Đọc truyện Mèo Con Là Để Yêu Thương – Chương 17
Lúc nãy thì nhảy xuống, là đường tắt ngắn nhất nên tôi thấy nhanh lắm, ai ngờ bây giờ phải đi đường chính nó lại dài lê thê. Nhưng mà, tôi được Hàn Nặc Minh cõng mà, nên chẳng thấy mỏi chân chút nào, ngược lại còn thấy thoải mái nữa. Nhưng như vậy thì cậu ấy mệt lắm, tôi cứ thấy áy náy sao ấy. Nhưng mà cứ đòi xuống là cậu ta không cho, bắt nằm yên trên lưng cơ.
“Cậu không mệt sao?” Dù sao thì con đường cũng ngoằn ngoèo, hơn nữa lại còn phải lên dốc nữa.
“Không!” Cậu ta đáp nhanh gọn lẹ.
Chắc là thế thật, vì tôi thấy cậu ta chẳng ra một chút mồ hôi nào, hơn nữa đi lại còn rất nhanh, chẳng giống một người mệt mỏi chút nào. Sức cậu ta cũng dai kinh.
“Nhưng mà…để cậu cõng thế này tôi thấy áy náy lắm!”
“Áy náy cái quái gì! Im lặng cho tôi nhờ!” Cậu ta bực mình quát.
Tâm trạng cậu ta hôm nay sao thế? Tính khí thay đổi thất thường không tài nào đoán được. Lúc nãy thì còn nhẹ nhàng tử tế thế với tôi, bây giờ thì quát mắng cơ.
Tôi đành im lặng để cậu ta cõng đi chứ biết làm sao. Tôi mà ho he thêm câu nào nữa chắc cậu ấy xử tử tôi mất.
Con đường tuy được rải bê tông nhưng đường lại ngoằn ngoèo hết chỗ nói, thế mà hai bên đường thì phong cảnh đẹp hết chỗ chê, vì đi lên núi mà, nên hai bên đều nhìn thấy bụi cây rồi nước chảy sâu tít ở phía dưới, rợn lắm nhưng lại đẹp đến không dùng từ nào miêu tả được. Buổi sáng đã đẹp vậy, ban đêm còn có đèn đường được xây theo kiểu cổ rọi sáng nữa, không biết còn lung linh tới mức nào nữa.
Tôi mải ngắm nghía hai bên, thế mà một lúc sau đã về tới nơi lúc nào không hay. Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị vào phòng ăn để ăn bữa trưa, cậu ta gặp hai bà bạn của tôi thì liền thả tôi xuống mạnh như vũ phu khến tôi ngã xuống đất, có khi cặp mông tội nghiệp của tôi cũng không còn nữa ấy chứ.
Hai bà bạn trợn mắt lên nhìn bộ dạng thê thảm của tôi. Trong lúc tôi còn đang xuýt xoa cho cái mông của tôi thì hai người nhìn Hàn Nặc Minh như muốn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì.
“Giở chiêu khổ nhục kế!” Hàn Nặc Minh phủi phủi hai ống tay áo rồi sải những bước chân dài vào phòng ăn.
Khổ nhục kế? Tôi làm gì đến mức ấy cơ chứ? Chỉ là mè nheo cậu ta vì chân bị tê thôi mà! Hơn nữa lúc nãy tôi còn nói tôi xuống đi bộ cũng được, nhưng cậu ta không chịu cơ mà! Thật không công bằng.
Ninh Ngọc kéo tôi đứng dậy, phủi phủi bụi sau quần của tôi rồi cất tiếng hỏi:
“Hai người đã làm gì thế?”
“Đi dạo quanh công viên thôi! Cậu ta cứ bắt tớ chơi mấy trò mạo hiểm, hại tớ thê thảm đến như một con điên!” Tôi càm ràm.
Chi Lộ bật cười sặc sụa, nói:
“Ha ha! Ai bảo đòi đi chung với hắn cơ!”
“Trót dại một lần!” Tôi xịu mặt nói.
Tuy thế nhưng cũng vui đó chứ, tôi cười nhiều như chưa bao giờ được cười ấy, lại còn được một người con trai cõng nữa chứ, lại là hot boy đó nha, đâu phải dễ dàng gì đâu. Hơn nữa tôi lại còn được ăn đến 2 cây kẹo bông gòn ngọt chết người luôn, sung sướng quá mức! Chắc chiều với tối tôi cũng đi với hắn thôi!
