Mệt Rồi Em Buông Tay Anh Nhé!

Chương 31: Trừ Khi Tôi Chết


Đọc truyện Mệt Rồi Em Buông Tay Anh Nhé! – Chương 31: Trừ Khi Tôi Chết


” Tìm giác mạc phù hợp với Cố An Vy.”
“Tôi biết rồi.

Tôi sẽ tìm ngay.” Mặc Đình cúp điện thoại, rời khỏi bệnh viện.

– —
Ở Pháp.

Hàn Thiên Phong sau khi gọi cho Mặc Đình thì trở vào phòng.

Nhìn thấy Cố An Vy đang nằm trên giường bệnh mà hắn cảm thấy đau lòng.

Nhưng dường như cảm giác đau lòng này không giống trước đây.

Nếu như là trước đây, có lẽ nhìn thấy cảnh này hắn đã bất chấp tất cả để tìm ra người có giác mạc phù hợp với Cố An Vy để thay cho cô.

Nhưng bây giờ thì lại khác.

Hắn chỉ là cảm thấy đau lòng mà thôi, cũng muốn tìm giác mạc phù hợp với cô nhưng không đến mức bất chấp mọi thứ như lúc trước.

Hàn Thiên Phong không hiểu.

Hắn không phải đã hết tình cảm với An Vy nhưng chỉ là không còn nồng nhiệt như trước.

Mặc dù đang ở bên cạnh Cố An Vy nhưng trong đầu Hàn Thiên Phong bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của Hạ Anh.

Không lẽ đúng như Cố An Vy đã nói? Hắn thực sự yêu Hạ Anh rồi sao?
Hiện tại hắn rất lo lắng cho cô, không biết bây giờ cô như thế nào.

Đã khỏe hơn chưa? Bây giờ chắc hẳn cô đang hận hắn lắm.

Hận hắn đã khiến cho cô mất con, hận hắn làm cô mất đi gia đình.

Và hận hắn đã không ở bên cô trong lúc này.

Hàn Thiên Phong biết.

Nhưng…!một lần này thôi.

Một lần cuối cùng, hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi cô nữa.

Từ nay về sau hắn sẽ chăm sóc cô và chuộc lại mọi lỗi lầm của hắn.

Hắn sẽ yêu thương cô…!một đời.

“Thiên Phong.”
Nghe thấy tiếng Cố An Vy gọi hắn liền gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu mà đi đến bên giường bệnh.

“Sao vậy?”
“Anh mau về nước đi.

Em ổn rồi.”
“Sao anh có thể về được trong khi em vẫn còn chưa khỏe chứ.”
“Em ổn.


Thật đấy, anh mau về nước đi.

Anh đi như vậy Hạ Anh biết được sẽ buồn lắm.

Nếu yêu cô ấy thì anh không nên để cô ấy phải lo lắng, đau buồn về anh.

Anh hiểu em nói chứ?”
“Anh hiểu nhưng mà em bây giờ…” Hàn Thiên Phong chần chờ.

Lời Cố An Vy nói cũng có lý nhưng hắn sao có thể bỏ mặc cô như vậy mà quay về chứ?
“Khi nào em thay giác mạc xong rồi anh quay về cũng được.

Quyết định vậy đi.”
Cố An Vy cũng bất lực với hắn.

Cô cũng đã khuyên hắn rồi nhưng hắn lại không nghe theo.

Đi hay ở là quyết định của Hàn Thiên Phong, cô không thể cản hắn được.

Nhưng nếu có chuyện gì thì đó là lỗi của hắn, không phải lỗi của cô.

– —
Lúc này Mặc Đình cũng đang nhanh chóng thực hiện yêu cầu của Hàn Thiên Phong.

Vậy nhưng kết quả tìm được lại khiến anh như rơi vào thế bí.

Tại sao lại không một ai phù hợp? Tìm một người có giác mạc phù hợp lại khó như vậy sao?
Đang lúc bế tắc thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Mặc Đình vội nhấc máy.

“Alo.”
“Anh Đình đã tìm được người phù hợp rồi.” Đầu dây bên kia kích động, vội vàng thông báo cho Mặc Đình.

“Thật vậy sao?” Anh không giấu được kích động, liền nói:
“Mau gửi thông tin của người đó qua cho tôi.”
Nhưng đầu dây bên kia lại chần chờ, vừa muốn nói lại vừa không muốn.

