Đọc truyện Mèo Nhà Tang Thi Vương – Chương 6
Biên tập: R Bê Đê
“…!tên ngu ngốc Lê Chấn, anh còn không chuẩn bị đi, định chờ chết à?”
Về tới nhà, việc đầu tiên Phương Hoà làm là phi nhanh vào bếp, nhanh nhẹn nhảy lên bàn ăn, cậu không để ý hình tượng mà vừa vẫy đuôi vừa kêu meo meo đòi ăn.
Biết sao được, bữa trưa của cậu nhường cho con mèo mập trong lồng rồi còn đâu, Phương Hoà bây giờ vô cùng đói, vì cùng con sen tại chức giữ gìn quan hệ mà hy sinh thân mình bán manh cầu vinh.
Lê Chấn cởi áo khoác xong thì đứng tựa vào cửa quan sát mèo con đang đợi mình trong nhà bếp, hắn lắc đầu bật cười.
Tuy rằng mèo con không sợ hơi thở chết chóc trên người hắn nhưng Lê Chấn vẫn đi vào nhà tắm, trước tiên tắm rửa thật sạch, sau đó mới tới trong bếp dưới ánh mắt vạn phần mong ngóng của nhóc con kia.
Nhưng Phương Hoà thấy Lê Chấn mang đồ mua ở cửa hàng thú cưng ra xé giấy bọc thì lại có chút oán thầm, chờ sau khi Lê Chấn xé bao thức ăn đanh cho mèo, đổ vào đĩa một chút hạt.
Phương Hoà quơ quơ tay mèo, cậu muốn ăn cá khô xay thành ruốc cơ, nhưng Lê Chấn đứng một bên xem tờ giấy gì đó không để ý tới ánh mắt ai oán của cậu.
Phương Hoà ủ rũ mà di chuyển tới gần đĩa đồ ăn, cậu không kén chọn gì cả, chỉ là hơi nhớ hương vị của cá khô nhỏ thôi, tới lúc Phương Hoà ăn một miếng thức ăn cho mèo thì đôi mắt mèo màu ngọc sáng lên, mặc dù không biết phải giải thích thế nào nhưng loại thức ăn cho mèo này ăn cũng không tệ lắm.
Phương Hoà dùng sức chín trâu mười hồ ăn hết chỗ hạt, cậu xoa xoa ria mép nhìn bóng dáng Lê Chấn, hắn đang cho cá khô vào máy xay làm ruốc cá, dựa vào quyển sổ hướng dẫn mà ông chủ tiệm thì mèo con có thể ăn một chút thực phẩm loại cá giúp bổ sung canxi, Mèo Con nhà hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nhóc ấy ăn thêm một chút để quen chắc vẫn được.
Chờ ruốc cá thơm phức được đưa tới trước mặt, Phương Hoà nhìn đĩa cá, rồi lại nhìn Lê Chấn, người đàn ông này chắc chắn muốn mê hoặc tui.
Dù cho ruốc cá có thơm như nào thì Phương Hoà vẫn chỉ là một chú mèo nhỏ, sức ăn cũng không lớn, hơn nữa, khi nãy Lê Chấn đổ khá nhiều hạt cho cậu, giờ cậu đã no lắm rồi.
Nhìn một ngọn núi ruốc cá trong đĩa, Lê Chấn chỉ xay cho cậu hai con cá khô nhỏ nhưng đối với Phương Hoà là rất nhiều rồi.
Do rất nhiều lần bị đói trong mạt thế mà Phương Hoà có thói quen không lãng phí đồ ăn, lần thứ hai cúi đầu chiến đấu với đĩa ruốc cá, bụng nhỏ vì mùi thơm mà vang lên âm thanh khe khẽ, so sánh với ruốc cá thì thức ăn cho mèo lúc trước cậu ăn đúng là không có cửa.
