Mèo Con, Em Chết Chắc

Chương 57


Đọc truyện Mèo Con, Em Chết Chắc – Chương 57

Tatsuki hôm
nay thăm Misao, à không, là tự đến có vẻ đúng hơn. Anh mang theo giỏ
trái cây biếu cha mẹ cô, coi như hối lộ. Anh tặng mẹ cô 1 bó hoa, cha cô anh tặng 1 hũ sake to to, còn Mao anh tặng 1 chú thỏ con. Anh ấy quả là người con rể lý tưởng. Đánh trúng tâm lý người ta, đã vậy còn rất dẻo
miệng.

“…ngoài mặt thì thế này..chứ thật ra là vì tối qua hẳn
chưa đủ với anh rể…” Mao nhìn con thỏ chằm chằm, nó quả thật rất dễ
thương, anh đúng là tinh ý. Không như chị cô, Mao có nói đói bụng quá
thì cô cũng chẳng thể làm được gì…

Đôi mắt cô kết hôn với những cuốn sách rồi.

– Misao-tan đâu rồi ạ? – anh nhìn quanh, cười cười.

– Con bé đi mua chút đồ rồi, Tatsuki-kun ngồi đây chơi chút đi, chốc nữa con bé về tới thôi. – mẹ anh chìa nước.

– Cám ơn ạ. – anh cười.

Quả thật với tất cả mọi người, ai cũng thân với anh hết rồi, đâu còn ngại
ngùng gì khi gặp nhau nữa. Mẹ cô trách anh muốn gặp Misao thì cứ đưa cái thân tới là được rồi, cần gì mà phải mang quà cáp tới như vậy.

Nhưng cái gì cũng có chủ ý của nó, anh cười khẽ:

– Không sao đâu ạ.


– Đáng yêu thế cơ! – mẹ cô đánh vào vai anh 1 cái chát.

“…Khác xa Misao-tan…mẹ em ấy khác xa em ấy, cái tính trầm lặng của em ấy lây từ ai vậy?” Tatsuki toát mồ hôi, và hình như anh đang run người lên khi mà ánh mắt soi mói của cha Misao cứ nhìn anh chòng chọc, anh lên tiếng:

– Sao..sao thế ạ?

– Này con trai… – cha anh liếc nhìn, khiến anh hơi khựng người.

– Vâng?- anh nghiêng đầu cười khẽ.

– Làm con rể nhà này nhé, đặt cọc trước rồi đấy. – cha anh cười hớn hở toe toét vỗ vai phành phạch Tatsuki.

“…Vậy cái tính trầm lặng của em ấy là ai lây sang vậy trời?” anh cũng cố cười mặc dù cái vai ê ẩm.

–Tatsuki bị hành, Misao đi mua đồ–

Cô đang lang thang mua đồ ngoài cửa tiệm bán sách, không biết trời trăng
mây nước gì xảy ra ở nhà mình. Chợt, thấy quyển “Hình học không gian 3
chiều” còn 1 quyển duy nhất, cô đưa tay lấy thì đã có bàn tay mảnh mai
nào đó lấy trước mất, cô ngước đầu lên nhìn:

– A…cậu là…Masaki Misao phải không?

Cô không biết gì hết, cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn mới ngớ con mắt của
mình ra. Đó là 1 cô gái cực kỳ xinh đẹp trước mặt cô, cô phải đứng hình
khoảng 2 -3 giây gì đó mới tỉnh được, lắp bắp hỏi:

– Sao..sao cậu biết tôi?

– Tớ hâm mộ cậu lắm ấy! – cái nét đẹp kia vẫn đang làm cô bị quyến rũ.

– Hả? – nhưng cô thì rất sợ đối với việc giao tiếp.

– Tớ là Ayame Ruri, tớ học trường Mamuri, cùng năm với cậu. Cậu là người
luôn đứng vị trí thứ 2 bảng điểm của trường nhỉ? – nụ cười tươi tắn mở
lối cho câu chuyện.

“Thứ 2…” như bị đâm 1 phát thật mạnh vào
tim, cô nghĩ tới cái người chiếm đầu bảng điểm trường là anh, chắc hẳn
anh bây giờ rất ư là thoải mái trong khi cô bù đầu bù cổ học bài.