“Nhưng mà anh Đình…”
“Sao vậy?”
“Người đó là bà chủ của chúng ta – Đường Hạ Anh.”
“Cậu nói người đó là ai?” Mặc Đình như không tin vào tai mình.

Chắc chắn là anh nghe nhầm rồi.

“Em nói…!Người đó là cô Hạ Anh.”
Đầu Mặc Đình như muốn nổ tung.

Chuyện quái gì đây.

Lật tung cả nước không thấy nổi một người phù hợp.

Khi tìm ra được một trong vô số kia thì lại là người không thể động đến.


Rốt cuộc thì đời anh đã tạo nghiệp gì mà lại đi làm thư kí cho Hàn Thiên Phong vậy chứ.

Bây giờ phải làm sao đây…!Tốt nhất là chưa nên nói cho Hàn Thiên Phong biết.

“Cậu tạm thời đừng nói cho ai biết việc này cả.

Đặc biệt là Tổng Giám đốc.

Nhớ chưa?”
“Em biết rồi anh Đình.”
Mặc Đình vừa cúp máy của người kia thì Hàn Thiên Phong cũng gọi đến.

“Alo Tổng Giám đốc?”
“Cậu đã làm việc tôi nhờ chưa?”
“Tôi vẫn đang tìm thưa Tổng Giám đốc.

Nhưng xác suất dường như bằng không.”
“Sao có thể như vậy được? Cậu cứ tiếp tục tìm kiếm đi..

Tôi không tin là không có một ai phù hợp.”
“Tôi hiểu rồi.

Tôi sẽ cố gắng.” Cúp điện thoại thì anh lại tiếp tục công cuộc của mình.

“Ôi chết tiệt! Đầu mình như muốn nổ tung.

Rốt cuộc vì cái gì mà mình phải làm việc này chứ?” Nhưng khi anh nhìn thấy cô vợ của mình đang say giấc nồng thì anh chợt mỉm cười.

À phải rồi! Vì mình phải nuôi vợ.

– —
Ở bên kia, Hàn Thiên Phong sau khi tắt máy của Mặc Đình thì lại gọi cho một người khác.

“Lão đại?” Đầu dây bên kia cung kính lên tiếng.

“Cậu mau chóng tìm người có giác mạc phù hợp với An Vy.

Tìm ra càng sớm càng tốt.”
“Em biết rồi.

Em sẽ lập tức cho người đi tìm ngay.”
Sau khi ngắt máy hắn lại rơi vào trầm tư.

Nhất định sẽ tìm được người phù hợp thôi.

Nhất định là như vậy.

Phải…!
– —
Sang ngày hôm sau, khi Hàn Thiên Phong vừa tỉnh dậy thì đã có người gọi đến.


Hắn lạnh lùng lên tiếng.

“Nói đi.”
“Lão đại.

Đã tìm ra được người thích hợp rồi.”
“Ai?”
“Là…”
Kết thúc cuộc gọi thì hắn quay lại vào phòng.

Nhẹ nhàng đi đến bên giường bệnh của Cố An Vy, hắn nói:
“An Vy, đã tìm được người tình nguyện phẫu thuật ghép giác mạc phù hợp với em rồi.

Bây giờ anh phải về để giải quyết một số thủ tục.

Vài ngày nữa sẽ cho người đưa em về nước làm phẫu thuật.

Được không?”
“Anh không cần phải làm vậy đâu.

Em tự mình tìm là được rồi.”
“Sao có thể như vậy chứ? Anh đã hứa với hai bác sẽ chăm sóc cho em rồi mà.

Nghe lời anh được không?”
“Vậy…!Cảm ơn anh.”
– —
Một tiếng sau, Hàn Thiên Phong đã ngồi trên máy bay chuẩn bị trở về nước.

Bây giờ đầu óc hắn đang rất rối bời khi nghĩ về đoạn đối thoại khi nãy.

“Ai?”
“Là cô Hạ Anh.”
“Cậu nói là cô ấy sao?”
“Đúng vậy lão đại.”
“Không còn ai khác sao?”
“Thật sự là không còn ai khác cả.

Xin lỗi anh, lão đại.”
“Được rồi.

