Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta

Chương 10: Tướng Quân Dụ Dỗ 1


Đọc truyện Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta – Chương 10: Tướng Quân Dụ Dỗ 1


Thật ra mà nói, ban đầu mèo con chỉ định sang đưa hoa rồi bỏ của chạy lấy người, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng có thể phát hiện một bí mật nho nhỏ.

Trước mặt là nam sắc và chính quân mèo đang đấu tranh kịch liệt trong đầu mèo con, nhưng sau đó nó không hề do dự vứt bỏ kẻ sau, đương nhiên là dáng vẻ vô cùng đàng hoàng rồi.

Thế mà còn ra vẻ mèo con ngây thơ không hiểu gì, lại còn kêu meo meo hai tiếng.

Thẩm Chi Phồn có chút xấu hổ nhìn nó, khuôn mặt tuấn tú vừa bực mình vừa buồn cười nhưng lại không còn cách nào.

Nếu không phải mèo con này quá hiểu con người, cậu cũng sẽ không để ý đến như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Thật sự muốn ở lại sao?” Cậu ngồi xổm xuống, vẻ ngoài tuấn mỹ của cậu hiện lên trong ánh mắt xanh lam, dịu dàng cười khuyên, “Như vậy thì sẽ không được tốt lắm!”
Nó ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu liếm liếm móng vuốt, đây chính là thời gian vô cùng tốt để nguỵ trang trở thành một con mèo bình thường không nghe hiểu tiếng người.

Thẩm Chi Phồn thở dài, thật sự thì cậu cũng không nỡ ném mèo con xuống giường, lúc này thời gian đã không còn sớm, tuy rằng có chút phiền toái Tướng quân đại nhân, nhưng mà lựa chọn tốt nhất vẫn là mang về.

Nhưng mà hôm nay cậu đã để lại ấn tượng không tốt trong mắt Tướng quân đại nhân rồi, như vậy mạo muội đi quấy rầy như vậy có phải là càng thêm không tốt sao?
Nhưng mà trước đó Thẩm Chi Phồn đã nói, cậu không muốn Ngôn Sóc nghĩ rằng cậu trộm vợ anh ấy lại còn đi trộm mèo của anh ấy.

Vậy thì hiểu lầm của nam thần dành cho cậu nhất định là rất lớn nha!
Nhưng mà đêm nay nhất định là một đêm không yên ổn rồi, cậu còn đang rối rắm không biết có nên đem mèo con trở về hay không vậy mà lại có khách đến.

Khi Thẩm Chi Phồn ôm mèo con ra mở cửa thì trong lòng cậu đang vô cùng căng thẳng.

Thật ra khi nhìn qua mắt mèo cậu đã nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của người khác, nhưng mà khi đối mặt với một đám quan quân sắc mặt nghiêm túc như vậy khiến trong lòng cậu có chút nhút nhát.

Cậu biết Thẩm Chi Phồn 23 tuổi sẽ xử lý việc này tốt, vì thế cậu cố gắng để trông bản thân có vẻ bình tĩnh hơn, đương nhiên là vô cùng thành công rồi.

Bản thân cậu cũng khá lãnh đạm, sắc mặt cứng nhắc vô cùng có sức thuyết phục.

Nhưng mà mèo con ngẩng đầu nhìn cậu, nó cảm nhận được tay cậu ôm nó đang càng ngày càng run rẩy.


Người dẫn đầu đám quan quân có bộ dáng hơi quen mắt, Thẩm Chi Phồn sửng sốt hai giây mới ý thức được dáng vẻ đối phương giống Ngôn Sóc đến ba phần.

Hơn nữa cũng là khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc, quân trang chỉnh tề không hề có một nếp nhăn, con người thật kiêu căng lạnh lùng khiến người khác cảm thấy thật khó thở, có lẽ chỉ cần trợn mắt một cái là có thể phun ra sương lạnh.

Nếu không phải khuôn mặt non nớt hơn thì có lẽ chính là phiên bản khác của Ngôn Sóc.

