Đọc truyện Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi! – Chương 44: Bí mật bị phơi bày
Trong những chương gần cuối này thì sẽ đặt nặng thể loại hắc đạo, nhằm hoá giải các vấn đề xoay quanh quá khứ và cuộc sống của nam9, nên nàng nào mong sắc thì cho Ken cáo lỗi nha:v
________________________
Thành phố Hải Nam vào ngày tháng 4 hôm đó đã loạn, rất loạn. Các đoạn đường bị thế lực thế giới ngầm phong tỏa, cắt đứt liên lạc với các tỉnh thành xung quanh. Cơ quan đầu não ở đây cũng rơi vào tầm kiểm soát của băng Hắc Hồ. Và hiện tại, một trận chiến ác liệt đang diễn ra ở đoạn cầu phía Bắc, nơi trùm hắc bang Hồ Đại Vỹ cùng với kẻ tên Vu Hải đang liều mạng trên chiếc Mercedes bốc khói xám.
Đại Vỹ tay nắm chắc cán dao, vung mạnh một đường nhắm thẳng ngực gã. Vu Hải một tay lóng ngóng điều khiển vô lăng, tay còn lại túm lại lưỡi dao của hắn, mặc kệ bàn tay rớm máu mà gồng cơ giật mạnh. Hắn nghiến răng, tay phải đấm một của vào bụng gã, chân cũng vung lên thẳng trán gã. Nhưng Vu Hải lập tức chống đỡ được, lực tay ghê gớm siết chặt cổ chân Đại Vỹ, lôi mạnh hắn quẳng ra ghế sau. Gã xoay xoay tay lái, cua một hình vòng cung tuyệt đẹp đỗ nó lại cạnh vệ đường, rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài, nhào người nằm rạp xuống đất.
Chiếc Mercedes bạch kim đắt tiền nổ tung, khói xám vẽ thành cột xé toạc bầu trời xanh trong.
Vu Hải hơi nhếch môi, miệng thở hổn hển, rồi thân ảnh cao lớn bất ngờ lật mạnh sang bên, chính là tránh mũi dao đang cắm mạnh lên nền bê tông lạnh ngắt. Gã nói khàn:
– Đúng là mi không dễ chết nhỉ, nhóc con?
– Trò vặt đó mà đòi giết được Hồ Đại Vỹ ta sao? – Hắn nghiến răng, xoay mũi dao cứa qua má gã – Thật đáng ghê tởm khi dòng máu của nhà họ Hồ đang chảy trong huyết mạch của ngươi.
Gã đứng phắt dậy, sau câu nói của hắn thì đồng tử hổ phách của khẽ động, đáy mắt hằn lên tia máu. Gã rút khẩu súng từ thắt lưng ra, bắn vào bụng Đại Vỹ. Gã lên tiếng với giọng nhàn nhạt vẻ khó chịu:
– Đừng nói như thể huyết thống đó là phước phần của ta vậy, thằng nhóc ngu muội.
Viên kẹo đồng hằn một vết lõm sâu lên chiếc áo chống đạn phía sau áo sơmi của Đại Vỹ. Hắn hơi khuỵu xuống, xong lập tức ẩn mạnh cơ thể cao lớn lao về phía Vu Hải. Con dao trong tay hắn di chuyển từng đường đẹp mắt và dứt khoát, liên tiếp liên tiếp gây thương tích lên người gã.
Vu Hải bị trúng đòn thì cau mày vì đau, mặt đen lại. Gã vung chân, đạp phăng con dao trên tay Đại Vỹ rơi ra xa, kèm theo hành động đó là một tràng cười thỏa mãn:
– Đáng thương làm sao, mày thật sự nghĩ gia đình đó yêu quý mày? Coi mày là máu mủ ruột thịt? Buồn cười!
– Mày chỉ là người thừa, chỉ là đứa con thứ vô dụng may mắn không bị vứt bỏ.
– Mày chỉ là công cụ của lão Hiểu Chu, còng lưng kiếm tiền về cho công ty của lão.
– Mày chỉ là con tốt trong bàn cờ mà quân vua chính là Bộc Hàn – thằng anh trai yêu quý mà mày đang tâm hãm hại.
Hắn đứng khựng lại, hơi thở dần ổn định, ánh nhìn băng lãnh của hắn chuyển dần về phía Vu Hải, còn gã thì đang khằng khặc cười. Gã ôm trán, vai rung lên bần bật.
– Ngươi nói vậy là có ý gì?
– Ý gì chẳng phải mày là người hiểu rõ nhất sao? – Gã cố tình kéo dài chữ cuối, môi nhếch lên ngạo nghễ – Cái phanh xe bị đứt ấy, mày quên rồi à?
Không gian bất ngờ chìm vào tĩnh lặng, Lã Thanh và Ngọc Doãn dù đứng ngoài cuộc chiến nhưng vẫn có thể nghe rõ từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại kia. Nhỏ cắn cắn môi, mắt hằn tia máu vì phẫn nộ, rồi trong một giây mất bình tĩnh mà lao thẳng tới phía Vu Hải, gầm lên:
– Đừng có bôi nhọ… anh hai của tao!
Bốp.
Lã Thanh bất ngờ bị đánh bật ra xa, cơ thể nhỏ bé đau đớn cục cựa trên đất. Doãn trợn mắt, tầm nhìn hoàn toàn chuyển về phía người đàn ông với mái tóc bạch kim vừa xuất hiện, và anh chắc chắn mình không lầm, cậu ta đã cản phá Lã Thanh bằng cách vận khí.
Nam nhân kia đứng bất động, hít vào thở ra, rồi cất tiếng nói:
– Không được làm phiền vào trận chiến riêng của thiếu gia, Dương Bạch ta đây sẽ là đối thủ của cô.
Nhỏ gắng gượng ngồi dậy, miệng ho sặc sụa và bất ngờ nôn ra cơ man máu, máu trợn lên kinh ngạc. Ngọc Doãn vội vã đỡ lấy nhỏ, nét mặt cực kì lo lắng. Anh quay phắt ra phía Dương Bạch, gầm lên tức giận:
– Thằng khốn, mày dám động vào Thanh Thanh?!
Anh chạy vụt tới, hai răng nghiến chặt đầy tức giận, ánh mắt gườm gườm hướng thẳng Dương Bạch. Nhưng Ngọc Doãn tung ra bao nhiêu đòn, thì cậu ta lại hoá giải từng ấy đòn, thậm chí còn năm lần bảy lượt đánh thẳng vào yếu điểm khiến anh cảm nhận rõ được nội thương.
Cánh tay phải của Drac, thật sự gây khó dễ cho cả Trương Ngọc Doãn lẫn Trịnh Cẩn Nhi.
– Rõ ràng ta đã bắn vào thái dương của ngươi, ngươi đã chảy rất nhiều máu, tại sao vẫn chưa chết? – Lã Thanh yếu ớt nói.
Nghe được, Dương Bạch dừng lại, môi hơi nhếch lên nét cười.
– Cô không nên quá tự tin về tài thiện xạ của mình, với sự chuyển động của máy bay lẫn hướng gió thì việc chệch quỹ đạo là tất yếu – Cậu chậm rãi nói, giọng pha chút giễu cợt – Mà một viên đạn bé tí đó chỉ cần vận khí là bay sang hướng khác, nghĩ sao giết được tôi?