Lê Chấn nhìn mèo con sột soạt ăn ruốc cá, hắn đưa tay vuốt ve lưng nó, Phương Hoà cũng theo lực tay hắn dụi dụi, dịu ngoan hiếm thấy, lông mèo rất mượt mà, sờ rất thích.
Khi vuốt tới đuôi mèo, chóp đuôi còn cong lên quét qua tay hắn.
Lúc Phương Hoà ăn xong thì thấy Lê Chấn đang sắp xếp hố cát và mấy thứ đồ chơi cho mèo mới mua ở cửa hàng thú cưng, Phương Hoà ánh mắt khinh bỉ, thân mèo cẩn thận nhảy từ trên bàn xuống đất rồi chạy vào trong phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, Phương Hoà xạm mặt nhìn nắp bồn cầu đóng kín, cậu mắc tè ngồi xổm trên đất ai oán nhìn, có cảm giác muốn cào ai đó cho đỡ tức.
Lê Chấn theo sau Phương Hoà đi vào phòng vệ sinh, thấy một cục lông xù xù ngồi nhìn bồn cầu mà bật cười, hắn đặt khay cát mèo cạnh cái bồn cầu.
Phương Hoà dùng cặp mắt mèo nhìn chậu cát một cách khinh thường, cậu lấy đà nhảy lên nắp bồn cầu rồi nhìn Lê Chấn kêu meo một tiếng, ý bảo tui không thèm chậu cát này, biết điều thì mau mở nắp bồn cầu ra.
Lê Chấn nghe vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Mày nhảy xuống đi, tao giúp mày mở nắp bồn cầu.”
Phương Hoà dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lê Chấn từ nắp bồn cầu nhảy xuống, đợi đến lúc hắn mở nắp bồn cầu thì lại nhảy lên đứng ở thành bồn.
Phương Hoà thật sự không muốn ở trước mặt Lê Chấn đi vệ sinh, tốt xấu gì trước khi biến thành mèo cậu cũng là một thanh niên 21 22 tuổi, bị người khác nhìn chằm chằm lúc đi vệ sinh khiến cậu thấy không thoải mái, mắt xanh lại trừng nhìn Lê Chấn, biểu đạt ý muốn của bản thân.
Lê Chấn khẽ cau mày, Mèo Con nhà hắn dùng biểu cảm này nhìn hắn chẳng lẽ bị táo bón?
Trừng mắt nhưa ngày trời cũng không thấy người đàn ông này đi ra ngoài, Phương Hoà cuối cùng phát hoả, meo một tiếng đầy nôn nóng, Lê Chấn nghe thấy âm thanh này thì cảm thấy có lẽ không phải mèo con bị táo bón
Lê Chấn lập tức ra ngoài, tìm trong quyển sổ hướng dẫn mà ông chủ đưa, không biết có gì liên quan đến mèo bị táo bón không.
Lê Chấn cuối cùng cũng chịu ra ngoài, Phương Hoà thả lỏng người tập trung giải quyết nỗi buồn, tự nhiên bị tên mặt lạnh như diêm vương kia nhìn, cậu tí nữa thì không nhịn được tè luôn rồi.
Bên ngoài Lê Chấn vẫn tập trung tìm những dấu hiệu bệnh táo bón trong cuốn sổ thì nghe thấy bên trong phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, Lê Chấn cầm sổ nuôi mèo đi vào thì thấy mèo con đang nhấn chân trước vào nút xả bồn cầu, hắn giật mình, Mèo Con nhà hắn không phải thông mình bình thường đâu.
Phương Hoà sau khi giải quyết xong thì cả người tràn đầy phấn khởi, thấy Lê Chấn đi vào còn kiêu ngạo cong đuôi, nhảy từ trên bồn cầu xuống chạy lại phía ghế phô pha ngồi, cậu cuộn tròn cả người, mắt lại nhìn con sen mới nhận, suy nghĩ xem có cách nào để cùng hắn giao lưu không.
Lê Chấn nhìn bộ dáng lười biếng của Phương Hoà, hắn tìm một con chuột đồ chơi màu xám ném lên ghế cho mèo con.