“Là Thẩm Chi Phồn phải không?”
Đối phương khóa chặt ánh mắt trên người cậu, âm thanh lãnh đạm máy móc vang lên khiến cậu cảm thấy có một loại áp lực vô hình, không đợi Thẩm Chi Phồn trả lời, đối phương tiếp tục nói:
“Hiện tại anh đang thuộc diện tình nghi của vụ án của công chúa Olivia, tình huống khẩn cấp, mong anh đi theo chúng tôi.”
Giọng điệu của đối phương khiến cậu có chút không thoải mái, một là chưa nói thời gian, hai là chưa nói đi đến nơi nào, nhưng mà đối phương người đông thế mạnh, huống hồ còn liên lụy tới hoàng tộc, tự nhiên cậu sẽ không có cơ hội kháng nghị.

Thẩm Chi Phồn gật đầu, lại dừng một chút.

“Chờ tôi nói với em gái một câu.”
Ngôn Cẩn Hành có chút bất mãn nhíu nhíu mày, dường như đang muốn từ chối thì ánh mắt lại thoáng nhìn thấy con mèo Thẩm Chi Phồn đang ôm trên tay.

Bởi vì con mèo này luôn im lặng khiến anh không hề chú ý tới, một lúc sau anh bỗng mở to hai mắt giống như nhìn thấy điều gì kinh ngạc không thể tin được, bởi vì anh vốn là một người biết khống chế cảm xúc của mình, cho nên biến hóa vừa rồi cũng chính là biểu hiện thất thố nhất của anh rồi.

Anh cúi xuống liếc mắt nhìn con mèo, rồi lại ngẩng lên liếc mắt nhìn Thẩm Chi Phồn.

Dường như không dám tin vào mắt mình, cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo, lại ngẩng đầu liếc nhìn người.

Thẩm Chi Phồn mờ mịt đáp trả lại ánh mắt của đối phương.

Có lẽ Ngôn Cẩn Hành cũng ý thức được hành động thất thố của mình, anh cúi đầu ho một tiếng để che dấu, nuốt xuống lời từ chối vừa đến bên miệng, sắc mặt cổ quái không nói nên lời giống như muốn nói với Thẩm Chi Phồn: “Nhanh lên.”
Ngay từ đầu Thẩm Chi Phồn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cậu đang nói với Thẩm Nhu chuyện phải đi cùng mấy người đó.

Người này có bề ngoài khá giống với Ngôn Sóc, lại đều là người trẻ tuổi lại có địa vị cao, hơn phân nửa là có quan hệ huyết thống.

Đại khái là nhận ra mèo con, liền cảm thấy mèo con nhà nam thần ở trong nhà cậu nên cảm thầy có chút kì quái nhỉ!
Nhưng mà….cậu vẫn không nghĩ ra, người này nhìn ra thì tuổi cũng không lớn nhưng lại vô cùng lịch lãm trầm ổn, loại việc nhỏ bé này lại khiến đối phương thất thố như vậy sao?
Đương nhiên vấn đề này cậu không thể nhận được đáp án rồi, không nghĩ ra được nên cậu cũng không có ý định suy nghĩ sâu xa hơn.


Trước khi đi cậu đặt mèo con lên cửa sổ, sờ sờ đầu muốn trấn an mèo con, tuy rằng có rất nhiều người đến nhưng dường như mèo con đã rất quen với việc nhìn thấy nhiều người như vậy.

Mèo con nhà nam thần quả nhiên là từng trải việc đời!
Đương nhiên trong mắt Thẩm Chi Phồn cảm thấy nam thần cái gì cũng tốt, bao gồm luôn cả mèo con nhà nam thần trong đó.

