Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!

Chương 37: Cuộc gọi đến


Đọc truyện Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi! – Chương 37: Cuộc gọi đến

Đại Vỹ trèo lên giường, hạ đầu gối xuống giữa hai chân Tử Đan, cúi cơ thể to lớn xuống thật sâu, hít lấy hương thơm dịu ngọt vương khắp thân ảnh nhỏ bé bên dưới mình. Hắn nhẹ nhàng hôn lên từng chỗ trên mặt nó, từ trán tới cằm, chậm rãi và gợi tình. Nhưng phản ứng của Tử Đan làm hắn không thể hài lòng nổi, cơ thể run rẩy mãi không thôi, mắt nhắm chặt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp cứ cố quay qua lại hai bên, tránh những nụ hôn ngọt ngào của Đại Vỹ.

Mặt hắn đen lại, một tay bóp mạnh ngực nó một cái, rồi cứ thế nhào nặn, tay còn lại nhanh chóng luồn luôn vào trong lớp áo lót, mân mê nụ hồng.

– Ư…ưm… – Mặt nó phủ một tầng sương hồng, khuôn miệng nhỏ xinh phát ra những tiếng tên thật khẽ.

– Cuối cùng cũng chịu mở miệng.

Đại Vỹ nhếch môi, nhéo mạnh nhũ hoa của nó. Hắn vén áo chiếc áo bệnh nhân lên quá ngực nó, để lộ bầu ngực căng tròn ẩn hiện dưới lớp băng gạc trắng. Mày đẹp hơi cau lại, hắn đưa lưỡi lướt qua nhũ hoa hồng hào đã dựng đứng, ngậm chặt trong miệng mà kích thích liên tục.

– Thật vướng víu quá đi mất… – Hắn tặc lưỡi, tay vuốt ve bụng dưới của nó.

Đầu hắn hơi ngẩng lên, nhìn xem biểu hiện của nó. Vẫn thế. Tử Đan không tỏ dù chỉ một chút hưởng thụ, cả người cứng ngắc vì căng thẳng. Hắn cau mày, thật là bực mình mà, muốn thi gần với hắn hay sao. Được, đã thế tôi sẽ chơi với em đến cùng. Hắn đưa tay xuống chuẩn bị cởi thắt lưng thì một cảm giác đau đớn bất ngờ truyền thẳng xuống từ đại não. Những mảnh vỡ của bình hoa văng tứ tung, nước cũng chảy tràn lan, ướt hết mái tóc đen của hắn.

– Tên đê tiện, đi chết đi!

Người vừa cầm cả cái lọ hoa hồng trên bàn đập đánh bốp vào đầu Đại Vỹ lại chính là cô em gái thân yêu của hắn – Hồ Lã Thanh. Nhỏ phủi phủi tay, nghiến răng kèn kẹt đầy tức giận.


– Đúng là biến thái đến hết thuốc chữa, em lấy làm xấu hổ khi là em gái của anh đấy.

Đầu hắn chảy máu, nhễu cả xuống trán. Mắt hắn giật giật, phủ màu xám xịt chậm rãi quay lại nhìn em gái mình.

– Sao… em dám…?

– Có gì mà không dám!! – Nhỏ hất hàm, thuận tay ẩn mạnh một cái khiến hắn đang choáng váng liền lăn quay ra đất.

Lã Thanh chỉnh lại quần áo của Tử Đan cho ngay ngắn, giọng dỗ dành hết sức ngọt ngào.

– Xin lỗi vì để tên bệnh hoạn này lại gần cô nhé, bảo bối.

Tử Đan khẽ lắc đầu, nặng nhọc nâng tay lau khoé mi, kéo chăn trùm kín người, xoay người về phía vào tường. Hắn thì lảo đảo ngồi dậy, đau đớn ôm đầu, hổn hển thở:

– Không hiểu anh đã nuôi dạy mày kiểu gì mà mày lại trở thành một đứa con gái bạo lực thế này?

– Có anh trai là trùm hắc bang, em có thể không biến chất hay sao? – Nhỏ nhếch môi cười, ném cuộn băng gạc về phía hắn – Băng cái vết trên đầu vào, máu me tùm lum thấy ghê.