Lúc này đồ ăn Lê Chấn đặt cũng được giao đến, hắn ra nhận rồi tiện tay đặt trên bàn trà, sau đó đi rót cho mình một cốc nước.
Phương Hoà ghét bỏ nhìn con chuột xám kia, cậu vung vuốt hất con chuột sang một bên, cả người đổi thành tư thế ngồi xổm nhìn Lê Chấn ăn cơm.
Lê Chấn gọi đồ ăn ở một tiệm quen gần đó, thực đơn mỗi ngày đổi một món, hắn đối với đồ ăn thật ra không câu nệ tiểu tiết, thanh đạm ngon miệng một chút đều ăn được.
Phương Hoà nhìn thức ăn trong hộp cơm liền chắc chắn không ngon bằng cá khô, mắt mèo tiếp tục nhìn Lê Chấn, trong đầu nghĩ cách, sau đó quyết định đầu tiên vẫn không nên để tên mặt lạnh này nghĩ cậu là yêu quái xong gọi thầy trừ tà gì đó đã.
Lúc này, chuông di động của Lê Chấn vang lên.
“Đội trưởng Trần, có việc gì sao?” Lê Chấn nuốt xuống miếng đồ ăn trong miệng, hắn nói.
Phương Hoà hóng hớt thò đầu ra nghe tiếng bên trong điện thoại, âm thanh ồm ồm thô lỗ cậu đã từng nghe lần trước, hiển nhiên đây là cuộc gọi từ người được gọi là Trần đội trưởng.
“Lê Chấn, cậu giúp đôi một việc được không?” Giọng đội trưởng Trần có chút lạ, giọng người này hôm nay vô cùng nặng nề như đang đè nén vậy.
“Nói đi.” Lê Chấn buông đôi đũa trong tay xuống.
“Cậu có thể tới xem thi thể của người bị hại này không, Lưu pháp y tôi hỏi gì hắn cũng không trả lời.”
“Không đi.”
Lê Chấn dứt khoát thẳng thắn từ chối, những tài liệu hắn đưa cho đội trưởng đội hình sự Trần Uy Minh luôn vô cùng chi tiết, nhưng điều này vốn không hợp quy định, nếu không phải Trần Uy Minh là bạn thân của hắn, lúc nào cũng bám riết hắn xin một chút manh mối thì hắn cũng không rảnh rỗi nghiên cứu thi thể kĩ đến vậy.
“Đừng mà Lê Chấn, cậu tới đây một lát đi.
Lưu pháp y không trả lời được gì cả, cậu tới đây đi, manh mối hung thủ để lại là một vết răng, khiếp, không biết hắn là người hay là thú vật nữa.”
Phương Hoà nghe vậy thì mắt mèo híp lại, gần đây cậu đối với những chuyện về mạt thế tương đối mẫn cảm, có thể là bệnh dịch sắp bùng phát rồi, hôm nay cũng là ngày cuối cùng thế giới còn bình yên, thế nhưng người bị nhiễm bệnh xuất hiện có hơi sớm.
Nghĩ tới đây, Phương Hoà nhảy lên đùi Lê Chấn, có chút khẩn trương mà dùng vuốt mèo cà cà quần hắn.
Lê Chấn vươn tay xoa xoa người mèo nhỏ, dù Trần Uy Minh có nói vậy thì hắn vẫn từ chối việc tới hiện trường.
“Gửi tấm ảnh qua đây cho tôi.”
“Ây da, một bức ảnh làm sao thấy rõ bằng đứng tại hiện trường được.
Lê Chấn, cậu đến đây đi mà, tôi nhìn vết răng này có hơi sợ rồi.”
“Gửi địa chỉ.” Lê Chấn ngừng lại tay đang vuốt mèo, mày kiếm cau lại.
“Vâng, cảm ơn ngài.