……!
Thẩm Chi Phồn vốn tưởng rằng chỉ đi một chuyến phối hợp điều tra thôi, nhưng so với tưởng tượng thì còn phiền toái hơn nhiều, chỉ có một điều duy nhất an ủi cậu đó chính là đãi ngộ cũng không đến nỗi tệ lắm, ít nhất không phải là nhà giam cũng không phải mật thất, chỉ có ở sảnh thẩm vấn mà thôi.

Dẫn cậu tới là Ngôn Cẩn Hành, nhưng người thẩm vấn cậu lại không phải là anh ta, Ngôn Cẩn Hành chỉ ngồi ở một bên thôi.

Người thẩm vấn cậu là một cảnh quan có vẻ cũng đã lớn tuổi, nhìn qua thì là một người nóng nảy.

Đôi mắt thâm quầng sưng húp giống như củ tỏi, hiển nhiên là vì vụ án công chúa Olivia mất tích khiến hắn ta sứt đầu mẻ trán.

Cách nói chuyện cũng vô cùng kém cỏi, nói uyển chuyển hơn thì có lẽ thời kì trung học không được dạy dỗ cẩn thận.

Thẩm Chi Phồn tự nhận cậu là một người tính tình cũng không phải là quá kém, nhưng khi bị lăn qua lăn lại hỏi mãi một vấn đề hơn nữa giọng điệu còn kém đến như vậy thì cậu cũng không nhịn được phải nhíu mày.
“Thưa ngài, thật sự thì tôi không hề biết chuyện gì về công chúa Olivia.” Nội tâm Thẩm Chi Phồn một câu lại nối tiếp một câu, thậm chí đến lúc này cậu mới biết thì ra là một công chúa, “Tôi sẽ cố gắng phối hợp điều tra, nhưng mong ngài nên tôn trọng tôi.”
Ngôn Cẩn Hành đan hai tay vào nhau im lặng ngồi một bên, nghe thấy cậu nói những lời này không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Thẩm Chi Phồn thở dài, bị gọi đến đây vào lúc đêm khuya thế này, đồng hồ sinh học của cậu cũng vô cùng bình thường, nếu không phải tiếng nói của người đối diện quá lớn thì có lẽ lúc này cậu cũng lung lay sụp đổ rồi.

Thật sự thì cậu hoàn toàn không có thói quen ngủ bên ngoài, cậu chỉ quen ngủ trên giường cậu thôi…!ngủ trần.

Cho dù đang ngủ say nhưng vẫn dễ bị thức dậy và sau đó không có cách này ngủ say nữa, nhưng có lẽ thế này thì hôm nay không được về nhà rồi.

Nhân lúc đối phương nói khàn cả giọng nên muốn uống chút nước, cậu không còn cách nào đành xin đi vệ sinh để tạm thời thoát ra, cũng may là vẫn còn chút nhân quyền.

Thẩm Chi Phồn nhẹ nhàng thở ra đi đến toilet, Ngôn Cẩn Hành bỗng nhiên nhìn chăm chú vào người thẩm vấn.


Thẩm vấn thế này vốn không phải là công việc tốt lành gì, dường như là việc xấu bị mọi người ghét bỏ, chức vụ không cao đãi ngộ không tốt nhưng lại có thể quản được nhiều chuyện.

Nhìn hắn ta từng này tuổi rồi nhưng chỉ mới làm đến vị trí này, hiển nhiên là do số không được tốt lắm.

Bị vị Ngôn tiểu thiếu gia tốt số này ngồi một bên nhìn chằm chằm khiến hắn cũng có chút không yên.

