Đọc truyện Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi! – Chương 20: Trở về
Hồ Bộc Hàn giương mắt nhìn Ngọc Doãn trêu ngươi, xong cậu bất ngờ ném một con dao nhỏ về phía anh. Doãn chộp lấy ngay, giọng lạnh lùng.
– Mày nghĩ vậy có thể đả thương tao?
– Đánh lạc hướng cũng không à?
– Hả?
Bốp. Một cây gậy bóng chày bất ngờ phang vào đầu Ngọc Doãn, khiến anh lăn ra đất, đau đớn ôm đầu.
– Có cả đồng bọn à!? – Lã Thanh nghiến răng, đâm ngập lưỡi dao bén ngọt vào lưng tên cầm gậy. Hắn gầm lên một tiếng rồi bật nhảy ra xa.
Nhỏ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh cao lớn ban nãy, nhưng Bộc Hàn đã chuồn mất, để lại chiếc áo khoác đen rách bươm đã rướm máu.
– Đại Vỹ! Đại Vỹ!
Diệp Tử Đan vỗ liên tục vào mặt hắn, nhưng hoàn toàn không có phản ứng gì. Do mất máu quá nhiều mà hắn đã ngất lịm đi từ bao giờ. Mắt nó nhoè nước, miệng lẩm bẩm vẻ sợ hãi.
– Gọi cấp cứu đi… ai đó làm ơn…
– Lại đây mau, Đại Vỹ bất tỉnh rồi! – Cẩn Nhi hét lớn, gồng mình đỡ hắn đứng lên.
_Bệnh viện trung ương_
Không khí ở phòng cấp cứu cực kì ngột ngạt, ai nấy đều lo lắng cho tính mạng của Hồ Đại Vỹ. Màu trắng bao phủ không gian cùng với mùi thuốc. Diệp Tử Đan lo lắng đi qua đi lại, tay siết chặt cầu nguyện cho hắn bình an. Nó chứng kiến tất cả, hắn là trúng 4 phát đạn, 2 cái chỉ sượt qua nhưng còn lại đã trúng người, lại mất nhiều máu như vậy, không biết hắn có sao không nữa.
Lã Thanh ép sát người vào cửa phòng cấp cứu, nhìn qua tấm kính dày. Anh trai nhỏ nằm bất động, trùm vải xanh để phẫu thuật lấy những mảnh đạn ra. Bốn, năm bác sĩ cùng y tá vây quanh Đại Vỹ, nét mặt cực kì nghiêm túc và tập trung.
Một người phụ nữ ngũ tuần trong bộ váy đen bó sát quyến rũ bất ngờ xuất hiện, đang hối hả chạy tới chỗ họ. Tử Đan nhìn thấy thì ngỡ ngàng, thầm nghĩ đây chính là chuẩn mực của một người đàn bà đẹp, da trắng mũi thanh, cổ cao ba ngấn, tóc đen dài chấm lưng cùng đôi mắt tím say đắm lòng người.
– Tiểu Thanh! Vỹ đâu rồi? – Giọng người ấy trong trẻo nhưng chất chứa sự lo lắng.
– Còn đang phẫu thuật ạ… – Nhỏ gục đầu vào cửa, thậm chí không nhìn người vừa tới lấy một cái.
– Bác Tâm, bác đừng quá lo lắng, ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi ạ.
Trương Ngọc Doãn rời khỏi ghế, cẩn thận đỡ Lịch Tâm ngồi xuống. Bà thở hổn hển, đưa mắt nhìn về phía cửa kính phòng phẫu thuật, xong buồn bã lắc đầu.
– Ta thật sự không biết phải làm sao với nó nữa… Từ ngày Hiểu Chu ra đi, nó chẳng nhìn mặt người mẹ này lấy một lần. – Mắt bà nhòe nước, yếu ớt nấc lên – Nếu ta ở bên cạnh nó thì có lẽ…
– Bác Tâm, bác đừng suy nghĩ quá nhiều.
Trần Lịch Tâm nhẹ nhàng dùng khăn tay lau nước mắt, xong bắt gặp nữ nhân nhỏ bé đứng đối diện đang khó hiểu nhìn mình. Bà mỉm cười, nụ cười phúc hậu và ấm áp lạ.
– Cô bé này là…?
– A, đây là Diệp Tử Đan, bạn gái Đại Vỹ. Đan, giới thiệu với cô, Trần phu nhân – mẹ của Đại Vỹ.
Tử Đan đứng hình, tròn mắt vẻ bất ngờ. Mẹ…mẹ ấy hả? Trông như mới hơn 30 vậy mà… không thể nào… Miệng nó lắp bắp:
– Bác là… mẹ Đại Vỹ?
– Phải, và tôi rất mừng khi biết nó đã tìm được một người phụ nữ để quan tâm đến. – Bà Tâm gạt nước mắt, vẻ hạnh phúc.
– Cháu xin lỗi! – Tử Đan cúi đầu thật sâu – Trông bác trẻ quá nên cháu nghĩ không ra là…
Lịch Tâm bật cười, cô bé này quả là rất có duyên, ngây thơ lại đáng yêu như vậy, có lẽ bà sẽ không phải lo lắng cho thằng con trai của mình nữa rồi.
– Mẹ về đi. – Hồ Lã Thanh bất ngờ lên tiếng, thẳng thừng.
