Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!

Chương 4: Trà đắng, liệu đời có đắng theo?


Đọc truyện Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi! – Chương 4: Trà đắng, liệu đời có đắng theo?

– Trương Ngọc Doãn, có nhanh lên không thì bảo!!?

Nghe tiếng gọi lớn của Hồ Chủ tịch, tên đàn ông kia mới lật đật chạy từ trên tầng xuống, vội vội vàng vàng thắt cà vạt.

– Xin lỗi Tiểu Vỹ, tối qua tôi thức hơi khuya

Anh gãi đầu, cười xoà né tránh tia nhìn lạnh giá của hắn. Đảo mắt, hắn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, bắt gặp thân hình nhỏ bé đang lấp ló sau cánh cửa phòng sơn trắng muốt. Hắn nói với lên với giọng trầm ấm:

– Mèo con, 9 giờ tôi sẽ về nhà, nếu đói cứ ăn trước!

Diệp Tử Đan nhìn hắn trân trân không đáp, gì mà mèo con chứ, nó có tên mà? Thấy ghét!

Hắn thì không hài lòng với cách hành xử của nó lắm, nhưng thôi cũng bỏ qua mà ngồi lên xe tới công ty cùng Ngọc Doãn.

Hồ Đại Vỹ vừa đi khuất, nó lập tức chạy xuống tầng dưới, đảo mắt kiểm tra xung quanh. Khi đã chắc chắn không có ai, nó mới cẩn thận mở cửa định đào thoát.


– Ngoài đó có 5 bảo vệ thiện chiến đang canh chừng ngôi nhà, có muốn cũng không thoát được đâu.

Vừa nghe, Tử Đan giật nảy mình nhìn về sau. Trịnh Cẩn Nhi đang ôn nhu rót một tách trà nóng nghi ngút khói, hương hoa cúc êm dịu khẽ lẩn vào không khí. Cô làm thành hai tách, đưa một cho nó:

– Một tách trà hoa cúc vào buổi sáng rất tốt cho cơ thể.

– Tôi không uống được trà…

– Thì từ giờ tập đi, vì cô sẽ còn ở đây dài, mà nhà này chỉ có trà thôi.

Nó trầm mặc nhìn tách trà chạm trổ hoa văn tinh tế đang tỏa ra những khói, cảm xúc nó lúc này thực rất hỗn độn.

– Tôi muốn về nhà… Không thể thả tôi đi được sao?

– Không

– Tại sao?

– Thiếu gia sẽ không vui. Anh ấy trước nay đối với phụ nữ thì cũng chỉ cần tình dục – Cẩn Nhi nhếch môi tự giễu – Nhưng thật bất ngờ là hai người đã không ngủ với nhau đêm qua.

Diệp Tử Đan thật chẳng biết nói gì hơn, chán nản thở dài. Hôm qua với nó đã là ác mộng rồi. Bị một nam nhân không quen biết cướp mất nụ hôn đầu, rồi sờ soạng ôm ấp đủ kiểu, tối nó ngủ còn chẳng ngon giấc, sáng ra mắt hãy còn thâm quầng đây.

Nó nhấp một ngụm trà lớn, vị đắng lan tỏa trong khoang miệng khiến nó nhăn nhó, cảm giác muốn ói dâng lên tới cổ họng.

– Bồn rửa ở đằng kia

Nữ nhân họ Trịnh phá lên cười, chỉ tay về phía căn bếp đằng sau nó. Còn nó thì cuồng cuồng chạy, nôn bằng sạch những gì vướng trong cuống họng ra ngoài.


– Xin lỗi chị, nhưng tôi thực sự không uống được trà…

Tử Đan thở hổn hển, rối rít nói với Cẩn Nhi, nhưng nói đúng ra thì cô cũng không bận tâm lắm, dinh thự này về trà ngon thì mỗi người một phách. Ngọc Doãn uống Thiết Quan Âm, Hồ Chủ tịch chỉ thưởng Early Grey và Ceylon nhưng tiểu thư Lã Thanh lại ưa Assam hơn hết thảy. Ở đây, không nói quá thì chẳng ai hợp ai, cứ mạnh ai người nấy làm, đừng phiền nhau là phúc.

– Sống ở Hồ gia mà không biết thưởng trà thì tội nghiệp cô quá, nơi đây cái gì có thể thiếu, chứ không thiếu trà.

– Vậy caffee thì sao?

Cẩn Nhi tròn mắt nhìn nó, cô gái này bộ không hiểu tiếng người hả?

– Tôi vừa mới nói là Hồ gia chỉ uống trà, không có thức uống khác đâu. Còn nếu muốn uống caffee, cứ nói với đầu bếp, anh ta sẽ đi mua.

Xong, cô thở dài

– Tiếp chuyện đồ ngốc như cô chẳng khác nào tên Doãn đần độn kia, giờ tôi còn có việc phải làm, cứ làm gì tuỳ ý. – Cô không quên lườm nó một cái – Không bao gồm chạy trốn đâu nhé, nhóc con.

* Gật gật *


Nó lấy trên bàn một tờ giấy ăn cùng cây bút bi đen ai đó bỏ quên, xong nhanh chóng chạy lên lầu. Diệp Tử Đan đi vòng quanh ngắm nghía mọi thứ, phòng nào nó cũng tò mò mở ra xem thử.

– Trên cửa có bảng tên nè… – Nó nheo mắt đọc dòng chữ được gắn trên cánh cửa – Trương Ngọc Doãn… ừm, không nên vào phòng anh ta thì hơn.

Tiếp đó là một loạt hàng chữ: “thính phòng”, “thư phòng”, ” Trịnh Cẩn Nhi”, “phòng nghỉ”…. Tử Đan theo đó mà ghi lại sơ đồ căn nhà tỉ mỉ nhất có thể, phòng khi có cơ hội còn biết đường mà trốn thoát.

– Hửm? Lã Thanh…?

Tò mò trước cái tên lạ, nó ngay lập tức mở cửa vào trong xem. Đó là một căn phòng lớn cỡ 1/2 nhà nó, được bài trí xa hoa, lộng lẫy nhưng không kém phần bắt mắt với gam màu hồng chủ đạo. Giữa phòng là chiếc giường êm ái được xếp gọn gàng, có vẻ chủ nhân của nó đã đi vắng khá lâu.

– Chắc là phòng của tình nhân anh ta

Nó nghĩ bụng chắc nịch rồi nhanh chóng rời đi, tiếp tục công việc của mình. Hành lang dài dần nhưng chẳng còn căn phòng nào, cứ thế dẫn nó sang khu nhà phía đông, nơi có đúng một căn phòng nằm im lìm sâu trong. Trên cửa có bảng ghi: “văn phòng” mạ bạc sáng loáng.

Tử Đan mở cửa vào, hoá ra hôm qua trong lúc hoảng loạn nó đã chạy vào đây mà không để ý. Chỗ này vốn là phòng làm việc của Hồ Đại Vỹ, tách biệt và hoàn toàn yên tĩnh so với các chỗ khác trong dinh thự. Nó thì có kí ức không mấy tốt đẹp với chỗ này, vì dù gì tối đó nó đã bị ai kia suýt chút làm mất thứ quý giá nhất đời con gái. May là nó đã kịp dập tắt ý định xuẩn ngốc là phá tan căn phòng này ra, nếu không hắn mà biết, hẳn kết cục của nó sẽ rất thê thảm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.