Đọc truyện Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi! – Chương 16: Quá khứ
_ 13 năm trước _
Tập đoàn bất động sản Hồ Thị – công ty do Chủ tịch Hồ Hiểu Chu đứng đầu trong những năm gần đây đã xưng bá toàn quốc. Là một người lặn lội nhiều năm trong giới kinh doanh, ông hiểu rõ và đã trải qua nhiều thăng trầm khi đưa ra quyết định thành lập Hồ Thị.
Hiểu Chu nổi tiếng là người có tài ăn nói, lại có đầu óc chiến lược, mảnh đất nào đã được ông ngắm tới là chắc chắn hái ra tiền. Người đàn ông này còn may mắn cưới được Trần Lịch Tâm – một siêu mẫu quyến rũ và hiền lành. Hai người có với nhau ba đứa con xinh đẹp, dễ thương là Bộc Hàn, Đại Vỹ và Lã Thanh.
Ba đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa và tình yêu thương vô bờ bến của Lịch Tâm, chỉ riêng Bộc Hàn là được ông Hồ cưng chiều hơn hết thảy, vì là trưởng nam, lại chắc chắn kế nghiệp Hồ Thị sau này. Trong khi Đại Vỹ và Lã Thanh bị ghẻ lạnh bởi người cha vì là người thừa, Bộc Hàn luôn được đáp ứng mọi yêu cầu, muốn gì được nấy, một tuần 7 ngày thì hơn phân nửa đều được Hồ Hiểu Chu dẫn lên công ty làm quen với các ông chủ lớn.
– Anh hai lại tới công ty ba rồi hả mẹ?
Lã Thanh chu đôi môi hồng nhỏ xíu, ôm lấy con búp bê lăn vào lòng Trần Lịch Tâm. Tiểu Thanh từ nhỏ đã xinh xắn tựa thiên thần, môi mỏng mũi cao, da trắng như tuyết, tóc vàng tựa nắng.
– Chút nữa Bộc Hàn sẽ về thôi, có khi nó sẽ mua quà cho con đó.
Lịch Tâm nhéo má con gái mình, cô phải thay chồng yêu thương hai đứa con còn lại, chúng đều do cô dứt ruột đẻ ra, sao có thể nói ghét bỏ được chứ. Tiểu Thanh suốt ngày bám lấy cô, còn con thứ Đại Vỹ không đời nào nói một câu làm nũng, tính tình cộc cằn lại ít nói. Nhắc mới để ý, Vỹ lại đọc sách ở phòng khách thì phải, mới 12 tuổi, vui chơi một chút đi chứ.
– Đại Vỹ! Con đang làm gì thế?
Cô xoay người nhìn về phía ghế sofa, quả nhiên đang chăm chú chẳng quan tâm trời đất như nào. Nhưng cậu cũng ngẩng lên một chút, chuyển sự chú ý sang người mẹ đang ngồi ở thềm nhà.
– Chuyện gì ạ?
– Ba mẹ con mình đi đâu đó nhé? Thay đổi không khí một chút.
– Con từ chối. Mà mẹ cũng có tuổi rồi, lên ghế mà ngồi, yên vị ở đó gió độc thổi qua lại lăn quay ra thì khổ.
– Rồi rồi, mẹ vào bây giờ đây.
Lịch Tâm bế Lã Thanh đặt lên sofa, xong nhoài người sang ôm lấy con trai mình.
– Thôi nào bảo bối, chúng ta cùng tới khu vui chơi nha!
– Mẹ đừng nói chuyện như trẻ con nữa.
Cậu nhăn nhó đẩy cô ra, cố tập trung đọc nốt cuốn tiểu thuyết của mình. Mặt thì vẫn giữ biểu cảm lạnh như tiền, nhưng quả thật bao nhiêu nét đẹp của Lịch Tâm và Hiểu Chu, cậu đều có hết.
– Con cứng nhắc quá đó bảo bối… Dễ thương một chút như Tiểu Thanh không được sao?