Tôi biết rồi.”
Hàn Thiên Phong cảm thấy dường như tất cả mọi thứ đều đang muốn chống lại hắn vậy.

“Đường Hạ Anh.

Tại sao lại là cô ấy chứ.”
– —
Khi vừa ra khỏi sân bay Hàn Thiên Phong liền đi đến bệnh viện.

Đến phòng Hạ Anh hắn lại chần chừ không biết có nên vào hay không.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ quyết tâm, mở cửa bước vào.

Khoảnh khắc hắn bước vào Hạ Anh cũng vừa tỉnh lại.

Hắn cứ ngỡ như lần trước.

Cô sẽ phát điên lên mà tấn công hắn.

Hàn Thiên Phong đã nghĩ ra mọi tình huống có thể xảy đến và hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho mọi việc.

Nhưng điều hắn không ngờ đến chính là Đường Hạ Anh lại coi hắn như vô hình, cô còn không thèm liếc mắt nhìn hắn.


Hàn Thiên Phong tự hỏi, rốt cuộc thì tại sao cô lại thay đổi như vậy? Là cô đã hết hy vọng với hắn, hay là đã tha thứ cho hắn rồi.

Hàn Thiên Phong không thể đọc được suy nghĩ của Hạ Anh.

Hắn cảm thấy cô rất khác.

Tuy rằng vẻ ngoài không thay đổi nhưng ở một điểm nào đó, cô đã không còn là Đường Hạ Anh của lúc đầu nữa rồi.

Hàn Thiên Phong nói:
“Hạ Anh, anh về rồi.”
“…” Đáp lại hắn chỉ là một khoảng lặng.

Cô không nhìn hắn, cũng không trả lời hắn.

“Anh…!Anh muốn xin em một việc.” Có trời làm chứng, lần đầu tiên trong cuộc đời của Hàn Thiên Phong hắn lại hạ mình với người khác như vậy.

Ngay cả với Cố An Vy hay ông bà Hàn, hắn cũng chưa từng dùng thái độ như vậy để nói chuyện.

Trong mắt hắn, ai ai cũng không thể cao quý hơn hắn được.

Vậy nên hắn chưa từng hạ mình với bất kì ai, kể cả là người con gái mà hắn cho là người hắn yêu nhất – Cố An Vy.

“Em…!Em có thể đồng ý tặng giác mạc cho An Vy được không?”
Câu nói của hắn vừa dứt, Hạ Anh liền quay qua nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được.

Từ lúc đầu hắn đi vào cô đã cố tỏ ra không quan tâm.

Mặc kệ hắn nói gì, làm gì đều không liên quan đến cô.

Nhưng câu nói của hắn lại khiến sự tức giận, kiềm nén trong cô như muốn bùng phát.

Hắn cướp đi gia đình cô, bây giờ lại còn muốn cướp đi đôi mắt của cô sao?
“Hàn Thiên Phong anh có bệnh phải không? Có bệnh thì phải chữa đi.”
“Hạ Anh…”
“Tôi vừa bị xảy thai, anh không nói không rằng bỏ đi Pháp, không quan tâm tôi sống chết như thế nào.

Vậy mà vừa quay về anh liền muốn tôi dâng tặng đôi mắt của mình cho người con gái anh yêu? Anh thực sự nghĩ tôi là con ngu sao?” Hạ Anh trừng mắt nhìn hắn.

Từ tốn nói rõ từng chữ, từng chữ một.

“Đường Hạ Anh tôi sẽ không bao giờ đồng ý.”
Hàn Thiên Phong lạnh giọng nói:
“Em phải đồng ý.”
“Trừ khi tôi chết.”
À mà phầm cuối sẽ có bất ngờ cho mọi người đấy.

Nên từ bây giờ mọi người thử đoán xem bất ngờ đó là gì đi nha.

Nhưng chuẩn bị thi học kì rồi hic hic…!Cầu động viên a~
Tôi vẫn còn là học sinh nên không thể ra phần thường xuyên.

Nếu bạn cảm thấy có thể đợi thì hãy ở lại.

Còn nếu cảm thấy bản thân không thể đợi thì xin lỗi, bạn có thể rời đi.

Đừng vào đây nói lời cay đắng.

Bởi vì tôi cũng là con người.

Cảm ơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.