thời không thể nói với cậu được, vì thế cậu cũng không cần phải truy hỏi.”


Lệ Sâm nhíu nhíu mày, rất không vui vẻ trừng mắt nhìn Tư Dao nửa ngày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.

Không công bằng. Chỉ có bản thân bị đọc thấu, chuyện của đối phương cậu lại không hề biết… Từ từ, cậu làm gì phải hiểu người này? Hiểu một người đáng ghét, không phải càng thêm chán ghét sao?

Bỗng nhiên nghĩ đến vừa mới nói “chán ghét” Lí Miên Vũ mấy lần, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, cậu ảo não day day mi tâm.

“Đừng tức giận.” Tư Dao nói, “Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ nói cho cậu.”

Vừa nghe thấy Lệ Sâm như bị đâm đến, hung ác quăng qua một cái xem thường: “Tôi vì sao mà phải tức giận? Đó là chuyện của anh, tôi không có hứng thú.”

“Phải không?” Tư Dao nhếch khóe môi, nửa là bất đắc dĩ, nửa là buồn cười.

Phản bác gấp gáp như vậy, rõ ràng chính là khẩu thị tâm phi.

Anh không có ý định làm rõ điểm này, chỉ lặng yên vươn tay.

Đột nhiên bị người đè lên hạ thân làm Lệ Sâm lập tức biến sắc mặt, bốp một cái hất tay Tư Dao ra.

“Hiện tại tôi không có tâm tình đùa với anh.” Lạnh lùng ném lại một câu này, Lệ Sâm đứng lên đi về phía cửa.

Tư Dao đuổi theo Lệ Sâm đến cửa, đè lại bàn tay đang muốn mở cửa của cậu, kéo lại, cũng khóa trái cửa lại.

Điều này làm cho Lệ Sâm hiểu được, anh ta là thật sự muốn làm, nhất thời nổi trận lôi đình.

Người này, là dã thú tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục sao?

“Buông tay.”

Lệ Sâm dùng sức muốn hất cánh tay đang vòng quanh lưng cậu kia, nhưng hất không ra làm cho cậu càng thêm tức giận, “Hỗn đản, anh bình thường một chút cho tôi! Tôi không muốn cùng nổi điên với anh, anh nghe được…”

“Tôi rất nhớ em.”


Lời nói đột nhiên rót vào trong tai Lệ Sâm, nhẹ giống như một cơn gió, lại từ nào từ nấy rõ ràng kiên định.

Lệ Sâm không khỏi ngẩn ngơ, không thể giải thích trái tim đột nhiên đập như đánh trống là xảy ra chuyện gì, liền không thèm nghĩ lập tức phản bác: “Anh đừng ăn nói lung tung ở trong này. Tôi không có hứng thú nghe kẻ điên nói chuyện.”

“Tôi thật sự rất nhớ em.” Tư Dao hôn lên cổ cậu, không ngại phiền lặp lại, “Tôi rất nhớ em, thật nhớ em…”

“Anh… Câm miệng!” Càng nghe lại càng nôn nóng không chịu nổi, Lệ Sâm không thể nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng.

Cậu đã sớm tự thể nghiệm qua, ngôn ngữ của người đàn ông này không biết lúc nào sẽ trói chặt thể xác và tinh thần của người khác, làm cho người ta đi theo những lời nói đó mà không tự chủ được đắm mình xuống, cho nên cậu không muốn nghe, không thể nghe.

Còn hơn bị dùng ngôn ngữ thi chú như vậy, cậu thà tình nguyện để cho Tư Dao hung hăng thượng một hồi, không, nhiều lần cũng không sao, chỉ cần Tư Dao nguyện ý từ nay về sau hạn chế hết mức nói ở trước mặt cậu.

“Cậu tuyệt không nhớ tôi?”

Tư Dao cười khẽ nói, “Không có khả năng. Ít nhất vào thời điểm cậu an bài những người đó đi lục soát nhà của tôi, cậu có nghĩ đến tôi. Thời điểm khác thì sao, số lần nghĩ đến tôi có nhiều không? Ví dụ như nói, vào thời điểm cậu tắm rửa, có thể cảm thấy đáng tiếc khi bàn tay đang chạm vào thân thể của mình không phải tay của tôi không…”

“Anh muốn làm thì làm đi, đừng nói năng bậy bạ nữa.” Lệ Sâm hoàn toàn nổi bão, nói ra câu nói có lẽ sẽ làm cậu khinh bỉ bản thân cả đời.

Tư Dao cũng không cấm sửng sốt vài giây, bật cười khúc khích: “Cậu thật đúng là nói ra phát biểu tương đối lớn mật nha, thật đáng mừng.”

“…” Lệ Sâm đã không còn sức để cãi lại nữa. Bởi vì cậu hoàn toàn khinh bỉ bản thân.

“Tôi vốn không định ở trong này làm với cậu.” Tư Dao nói, “Chỉ là tưởng niệm hương vị của cậu, muốn trở về chỗ cũ một chút.”

“Cái gì?” Lệ Sâm đã bị đả kích không cách nào hình dung, cả người sững sờ ở đó.

“Nhưng mà nếu cậu đã nói thế, như vậy tôi sẽ không khách khí.” Thanh âm của Tư Dao đang mỉm cười, cũng không làm người cảm thấy đang bị giễu cợt. Bất luận nói xong lời nói như thế nào, thanh âm của anh luôn trầm tĩnh mà chính trực, lại sẽ phát huy ra ngoài lực lượng kỳ dị của bản thân.