– Đúng đúng, em dễ thương nhất nè!!
Lã Thanh khua khua con búp bê, trèo lên ngồi vào lòng hắn.
– Cùng đi chơi thuii.
– Anh không đi đâu.
– Vậy để anh đi với em, Tiểu Thanh.
Hồ Bộc Hàn bất ngờ chạy vào, dang hai tay hướng về phía Lã Thanh. Cô bé hiểu ý, vội vã lao vào lòng anh hai.
– Con về rồi đấy à? Ba con đâu?
– Tôi đây, tôi đây.
Hiểu Chu bước vào ngay sau, lại gần chỗ Lịch Tâm đang ngồi, thấy Đại Vỹ yên lặng đọc sách, thậm chí còn chẳng thèm chào mình, ông ho một tiếng rồi giương đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn.
– Mày không có mắt à?
– Mắt là để nhìn những thứ đẹp đẽ, không phải sao?
– Mày…!? – Ông giơ tay tát Đại Vỹ một cái mạnh, làm cậu ngã lăn sang một bên, đầu đập vào cạnh bàn.
Máu từ phía sau đầu cậu rỉ xuống trán, chảy cả lên đôi mắt vàng phủ màu xám xịt. Lịch Tâm bất ngờ hét lên:
– Anh điên rồi à? Sao lại đánh con?
– Em im đi! Nó bị thế là đáng lắm!
Lã Thanh thấy thế cũng khóc ầm lên, sợ hãi nhìn khuôn mặt anh ba đã bê bết máu. Bộc Hàn nhanh chóng đặt nhỏ xuống, chạy vội lại đỡ Đại Vỹ, nhưng chỉ nhận lại cái đẩy mạnh vô tình của cậu.
– Không cần anh giúp, tôi tự lo được.
– Nhưng em đang chảy nhiều máu lắm đấy, để anh đỡ.
– Biến ra chỗ khác, tôi không cần ai giúp cả!
_______
– Đại Vỹ… c…cứu…anh…
Chiếc Lambo đen lộn vài vòng liên tiếp rồi đáp rầm xuống mặt đất, xăng tràn ra ngoài rồi theo đó mà bùng cháy dữ dội. Trong xe chỉ còn lại cậu bé con với mái tóc vàng hoe đang yếu ớt rên rỉ.
Bên ngoài, ai nấy nhốn nháo cầu xin đội cứu hộ giúp đỡ. Chỉ có duy nhất một bé trai với đôi mắt vàng tàn nhẫn nhìn chiếc xe bốc cháy mà chẳng có chút cảm xúc gì. Cậu nhìn qua cửa kính xe vỡ nát, bắt gặp ánh mắt màu hổ phách đang cầu cứu mình. Cậu chỉ lặng lẽ tháo chiếc đồng hồ do người trong đó tặng ngày sinh nhật, ném vào biển lửa. Chính người này, gia đình này đã biến cậu trở thành kẻ không còn nhân từ, nếu mọi chuyện khác đi, có lẽ cậu đã lao vào kia mà cứu giúp người anh yêu quý của mình.
– Tạm biệt, Bộc Hàn…
_ 9 năm sau _
– Cậu nói sao?
– Chủ tịch ngụy tạo bằng chứng anh khai khống sổ sách kế toán, biển thủ tiền của công ty. Cần tôi xử lí không?
Đại Vỹ yên lặng nhìn vào xấp giấy tờ Trương Ngọc Doãn đem tới, môi bất ngờ nhếch lên thành nụ cười tuyệt đẹp.
– Ông ta đang đánh liều vì nước cờ đã hết, thật đáng thương làm sao.
– Còn nữa, hôm nay có cuộc họp ban quản trị để bàn về vấn đề này.
– Tôi biết rồi, còn việc của cậu là chắc chắn tôi trắng án, rõ chưa?