– Tiểu Thanh, không đời nào mẹ rời đi.
– Anh ấy tỉnh dậy thấy mẹ ở đây sẽ rất giận, mẹ mau đi đi! – Nhỏ gằn giọng, đấm tay vào tường.
Bà Tâm thở dài một tiếng, kiên định nói:
– Mẹ sẽ không đi đâu cả.
Cạch. Cửa phòng bật mở, bác sĩ nói sơ qua về tình hình hiện tại của Đại Vỹ, hắn đã qua cơn nguy kịch, nhưng còn rất yếu và đang hôn mê, phải ở lại bệnh viện thêm một thời gian.
Hồ Đại Vỹ được chuyển qua phòng thường để theo dõi.
Diệp Tử Đan vuốt khẽ tóc hắn, khuôn mặt hắn sau ca phẫu thuật nhợt nhạt hẳn, rất thiếu sức sống. Môi khô khốc, mắt nhắm nghiền. Nó nhìn thấy hắn như vậy thực sự rất đau lòng, nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể ở bên chăm sóc chờ hắn tỉnh lại.
Hai tuần trôi qua, Hồ Đại Vỹ hoàn toàn không có động tĩnh gì. Mọi người thay phiên nhau tới, chỉ duy nó là ở đó suốt, nhất quyết không rời nửa bước khỏi giường bệnh. Tử Đan tự tay thay bình truyền, lau mặt, chăm sóc hắn tận tình, chỉ mong con người kia hiểu được nỗi lo lắng của nó mà mở mắt ra.
– Đại Vỹ, anh dậy đi được không?
Nó thều thào, đã mấy ngày rồi nó không chợp mắt chút nào, não bộ đã bắt đầu phản kháng đòi nghỉ ngơi.
– Nếu anh dậy, em sẽ đồng ý cưới anh, nhé? – Nó cười buồn, siết chặt tay hắn, nước mắt đã lăn dài hai bên má. – Mau mở mắt ra đi, em xin anh đấy….
Đột nhiên, phòng bệnh yên ắng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Là Trần Lịch Tâm. Bà lại bên giường Đại Vỹ, chạm khẽ vai nó.
– Con về nghỉ được rồi, từ giờ cứ để ta.
– Cảm ơn bác, nhưng con sẽ ở lại đây.
– Nếu ta nói có người cần con hơn là thằng Đại Vỹ thì sao?
Tử Đan giật mình, quay lại nhìn bà vẻ khó hiểu, xong tim nó như ngừng đập khi thấy ba mẹ mình đứng ngoài cửa. Mắt nó ầng ậc nước, chân run rẩy cố đứng lên. Đến khi hai người đứng ngay trước mặt, nó cũng vẫn chưa hoàn hồn.
– Tử Đan…
– Ba… mẹ… – Nó nấc lên, ôm vội lấy hai người, mừng mừng tủi tủi.
Lúc ấy, nó mới vỡ lẽ là Trần phu nhân đã tìm hiểu lí lịch và đến chỗ ở của nó, kể rõ sự tình và mời ba mẹ nó tới bệnh viện một chuyến.
Mẹ nó vẻ kiên quyết lắm, ép nó về cho bằng được.
– Mau theo mẹ! Con có biết từ lúc con mất tích ba mẹ đã lo lắng nhường nào không hả?!
– Con không thể về được!
Diệp Tử Đan khóc to, nó muốn về chứ, nhưng không phải bây giờ. Hắn đang cần nó, nó không thể đi được.
– Đừng ngang bướng nữa, con không nghĩ cho chúng ta hay sao?
– Mẹ đừng ép con nữa… – Nó gục đầu xuống người hắn, nhẹ nhàng chạm tay lên gương mặt anh tuấn đang say ngủ – Anh ấy sắp tỉnh rồi, con sẽ không đi đâu cả.
– Người đàn ông này là gì của con kia chứ?!
– Đại Vỹ là… – Nó nghẹn họng, thật sự nó cũng chẳng biết với hắn, nó là gì, hay với nó, hắn là gì nữa.
– Hồ Chủ tịch là người con yêu đúng không?
Ba nó bất ngờ lên tiếng, giọng ông trầm thấp và ấm áp. Ông vuốt nhẹ tóc con gái mình, đưa cho nó mảnh giấy nhớ nó dán trên bàn làm việc của ông cách đây vài tuần.
– Hồ Chủ tịch đây là một người đáng kính nể, ba biết. Nhưng con yêu, con không thể chôn thân ở đây mãi, có thể nào chỉ đơn thuần là về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi, được chứ?
– Ông Diệp nói đúng đấy, con mau về nhà đi.
Tử Đan đau đớn nhìn mảnh giấy, nó đã viết nó vẫn ổn, đang sống cùng một tên sắc lang sủng nó tận trời, nếu có cơ hội nhất định sẽ trở về nhà. Nó đành đứng lên, lưu luyến rời giường Đại Vỹ, theo ba mẹ ra về.
Đó là một chiều tháng 10 lạnh, rất lạnh…
___________///_____________
Gần đây lượt đọc khá ít nên Ken hơi mất tinh thần:
Nàng nào còn đọc thì ấn vào hình sao nhỏ bên dưới và để lại cmt cho Ken có động lực nha ❤️❤️