Đọc truyện Mèo Con, Em Chết Chắc – Chương 52
– E hèm, các
em, chúng ta sẽ có lễ hội mùa thu diễn ra vào tháng sau, hôm nay là..để
xem…còn 4 ngày nữa tới lễ hội rồi! Có ai muốn đi chơi không?
Thầy chủ nhiệm của lớp 11 mà Misao đang học, tức lớp 2-A, Kuromase Taichi,
26 tuổi, là 1 người đàn ông rất hài hước vui tính quá đà. Mỗi lần tới
phiên đứng lớp là nói huyên thuyên, không học được bao nhiêu. Nhắc tới
ông này thì đó là người Misao không có cảm tình nhất trong các giáo
viên, cô muốn có 1 giáo viên luôn luôn túc trực dạy liên tục, đùa thì có thể, nhưng ít thôi, và cũng đùa có liên quan với bài học…chứ còn ông
này thì…
– Kuro-chin sợ đi 1 mình bơ vơ à!? – tiếng nói đùa của 1 học sinh phía sau làm anh già nổi đóa lên:
– Không có! Anh mày đã có được 1 cô rồi nhé, xinh cực kỳ!
– Ôi dào, Kuro-chin vớt được 1 em như thế thì chắc em quen với hoa hậu quá anh già ạ!
– Cái thằng nhóc này! Gọi ai anh già hả!?
– Kuro-chin nổi điên kìa! – cả lớp ồn ào nhao nháo.
Misao thở dài, ngồi im trong lớp, liên tục viết chi chít những dòng chữ
ngoằng ngoẵng. Cô không bận tâm gì mấy đến những chuyện vui đùa. Vui đùa à? Xin lỗi, cô không bao giờ muốn chạm vào nó, nó sẽ làm cho cô bỏ lỡ
những thứ đáng giá là bài học và kiến thức.
– E hèm! Bây giờ đùa xong rồi, bắt đầu học thôi!
Taichi-sensei mở cặp ra, anh già moi moi kiếm kiếm, lát sau mặt tỉnh rụi, quăng 1 câu:
– Tiết này tự học.
– Cái quái gì thế!? Kuro-chin kì quá nha!
– Thầy để quên giáo án ở nhà rồi, tiết này giao cho các em, thầy nhắn tin với người yêu đây.
– Phá thầy nè!
– Tôi đánh cho mỗi đứa bài kiểm tra 10 điểm nhé? – thầy lóe sáng đôi mắt. (Vâng, giải thích cho các bạn không hiểu, thang điểm ở các nước tiến bộ là 100 điểm, tương đương 10 điểm của nước ta. Tóm lại, 100 điểm nước
ngoài là 10 điểm của nước ta, còn 10 điểm của nước ngoài là 1 điểm của
nước ta, xin cám ơn.)
– Không, thầy cứ nghe điện thoại đi. – đó là lý do tại sao họ không dám động vào ông thầy này.
Lớp vẫn ồn ào.
Misao vẫn học.
Cô không quan tâm…về những thứ vui chơi khuây khỏa. Và cũng không ai quan tâm đến việc cô học.
– Misaki…à không, Masaki-chan, cái này làm thế nào?
Một tờ giấy cũng dày đặc chữ bay vèo sang bên Misao, cô nhìn tờ giấy, rồi lấy bút giải cái sột là ra.
…
“Ai là chủ nhân của tờ giấy này?” cô chợt hỏi. Bài toán đó thuộc dạng khó,
nhưng lại có người giải được vài ý cũng khó không kém…cô thắc mắc, ai
mà có thể làm điều này trong khi lớp không ai chịu học và chịu dạy?
– Masaki-chan giỏi ghê ta ơi, tớ mới nhờ chút thôi. Cám ơn cậu nhé. – tiếng nói lớn tới nỗi những người trong lớp phải im lặng.
Bàn tay to lớn đập vào vai Misao khiến cô chóng vánh…
“Izanami…Inari nữa à?” cô nhăn mặt, cố chỉnh cái khớp đúng chỗ.
Cô thấy thật là lạ, sao thế giới này lại có những người siêu phàm có thể
vừa chơi vừa học thế này chứ? Đúng là 1 hiện tượng kì quái.