Tốt nhất ngài nên ăn xong rồi hãy đến, hiện trường có chút nghiêm trọng, tôi sợ ngài sau khi về nhà ăn không vô.” Trần Uy Minh nhìn thi thể bị thứ gì đó gặm cắn tới mức chỉ còn lại xương cốt rùng mình một cái.
Lê Chấn cúp máy định tiếp tục ăn nốt thức ăn nhưng mà Mèo Con nhà hắn bắt đầu bùng nổ, bốn cái chân ngắn lộ ra móng vuốn bám chặt quần áo hắn, đôi mắt mèo nhìn hắn chằm chằm, một tiếng meo hai tiếng meo meo kêu to.
Mẹ nó, Phương Hoà chửi thề trong lòng, đối với tình hình hiện tại thì không nghi ngờ nghề nghiệp của con sen này là nghề nghiệp nguy hiểm nhất, nếu mà đây thật sự là thi thể bị tang thi ăn, chẳng may hắn bị cắn một cái thôi là đi đời nhà ma, Lê Chấn đi đời, con mèo con như cậu cũng chết luôn còn gì.
Lê Chấn câm nín nhìn mèo con bám người không buông, hắn đành mặc kệ cục lông treo lủng lẳng trên người mình mà đi thu xếp đồ đạc, lúc Lê Chấn ra tới cửa, Phương Hoà sắp tức điên rồi, thuận theo quần áo hắn leo tới trước cằm, mắt mèo xanh ngọc trừng to nhìn Lê Chấn meo meo kêu, Phương Hoà lúc này không nói được tiếng người, cậu không biết nói chuyện với hắn kiểu gì.
“Ngoan, Mèo Con ở nhà, lát nữa tao sẽ về.” Lê Chấn vuốt ve mèo con xem như an ủi.
Phương Hoà tiếp tục kêu, cậu sống dễ dàng lắm sao? Mãi mới tìm được một con sen nuôi mình, chỉ cần tìm ra cách, sau đó nhắc nhở Lê Chấn rằng mạt thế đang đến để hắn chuẩn bị ít quần áo thức ăn gì đó.
Cậu lãng phí quá nhiều thời gian rồi, đang định tìm cách giao tiếp với hắn, còn tên mặt lạnh Lê Chấn thì giỏi rồi, cứ thế lao thẳng tới chỗ có khả năng là có người bị nhiễm bệnh, anh muốn chết sao?
Nhưng cuối cùng thì Lê Chấn vẫn là một tên cuồng công việc, đội trưởng Trần nói mấy câu đã khơi dậy hứng thú của hắn, lần này hắn quyết định sẽ đi.
Lê Chân dùng chút lực xách mèo con lên, đặt xuống rồi đóng cửa lại.
Phương Hoà nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt mình, phẫn nộ kêu một tiếng.
Cậu phi thân vào bếp, nhảy lên bàn bất chấp mà gạt đổ lọ tương cà, nháy mắt, sàn nhà nhầy nhụa sốt đỏ đặc sệt.
Lọ tương cà được làm bằng thuỷ tinh vỡ vụn trên đất, tương cà đỏ tươi lênh láng, có cảm giác khích thích vô cùng.
Phương Hoà nhảy xuống, cẩn thận tránh những mảnh thuỷ tinh, chân mèo quệt vào sốt tương cà, cậu quay đầu nhìn quanh thì phát hiện bức tường phía dưới tranh trang trí ở phòng khách trống không, Phương Hoà đặt vuốt mèo lên tường, viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, tương cà trên chân trước không đủ, cậu lại chạy vào bếp quệt thêm một lần rồi tiếp tục tô lên tường.
Phương Hoà chạy đi chạy lại vài chuyến cũng viết xong điều mình muốn nói, nhìn chữ viết bằng tương cà đỏ như máu, có cảm giác khủng bố khó nói.
“Bệnh lạ biến người thành xác sống sắp bùng lên rồi, tên ngu ngốc Lê Chấn, anh còn không chuẩn bị đi, định chờ chết à?”.