Thấy tôi như vậy, hai bà bạn cùng nhau lắc đầu rồi chép miệng:
“Đúng là đồ mê trai bỏ bạn!”
Tôi giật mình tỉnh mộng, chạy lại ôm lấy cổ hai bà cố làm nũng:
“Thôi mà! Hai bà bạn xinh đẹp của tớ ơi! Tớ trót dại một ngày thôi mà! Thông cảm cho tớ đi nha!”
“Được thôi! Chỉ cần chụp lại cho bọn tớ hình cậu ta là được!”
“Ok!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cũng làm hai người này hạ hỏa được rồi. Tuy chưa quen được bao lâu nhưng tôi biết, họ là những chúa giận dai, giận một chuyện gì là không biết đến bao giờ mới hết nữa. Bởi thế nên lúc nãy tôi phải cố chữa cháy trước khi hỏa hoạn xảy ra quả là đúng đắn.
Tôi bước vào phòng ăn, phải nói là trợn mắt lên cũng không đủ cho sự ngạc nhiên của tôi. Buffet cơ đấy! Hoành tráng thế!
Hai bà bạn thích chí kéo tôi vào bên trong lấy bát đĩa. Mặc dù tôi đã từng ăn buffet nhưng chưa bao giờ tôi thấy đến nhà trường cũng tổ chức buffet cho học sinh. Hơn nữa lại còn rất nhiều món ngon, vừa độc vừa lạ nữa chứ.
Nhà ăn rất rộng, mỗi bàn có 6 chiếc ghế bao quanh, tôi và Chi Lộ, Ninh Ngọc kiếm ngay được một chiếc bàn ăn ở ngay cạnh bếp, tiện lắm luôn, lúc nào hết là lại có thể đi rất nhanh vào bếp lấy đồ ăn.
Chắc do phòng rộng, nhiều bàn nên bàn của tôi cũng chỉ có ba đứa chứ không thêm ai nữa, hình như mấy bàn kia cũng vậy thì phải, chỉ có một số bàn là ngồi 6 thôi.
“Có chuyện này tớ đang thắc mắc!” Chi Lộ vừa bỏ vào miệng miếng hàu vừa béo vừa ngậy vừa nói, “Tên Hàn Nặc Minh đó vốn chúa ghét con gái, sao lại chịu đi chơi với bà được chứ?” Chi Lộ nhìn chằm chằm vào tôi tra khảo.
“Chắc do tớ là pet của cậu ta nên cậu ta cũng không đuổi tớ đi!”
“Nhưng đến cả cõng cũng cõng bà thì bọn này thấy thực sự có vấn đề đấy!” Ninh Ngọc nói.
Tôi suýt thì nghẹn cả miếng thịt xông khói mà mình vừa bỏ vào miệng. Có vấn đề là vấn đề gì? Rốt cuộc hai người này suy nghĩ được sâu xa đến đâu vậy?
“Thế, vấn đề đó là gì?” Tôi hỏi.
Hai người đồng thanh nói luôn:
“Hàn Nặc Minh thích bà!”
Lần này thì tôi sặc thật. Vừa nghe xong là cục thịt xông khói như trôi tọt xuống họng, khiến tôi ho sặc sụa. Câu nói có sức mạnh thật ghê gớm, tôi nghe mà muốn ngất luôn ấy.
“Nghĩ gì kì vậy!” Tôi lấy giấy lau miệng.
“Không chứ là gì? Bà nghĩ coi, cậu ta ít khi tiếp xúc với con gái, mà có gặp thì cũng lạnh lùng với giữ khoảng cách, còn bà, hắn cõng bà luôn, thân thể sát nhau như thế thì còn có thể coi là bình thường không?” Chi Lộ nói.
“Chắc là do tớ bị tê chân nên cậu ta mới cõng thôi, nếu là người khác thì cậu ta cũng thế mà!” Tôi cố thanh minh.
Chi Lộ gật đầu, nuốt cho xong miếng hàu đang ăn giở rồi đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói:
“Được thôi! Tớ sẽ cho bà thấy, nếu là người con gái khác, cậu ta sẽ lạnh lùng đến mức nào!” Vừa nói, Chi Lộ vừa tiến tới bàn ăn của Hàn Nặc Minh.
Này này! Lẽ nào bà định…