Đại Vỹ lấy miếng vải sạch, cẩn thận lau vết thương, xức thuốc rồi băng lại, động tác thuần thục đến bất ngờ. Miệng hắn lầm bầm:

– Thấy ghê thì đáng ra từ đầu mày không nên đập bình hoa vào anh.

Nhỏ hắc hắc cười, dùng giày khều khều cánh tay hắn:

– Gì chứ? Chẳng phải có đập mạnh nữa anh cũng không chết được hay sao?

– Mày nghĩ đầu anh làm bằng kim cương chắc?! – Hắn gầm lên, ngồi phịch xuống ghế, cau có mặt mày – Mà em đến đây làm gì, con nhóc phá đám. Về đi, xuỳ xuỳ.

Tay hắn xua xua về phía cửa, đuổi Lã Thanh như đuổi tà, nếu nhỏ mà không tới thì hắn đã…


– Không đời nào, em phải ở đây để bảo vệ bảo bối của em khỏi tên sắc lang đê tiện nhà anh.

– Gì chứ?! – Hắn nhướn mày – Bảo bối của anh chứ của em à mà bảo với chả vệ, biến về nhà đi cho khuất mắt.

– Đan chỉ vừa mới tỉnh lại, phải nghỉ ngơi thêm. Thứ suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh thì làm sao mà hiểu được – Lã Thanh khịt mũi, mắt liếc nhìn nữ nhân đã say ngủ từ bao giờ.

Gân xanh gân đỏ nổi đầy đầu Đại Vỹ, hai nắm tay siết chặt lại, hắn gầm lên tức giận:

– Mày nói ai suy nghĩ bằng nửa thân dưới? Thứ làm xuyên đêm như mày thì khác gì? Mỗi lần tên Doãn ngu ngốc đến công ty với cái thân tàn tạ là anh hiểu tối hôm trước mày và anh ta hăng hái đến mức nào rồi!

– Anh nghĩ mình đang đá đểu ai thế hả? Nhu cầu sinh lí của em chẳng phải là thừa hưởng từ thứ cặn bã nhà anh hay sao? – Lã Thanh nghe hắn nói thì mất bình tĩnh, đứng bật dậy mà gân cổ cãi, tay chộp lấy cổ áo hắn.

Đại Vỹ cười khan:

– Ờ, thừa hưởng từ anh mày đây là đúng rồi, thế cũng chỉ giống anh về cách tư duy thôi nhỉ, Lã Thanh?

– Tên thối tha mồm ngậm phân này…

Nhỏ tức điên, tay rút ngay khẩu súng giấu trong áo ngực ra kề sát thái dương hắn. Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp long lên:

– Đừng có chọc điên em, ông anh trai tồi tệ.


Soạt. Hắn dí nòng súng vào sườn nhỏ, khoé môi cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp.

– Muốn thử xem anh với mày ai bắn nhanh hơn không, con em gái hỗn láo này?

Trong một giây, Đại Vỹ bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Tử Đan đang hướng thẳng về phía mình. Nó không ngủ, mắt mở thao láo từ lúc nào, vẻ mặt của nó thực khiến tim hắn hẫng một nhịp. Hồ Đại Vỹ lập tức buông súng, lao nhanh về phía giường.

– Mèo con, xin lỗi vì dùng súng trong phòng bệnh nhé.

Nó im lặng, khẽ lắc đầu. Hắn vuốt khẽ tóc nó, yêu chiều hôn lên cái mũi nhỏ xinh.

– Anh nhớ giọng nói của em lắm rồi, nhanh bình phục đi nhé.

Tay nó đang bị nam nhân nắm chặt cũng siết dần lại, hơi ấm dần truyền sang hắn. Khuôn mặt anh tuấn khẽ treo một nụ cười, hắn hôn lên phần băng trắng quấn trên mu bàn tay nó, lưu luyến từng đầu ngón tay không muốn rời.

Điện thoại hắn báo cuộc gọi đến.

Giọng của Ngọc Doãn vang lên khá rõ ràng, anh chỉ nói nhanh gì đó rồi cúp máy. Hắn nhận điện xong liền thay đổi sắc mặt, vẻ vội vã và nóng ruột như biết được tin tức không hay. Nụ hôn được hắn đặt nhẹ lên trán nó, rồi người lập tức rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.