– Ừ…ừm… – cô cố gắng nuốt trôi cái tức của mình vào.

– Hihi, cậu đúng là rất tuyệt vời, vả lại nhìn cũng rất xinh đẹp nữa. –

lời nói đường mật trôi vào tai cô, khiến cô ban đầu cảnh giác chuyển
sang chế độ dễ chịu.

“Mình mà đẹp hả?” cô nhăn mặt, rồi định từ
chối cuộc trò chuyện này bằng cách từ chối khéo. Nhưng Ruri vẫn chưa tha cho cô, cô nàng nắm áo cô, kéo lại, và cười dễ thương:

– Lúc nãy cậu cần mua cuốn này đúng không? Đây!

– Nhưng…cậu cũng cần mà. – cô định đẩy lại, mà Ruri thì cười tươi như hoa, nói:

– Không sao, tớ có thể đi mua ở chỗ khác mà. Không sao đâu. – cô nàng nhét vào tay Misao.

“Cô gái này…vừa đẹp lại vừa tốt bụng nữa…” cô không từ chối được, nên đành nhận lấy, và hỏi:

– Ưm…cám ơn…

– Không sao đâu. À…đúng rồi, tớ có thể xin chữ ký của cậu không? –
khuôn mặt đáng yêu lại nở lên, khiến Misao không bao giờ từ chối được.

– Chữ..chữ ký? – cô nhăn mặt… – Không…tôi nghĩ là…tôi không phải người nổi tiếng gì đâu…tôi…

Đầu óc Misao rối loạn ngôn từ rồi…

– Vậy…cậu có thể cho tớ xin số điện thoại được không? Làm ơn!

– Nhưng tôi không mang theo điện thoại… – cô vẫn cố từ chối.

– Viết vào tờ giấy này, có được không?

Cô đắn đo hơi nhiều, rồi cũng cố gắng lấy tay điền số điện thoại riêng của mình vào, vì cô để điện thoại mình ở nhà rồi. Viết xong, cô đưa cho
Ruri, cô nàng kia có vẻ hứng khởi và nhận lấy như 1 món quà, gật đầu cám ơn.


– Ưm… – Ruri vẫn còn vướng bận điều gì đó – Nếu tớ gọi cho cậu để hỏi về các bài tập…thì cậu có thể…

– Đương nhiên là tôi sẽ giúp, vấn đề gì chứ vấn đề đó tôi luôn sẵn sàng. – cô đáp ngay tắp lự.

– Cám ơn cậu nhiều! Thôi, tớ về đây, tạm biệt cậu nhé!

“Toi rồi, lại trả lời theo quán tính nữa rồi….” cô toát mồ hôi nghĩ cái
miệng tự dưng tự phát ngôn ra hàng loạt…nhưng nghĩ lại thà nghe máy
của cô gái này còn đỡ hơn là trả lời những tin nhắn rác của Tatsuki…

Đúng rồi, có khả năng nâng cao trình độ học của cô lên nữa, quá được ấy chứ.

“Chẳng nhẽ cô gái này xuất hiện trong đời mình để giúp mình vượt qua biến thái nhũn não?” cô đã hiểu sai vấn đề…

Và cô đã lẫn đang mừng vì vị cứu tinh bất đắc dĩ mà cô nghĩ đã xuất hiện trong cuộc đời của cô…

Nhưng thực ra đó là 1 vị khắc tinh không tốt lành gì…vì ngay sau khi tới
nhà ga đón chuyến để về nhà, Ruri đã lưu vào điện thoại của cô số điện
thoại của Misao, xé nát tờ giấy mà trước đó cô đã cố gắng nhẫn nhục xem
nó là 1 món quà…và cô nhìn vào số danh bạ mà cô đã lưu tên của Misao.
Không phải là 1 cái tên bình thường, hay 1 cái tên đẹp đẽ mà nó là 1 cái tên đủ để người khác nhìn vào biết được cô đang nghĩ gì trong đầu:

“Đứa con gái ngu xuẩn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.