Ngọc Doãn cúi đầu tỏ ý đã hiểu, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Hắn chống cằm, từ ngày hắn tới công ty với tư cách phó tổng giám đốc, tới nay đã 3 năm, giờ đường hoàng với cương vị phó chủ tịch, ba hắn – Hồ Hiểu Chu vẫn chưa một ngày buông tha ý muốn đuổi hắn khỏi Hồ Thị. Ông dùng mọi thủ đoạn, quyền lực của mình nhằm đá hắn khỏi tầm mắt, loại người như vậy, quả thật là hắn ghét nhất. Chỉ thương mẹ hắn đã lấy phải tên vô lại này.
– Quá lắm rồi, trò chơi của ông nên chấm dứt thôi.
Tất cả các thành viên của hội đồng quản trị cũng như một vài cổ đông lớn của tập đoàn Hồ Thị đã tập hợp đông đủ ở phòng họp. Ai nấy đã đọc được các hồ sơ được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn.
Nhìn một lượt thái độ của của mọi người, Hiểu Chu đắc thắng lên tiếng:
– Mọi người chắc đã xem hết, vậy ý kiến ra sao?
– Tôi không thể tin nổi! Đường đường là chủ tịch tập đoàn… vậy mà…
– Chủ tịch Hồ, ông giải thích thế nào về những tài liệu này?
– Khai khống…biển thủ… thật đáng xấu hổ!
Hồ Hiểu Chu trợn mắt, vậy là sao kia chứ? Đáng ra mũi giáo phải chĩa về thằng con trời đánh Đại Vỹ của ông mới đúng. Ông bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Đại Vỹ, ra là vậy, hắn đã sắp xếp hết cả rồi.
– Chậc, ba bỉ ổi quá đấy! Đến con còn không nghĩ ba sẽ làm ra những chuyện này.
Lã Thanh tặc lưỡi, giương mắt nhìn ông, nói vậy thôi, chứ anh ba làm gì nhỏ chẳng biết, đây là diễn tí cho vui cửa vui nhà.
Cuối cùng thì Hồ Hiểu Chu bị hạ bệ, mất hết quyền lực và bị đuổi khỏi công ty, số cổ phần còn lại của ông được sang tên Hồ Đại Vỹ. Ông bất lực đứng trước tập đoàn mình mất bao công sức gầy dựng nên.
– Mạnh được yếu thua, chính ông dạy tôi, không phải sao?
– Mày giỏi lắm, đến cả bố mày cũng không tha.
– Trả lại ông nguyên câu đó đấy, bại tướng.
Đó cũng là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa Hiểu Chu và con trai mình, ông đã phải trả cái giá quá đắt. Trên đường từ công ty trở về nhà, một viên đạn đã bay xuyên cửa kính găm thẳng vào ngực ông.
– Sao lại… – Ông ôm ngực, thở hồng hộc, tay mở cửa rồi ngã lăn ra khỏi xe.
– Ái chà, xe chạy hơi nhanh nên con căn không chuẩn lắm, xin lỗi ba.
– Tiểu Thanh, cả mày cũng…
– Phát đạn vừa rồi là vì anh Vỹ, dù ảnh không kêu con làm việc này. Dù sao con cũng là người có tình nghĩa, ba hại ảnh bao nhiêu, con thay ảnh trả bấy nhiêu.
Tiếng súng vang lên giữa con đường vắng vẻ không một bóng người, tiểu thư họ Hồ xong việc cũng nhanh chóng rời đi. Đại Vỹ mà biết mình giết ổng, thể nào cũng nổi cơn tam bành, biết sao được, mình cũng chịu đựng ông ta hết nổi rồi.
Ngày hôm sau, hàng loạt báo đưa tin về cái chết của cựu chủ tịch tập đoàn Hồ Thị – Hồ Hiểu Chu. Ngọc Doãn cũng thông báo với hắn về việc này.
– Nếu tôi đoán không nhầm thì…
– Tôi biết.
– Phó chủ tịch, vậy tôi xin phép đi trước… à xin lỗi anh, phải gọi là chủ tịch mới đúng.