Đọc truyện Mèo Con, Em Chết Chắc – Chương 55
Sáng ra..
Giấc mơ tối qua làm cô thức trắng đêm, cô với đôi mắt panda thức dậy, ngáp
ngắn ngáp dài, đầu tóc bù xù vì cố nhét chữ vào đầu nhưng không thông.
Cô đánh răng rửa mặt, mặc đồng phục. Đi xuống dưới nhà chợt thấy Mao chưa thay đồ đi học, cô ì è hỏi:
– Mao, sao em không thay đồng phục đi?
Mao đứng đực người, rồi nhăn nhó nhìn Misao, cái vá trên tay con bé đang
xới cơm rớt xuống bàn cái bụp…con bé chạy vội lên chỗ chị, sờ trán cô, rồi thở phào:
– May quá, chị không bị sốt.
– Hả? – cô bối rối-ing :)))
– Hôm nay là thứ 7 mà chị hai! – con bé nhíu đôi lông mày nhìn cô, chống nạnh. – Chị không nhớ ạ!
…”Thứ 7?” cô vội lật sổ ra xem, quả đúng hôm nay được nghỉ…
“Không ổn rồi, giấc mơ đêm qua làm mình phát điên lên rồi!” cô gào thét trong
tâm can với khuôn mặt biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh đáp:
– Vậy…chị đi thay đồ.
“Hôm nay là ngày nghỉ thật à? Vậy thì mình có thể học bù lại cho đêm qua…” cô lo lắng về giấc mơ đó, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng cô rất
lo lắng, 1 phần không biết mình có học được không, 1 phần vì…
Cô sợ anh biến mất.
Không biết sao cô lo sợ bóng hình anh như thế.
Cô sợ cô thức dậy, không còn anh đứng dưới nhà chờ đón.
Cô sợ lê bước một mình trên con đường đi học mà không có anh.
Cô sợ cô sẽ thấy anh đi cùng 1 cô gái khác mà không phải là cô.
Cô sợ những lời ngọt ngào hay những cử chỉ dịu dàng của anh thế cho 1 cô gái khác.
Nghĩ tới đó, tim cô quặn thắt lại.
Cô sợ tất cả. Anh đã bước vào cuộc sống của cô sao?
“Không ổn thật rồi…mình không ngừng những suy nghĩ đó được.” cô gục đầu vào tường, thở dài.
“Ring!” điện thoại cô reo lên, cô vội bật máy không ý thức khi thấy chữ “Akira Tatsuki”:
– Tôi đây!
Bên đầu dây kia im lặng 1 lúc, rồi hình như rất hạnh phúc, anh nhẹ nhàng đáp lại:
– “Nếu không nhầm thì sáng nay em đã tưởng sẽ đi học nhỉ?”
“Phập!” mũi tên trúng tim đen của cô, cô liền ngó ngang ngó dọc, xem anh có gắn camera nào trong nhà mình không. Cô toát mồ hôi, đơ lưỡi phầm phập đáp:
– Sao..sao anh biết!?
– “Khục..! Ahaha, em có thật à!? Không thể tin được! – anh bên kia đang bất ngờ, cười hô hố.
“Tên chết tiệt.” cô tắt máy, ngắt nguồn, hừng hực khí thế vào phòng học bài!
Nhưng trong tim cô có chút gì đó nhẹ nhõm. Và cô cười.
Riêng phần Tatsuki..
– Mình…hahaha..làm thầy bói cũng được đó chứ!? Phì! Ahahaha!
Anh ngồi trên ghế ôm bụng và không thể nào nín cười được.
Ủa vậy rốt cuộc anh gọi cho người ta làm gì vậy? Bộ chọc người ta vui lắm hả cha?
“Anh nhớ em”