Đọc truyện Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi! – Chương 13: Tập đoàn Hồ Thị
– Á! – Hồ Đại Vỹ mạnh bạo đẩy một ngón tay vào nơi tư mật của Tử Đan, làm nó không kìm được tiếng rên của mình.
Nó nhăn nhó, ôm chặt lấy cổ hắn. Sau vài lần bị hắn quần tới quần lui, nó đã quá mệt mỏi với việc phải chống trả rồi, đằng nào cũng thoát không nổi, có cố cũng chỉ làm hắn thêm hứng thú mà thô bạo hơn với cơ thể nó thôi.
– Nhẹ thôi… Đại Vỹ chết tiệt… – Nước mắt nó trào ra, vẻ đau đớn lắm.
Hắn ngước lên nhìn, thấy nó khóc cũng xót, nhưng dừng bây giờ thì mất mặt quá, đường đường là Hồ Đại Vỹ đừng trên vạn người, vậy mà lại vì vài giọt nước mắt mà mủi lòng sao.
– Đau à? – Giọng hắn ấm áp hẳn, hai tay vòng qua ôm lấy eo nó.
Nó nấc lên từng tiếng, vùi đầu vào ngực hắn, gật gật.
– Thế thôi, không làm nữa.
Đại Vỹ yêu chiều hôn môi nó, chiếm lấy vị hảo ngọt coi như bù đắp vì lần này hắn chấp nhận dừng lại. Tử Đan ngồi dậy, dụi dụi mắt, ngạc nhiên nhìn hắn.
– Sao? Hay em muốn tiếp? – Hắn nhếch môi, đỡ cổ nó kéo lại gần.
– Không có… – Tử Đan bĩu môi – Bình thường anh không có dễ tính vậy.
Hắn bật cười thành tiếng, cũng là lần đầu tiên nó thấy hắn cười tươi đến vậy, thật chẳng khác nào một nam thần mà. Đại Vỹ kéo nó nằm xuống, ôm ghì vào người mình:
– Đáng lí hôm nay em sẽ bị phạt, nhưng coi như tôi tha em lần này… – hắn nhéo mũi nó – thay vào đó, ngày mai em sẽ phải lên công ty cùng tôi.
-……
________
– Không đời nào! Thế thì em sẽ lên công ty cùng!
– Ngoan ngoãn ở nhà đi.
Lã Thanh phùng má, vẻ hờn dỗi. Anh nhỏ đúng là hết thuốc chữa, vì muốn giữ Tử Đan cho riêng mình mà bắt nó tới tập đoàn Hồ Thị, thật quá quắt. Nhỏ tức tối quay sang Ngọc Doãn:
– Bảo ảnh đii!
– Anh chịu…- Doãn nhún vai, ôm lấy nhỏ – Thôi thì em ở nhà chờ với Cẩn Nhi, chiều tối tụi anh về.
– Đồ thỏ đế – Nhỏ lè lưỡi – Xưa nay anh chả bao giờ dám làm trái lời Vỹ cả.
– Vâng vâng…
Anh cười xòa cho qua rồi đẩy Hồ Đại Vỹ ra xe, Lã Thanh tính tình cố chấp lại bướng bỉnh, đôi co thêm một chút nữa có khi nhỏ còn chẳng cho anh đi làm nữa kìa.
Chiếc xe limo lăn bánh rời khỏi khu ngoại ô hoa lệ mà tiến thẳng đến thủ đô Bắc Kinh, Tử Đan khá chắc chắn nó ngồi trong xe không dưới nửa tiếng đồng hồ. Mà không khí trong ấy thì ngột ngạt, chỉ có tiếng pha trò của Trương Ngọc Doãn, và Đại Vỹ thì đương nhiên im lặng từ đầu tới cuối, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa nhà chọc trời, nó ra khỏi xe mà ngơ ngác nhìn, đây chẳng phải Hồ Thị-công ty ba nó làm việc sao? Phải rồi, trước nay nó chưa bao giờ hỏi về công việc của Đại Vỹ, nên chỉ biết sơ sơ là hắn làm bất động sản, vậy thôi. Nhưng không ngờ lại là cấp trên của ba nó.
Hắn vừa xuống là đi thẳng một mạch vào trong, không thèm nhìn nó lấy một cái. Tên này mắc chứng gì vậy, ép nó đến đây cho bằng được rồi bơ đẹp là cớ làm sao!? Mà thôi kệ, nó càng dễ bề tìm ba để cầu cứu. Nhưng Ngọc Doãn bất ngờ nắm lấy vai nó, giọng lạnh lùng:
– Tôi biết ba cô là trưởng phòng nhân sự ở đây, nên nếu muốn giữ công việc cho ba mình, thì hãy biết điều, hiểu chứ?
– Anh trở nên giống Hồ Đại Vỹ từ bao giờ vậy chứ? – Nó liếc mắt nhìn anh, mày đẹp nhíu lại.
– Ở với cậu ta lâu như vậy, tôi hiểu cách cậu ta làm việc, và những việc nhỏ như giữ cô tránh xa rắc rối, tôi hoàn toàn có thể lo được.
Tử Đan nghe vậy, đành ngoan ngoãn theo anh vào trong, đi thang máy lên tầng cao nhất. Ngọc Doãn để nó một mình đến phòng Đại Vỹ, anh mà chường mặt vào, thể nào cũng bị chửi cho mà xem. Phòng chủ tịch ở sâu trong cùng của tầng đó, bên ngoài có một nam thư kí. Anh ta đứng lên, đưa tay về phía nó:
– Cô có lịch hẹn trước không?
– À, tôi…
Píp. “Thư kí Bắc, cho cô ta vào” Điện thoại bàn của anh vang lên giọng Hồ Chủ tịch, theo lệnh, Bắc mở cửa cho nó vào trong. Nó hoàn toàn choáng ngợp, phòng hắn rộng và rất đẹp, phía sau lắp kính trong suốt nên trông căn phòng rộng ra bao nhiêu, ánh mặt trời rọi vào tạo nên một không khí dễ chịu. Hắn yên lặng gõ phím, khẽ nói:
– Lại đây với tôi.
Nó ngoan ngoãn nghe theo, lại gần bàn làm việc của Đại Vỹ. Hắn dường như chỉ chờ có thế, kéo ngay nó ngồi vào lòng mình, thủ thỉ:
– Tôi thích ở bên em…