“Trung tá Ngôn có chỉ thị gì sao?” Hắn có chút nơm nớp lo sợ lau mồ hôi, sau lại khiêm tốn cười lấy lòng, “Từ trước đến nay tôi đối với những đối tượng tình nghi này có chút nghiêm khắc, khiến ngài chê cười rồi, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi, ha hả.”
“Ngài không cần khẩn trương,” Ngôn Cẩn Hành bị tiếng cười béo ngậy này khiến anh phải nheo mắt, sau đó lại nhíu mày mỉm cười nhìn bàn tay của bản thân, “Ngài cố gắng như vậy tôi cũng rất tán thưởng, nhưng từ góc độ của tôi mà nói, tôi đề nghị ngài nên có thái độ hòa ái một chút với vị Trần tiên sinh này, không có gì xấu đâu.”
Vị thẩm vấn này cũng biết một chút, ví dụ như công chúa Olivia đúng là vì vẻ ngoài xuất chúng của tên mặt trắng kia nên mới gây ra chuyện hoang đường như vậy, cũng biết Olivia là vị hôn phu của anh trai Ngôn Cẩn Hành, nên mới cố ý xuất ra mười hai vạn phần tinh lực mà thẩm vấn.

Nhưng mà Ngôn Cẩn Hành bỗng nhiên nói như vậy khiến hắn có chút khó hiểu, giống như bản thân sáng suốt hành động nhưng lại không sáng suốt đúng như vậy.

“Vậy….!Không biết ý ngài là như thế nào?”
Ngôn Cẩn Hành lắc đầu thở dài, “Nói thật thì tôi cũng vừa mới biết.”
Trong lòng vị quan thẩm vấn đang thầm mắng một trăm lần tiểu hồ ly vương bát đản này, tật xấu nói một nửa cất một nửa không biết có phải do di truyền nhà họ không, nhưng mà vẻ mặt thì vẫn ôn hòa như gió xuân.

“Trung tá Ngôn vẫn nên nói thẳng đi, tôi nay cũng lớn tuổi khó tránh có chút hồ đồ.”
Ngôn Cẩn Hành không dám nói lớn tiếng, chỉ làm một động tác để hắn ghé tai lại đây.

Vị thẩm vấn lắng nghe rồi lại suy nghĩ nửa ngày mới mở to hai mắt nhìn.

“Ngài, ngài đây là nghiêm túc sao?”
Hắn nói nói không lưu loát hiển nhiên là nhận được một kinh hách lớn.

“Này, cái này theo tôi được biết….!Cậu ta với Ngôn Tướng quân quan hệ như vậy có lẽ là không được hòa thuận cho lắm nhỉ?”
“Có lẽ khoảng nửa giờ sau anh trai tôi sẽ tới nơi này,” Ngôn Cẩn Hành cúi đầu ngắt lời hắn, vừa đúng lúc này thông tấn khí lại vang lên, “Đúng vậy, anh, cậu ta đang ở nơi này của em.”
Vị thẩm vấn vẫn đang giữ nguyên tư thế cứng ngắc, đợi đến khi Ngôn Cẩn Hành tắt thông tấn khí thì hắn mới chậm chạm mấp máy môi.

Ngôn Cẩn Hành ôn nhu trao cho vị thẩm vấn một nụ cười cổ vũ, đại ý có thể hiểu là anh toi rồi.

Vị quan thẩm vấn vốn là định hùa theo xum xoe Ngôn Cẩn Hành, nhưng khi nghe tin này xong thì cảm giác thế giới như sụp đổ, lại nhớ tới hồi nãy hắn vừa tỏ thái độ với tên mặt trắng kia, bây giờ lại cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, xém chút nữa là tắt thở rồi.

Thẩm Chi Phồn cũng nhận ra, cậu phát hiện sau khi đi về sinh vào thì hình như thế giới này đã thay đổi đến nhanh chóng.

Nói ví dụ như là vị quan thẩm vấn kia, ban đầu thì khí thế bức người bỗng nhiên lại trở nên thật nhẹ nhàng.

Hỏi những vấn đề bắt đầu có chút kì cục.


“À hình như cậu còn một người em gái phải không, chậc chậc chậc, nhất định cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp rồi, thật sự là tuổi trẻ tài cao nha, ha ha.”
Thẩm Chi Phồn dừng một chút, lại nhớ tới khuôn mặt của Thẩm Chi Nhu, miễn cưỡng gật đầu một cái.