Đôi môi có thể đan ra chú ngữ hôn lên cổ Lệ Sâm, đồng thời, tay đã linh hoạt cởi bỏ thắt lưng của cậu, làm cho quần theo trọng lực mà tuột xuống. Tư Dao cũng không nóng lòng cởi quần lót, cứ như vậy đưa tay vào nắm lấy dương v*t của cậu vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng mà trêu chọc.

“Nhớ tôi không?” Tư Dao nói.

Lệ Sâm không cảm thấy anh ta đang hỏi mình, mà là đang hỏi… Một cái bộ vị sẽ không nói.

Nhưng mà, giống như là câu trả lời không tiếng động, bộ vị kia bắt đầu rục rịch trong tay Tư Dao, từng chút từng chút tụ tập sinh khí, căn bản không nằm trong khống chế của Lệ Sâm.

Kỳ thật cậu cũng không có ý muốn đi khống chế, bởi vì cậu đã nghĩ thông suốt, dù sao có làm thế nào đi nữa cũng không thay đổi được kết quả, vậy còn không bằng đối với mình tốt một chút, không cần làm nhiều giãy giụa vô nghĩa như vậy.

Vào thời điểm Lệ Sâm nghĩ như vậy, thái độ đối xử với Tư Dao của cậu đã vô tình có vẻ dịu dàng. Cậu vẫn mang theo gai, mà một cây trong đó, đã bị Tư Dao rút ra, thu vào trong thân thể. Cảnh này khiến cho không gian luôn có căng thẳng nhất định giữa hai người, cũng ít đi một chút mùi thuốc súng.

“Hóa ra cậu cũng rất nhớ tôi nha.” Tư Dao cười cười, “Thân thể vĩnh viễn luôn thành thật.”


“Dong dài. Anh không thể ít đi vài câu được à?” Lệ Sâm áp lực trách mắng.

“Lâu không gặp như vậy, cậu cũng nên nhớ thanh âm của tôi chứ.”

Tiếng cười trầm thấp của Tư Dao, lại làm cho Lệ Sâm cảm thấy bị ảnh hưởng, không khỏi ảo não nói thầm: “Rốt cuộc làm thế nào mới có thể cho anh câm miệng…”

“Cậu có thể thử gọi tên của tôi.” Tư Dao nói như vậy.

“Cái gì?” Lệ Sâm khó hiểu ý này.

“Gọi tên của tôi, để cho tôi nhất định phải nghe cậu.”

Lệ Sâm ngạc nhiên ngẩn ra. Nghe như vậy, tựa hồ Tư Dao thật sự dùng ngôn ngữ coi như chú ngữ?

Nhưng mà, người có thể dùng chú ngữ thành thạo như thế, cậu cũng chỉ gặp qua một mình Tư Dao, về phần chính cậu, cũng không biết điều này có thể thật sự hữu hiệu hay không.

“Tư…” Cậu cố hết sức nặn thanh âm ra từ hai hàm răng, “Tư… Anh đi chết đi!” Không được, căn bản không gọi được.

Xuất phát từ loại động cơ không rõ nguyên nhân, vốn dĩ chỉ là một cái tên tầm thường, khi đọc lên lại cực kỳ không tự nhiên.

“Loại mắng lung tung này vô dụng.”

Tư Dao cười khẽ, “Nhưng mà, bộ dáng thẹn thùng kia của cậu lại thật ra rất đáng yêu, Lệ. Sâm.”

Một cái tên, từ trong miệng Tư Dao thốt ra, cư nhiên có thể giống như chocolate tản mát ra ngọt ngào đậm đặc mà lâu dài.

Lệ Sâm lại cảm thấy hai chân bủn rủn: “A…” Tiếng kêu trầm thấp thất bại, nặng nề quanh quẩn ở trong cổ họng.

Uổng cậu tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, cư nhiên sẽ thua ở trước ngôn ngữ của một người, không hề có đường sống để phản kích.

Đáng giận! Cậu càng ngày càng muốn giết người này… Không, chỉ giết chết thôi thì chưa đủ, còn phải bầm thây vạn đoạn! Đem từng khối xác ném vào máy trộn bê tông cho nó nghiến thành thịt nát, cuối cùng mang tất cả đi cho chó ăn.

“Lệ Sâm, loại thời điểm này không thể nghĩ đến chuyện xấu.” Tư Dao nhìn thấu biểu tình có vẻ dữ tợn trên mặt Lệ Sâm.

Lệ Sâm cứng đờ, thẹn quá thành giận, oán hận trừng mắt Tư Dao: “Anh thật sự cho là tôi sẽ không nhổ lưỡi của anh…”

Nói còn chưa dứt lời, môi đã bị che lại. Đầu lưỡi mà cậu vừa mới nói muốn nhổ kia tiến vào, giống như trừng phạt ở trong miệng cậu tàn sát bừa bãi, như là muốn đem lời cậu chưa nói xong, cùng với cả người cậu đều cắn nuốt, quấn chặt lấy đầu lưỡi của Lệ Sâm qua lại hung hăng dây dưa, nhưng lại làm cho cậu cảm giác một cơn đau đớn, còn có một loại kích thích không hiểu.

Quá khứ những người mà cậu tiếp xúc, người thì phục tùng cậu, người thì là ngọt ngào quấn lấy cậu, lại có người cảm thấy sợ cậu, chưa từng có người nào lớn gan giống như vậy, biểu hiện ra dục vọng chinh phục rõ ràng mãnh liệt như thế với cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.