Vị quan thẩm vấn cười khan rồi lại tiếp tục dốc hết vốn liếng của bản thân ra: “Ai nha, thật ra ban đầu tôi cũng nghĩ cậu không có liên quan, chuyện này chúng tôi đã tra rõ ràng rồi, tôi cũng sẽ báo cáo với cấp trên như vậy nha.

Chúng ta gặp được nhau thế này đúng là rất có duyên đấy, hay là cậu tâm sự với tôi một chút được không, ha ha ha, có phải ban nãy cậu rất khẩn trương phải không, nha, không cần khẩn trương không cần khẩn trương.”
Thẩm Chi Phồn nhìn thoáng qua củ tỏi lớn mồ hôi đang tuôn như mưa, chần chờ gật đầu, “Thật ra tôi cũng không có khẩn trương.”
“Thật sự không có gì tốt hơn nữa rồi,” vị quan thẩm vấn tiếp tục cười gượng, “Không bằng chúng ta tâm sự đi nhỉ, bình thường cậu có sở thích gì không?”
Thẩm Chi Phồn nhịn không được mà oán giận một câu: “Bình thường tôi rất thích ngủ đúng giờ!”
Vị quan thẩm vấn cười nhẹ nhàng: “Hôm nay thật sự là không khéo, ôi thời gian lúc này cũng đã trễ rồi, nếu không cậu hãy mau trở về đi, cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Chi Phồn nghĩ một chút, có chút chần chờ nhìn đối phương: “Nhưng mà mười phút trước ngài…..!Hình như không có nói như vậy….”
“Ủa, có sao?” Vị quan thẩm vấn nỗ lực dùng nụ cười hòa ái để tẩy não Thẩm Chi Phồn.

Đáng tiếc, Thẩm Chi Phồn lại vô cùng thành thật, “Vâng, mười phút trước ngài đã nói Đừng tưởng rằng có thể trốn tội, không mười ngày thì cũng nửa tháng, cậu trốn không thoát đâu.”
Dừng một chút, cậu còn bắt chước đối phương cười lạnh: “Ha ha.”
“Ừm, lúc này cũng muộn rồi,” vị quan thẩm vấn ngượng ngùng lẩn tránh vấn đề này, hắn tin tưởng vững chắc rằng tương lai sau này hắn sẽ cố gắng gấp bội để bù lại lội lầm ngày hôm nay, “Nếu không cậu ngủ ở đây được không, vừa vặn chỗ tôi có một phòng nhỏ, hay là cậu qua bên đấy ngủ trước?”
Thẩm Chi Phồn lâm vào trầm tư.

Một cái toilet thế mà lại có bản lĩnh vậy sao, diễn biến của câu truyện có gì không đúng rồi.

Cậu…..!lại mất trí nhớ sao?
Thẩm Chi Phồn thật sự muốn hỏi vị quan thẩm vấn rằng hôm nay là năm bao nhiêu, thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Dáng vẻ đẹp trai chết người của Ngôn Sóc liền đập vào mắt cậu.

Yết hầu vị quan thâm vấn hơi giật giật, sau đó lại nở nụ cười hòa ái chào hỏi Tướng quân đại nhân.

Ngôn Sóc đưa cho hắn một bản kê mới: “Đây là người tình nghi, tôi sẽ tự mình thẩm vấn cậu ta.”
“A được thôi Ngôn Tướng quân.” Vị quan thẩm vấn cầu còn không được, Ngôn Sóc một chữ không trách mắng hắn thật khiến hắn cảm động đến lệ nóng doanh tròng.

Thẩm Chi Phồn bị tin tức này dọa sợ đến tỉnh táo luôn.

Thẩm, thẩm vấn sao, được nam thần tự mình thẩm vấn sao?
…….!Nếu là được nam thần thẩm vấn, thật có chút chờ mong nha.

Trong lòng Thẩm Chi Phồn đang tự phỉ nhổ bản thân, nhưng một bên khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên, theo chân đi vào sảnh thẩm vấn với Ngôn Sóc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.