– Còn cái này, cái này nữa Masaki! Tớ muốn cậu chỉ tớ! – Inari vỗ phành phạch vào vai cô nàng, miệng cười như tét ra làm đôi.
– Inari-chan, cậu đúng là…ai lại đi nhờ cô nhóc im lặng này giúp đỡ chứ? – vài anh bạn vỗ vai Inari.
Đôi mắt liếc nhìn, thì chợt bàn tay nắm lấy tay anh chàng kia, thì thầm với điệu cười nhẹ:
– Chúng ta học cùng lớp, em ấy cũng là 1 thành viên, đừng hạ thấp bạn bè chung lớp như thế.
Nếu không nhầm thì là Taichi của chúng ta, ông thầy cất điện thoại từ lúc
nào rồi. Anh già kéo ghế ngồi bẹp xuống, 2 tay choàng lấy phần dựa lưng
ghế, rồi quay sang nhìn Misao, cười toe toét khéo nhầm lẫn với nụ cười
của Inari:
– Misaki Misao nhỉ?
– Là Masaki Misao. – người trong lớp gọi.
Cả lớp cười hô hố vào mặt anh già.
Anh già 1 phen bị hố.
– Thậm chí Kuro-chin còn không nhớ nổi tên của cậu ấy nữa!
– Cậu ấy là Masaki, là Masaki thầy ạ!
Tiếng cười vang lên không dứt.
– Vậy ra ngay từ đầu, các em đã quan tâm tới việc cô bạn này có trong lớp à?
Câu nói đánh thức tất cả, kể cả Misao. Anh già chỉ cười và hỏi duy nhất 1
câu như thế. Trong lòng Misao có gì đó thấp thoáng như đang hạnh phúc,
và 1 điều hi vọng. Mặc dù vẫn cố kiềm giữ, nhưng chí ít ra…
– Tất nhiên rồi, tớ rất muốn làm bạn với Masaki đấy thôi. – Inari ngồi chồm hỏm đáp lại với nụ cười tươi tắn trên môi.
Cô quay đầu nhìn Inari, cô nàng ấy cười tươi, không có vẻ gì là hậm hực
trong đôi mắt nhìn nhau cả. Cũng chẳng thể có chút gì là căm ghét.
– Masaki-san ấy à? Không ghét, tụi này làm gì ghét nhỉ? – vài tiếng thì thầm vang lên.
– Chỉ là ít nói thôi, với lại cũng hơi cộc cằn nữa. – được bồi thêm.
– Còn lại thì rất ổn mà, có gì phải ghét nhỉ? – được bồi ngày càng thêm nhiều.
“Mọi người…” cô nhìn tất cả thành viên trong lớp, rõ là cô nhớ tất cả tên mọi người, chỉ là không cách nào gọi được thôi.
– Có thể làm bạn được với Akira-kun chắc cũng thuộc hạng khủng khiếp lắm, thằng nhóc đó chung quanh bao giờ cũng chẳng có đứa nào dám vây quanh
làm bạn hết. Cứ mỗi lần xin làm bạn là “Tôi không có hứng thú”, đó. –
tới lời nói của anh già là lời nói không thể nào lọt tai được, y như nói như đấm vào mặt người ta vậy, cộng thêm cái tính nói xấu thì ôi thôi.
Tất cả mọi người im lặng.
– Phụt…xin lỗi…ahaha…vì không nhịn cười được thôi.
Những đứa nào trong lớp thấy cảnh tượng huy hoàng này đều móc điện thoại ra chụp lia lịa, cơ mà chụp lén.
Misao đang cười, vâng, hiện tượng hiếm lắm mới gặp.
Khi cười, mái tóc cô rũ xuống ngang lông mày, đôi mi cô nhắm nghiền, khuôn
mặt đỏ lên nhè nhẹ phớt hồng, và cùng với khuôn mặt dễ thương mở. Cô
cười tới đỗi ôm bụng ra cả nước mắt, miệng thì thầm:
– Biến thái nhũn não không tới mức đấy đâu.
“Biến thái? Nhũn não? Ai??” cả lớp thi nhau ngồi bẹp xuống ghế coi Misao nói
về Tatsuki – 1 anh chàng nổi tiếng toàn trường không ai không biết, chủ
đề hiếm có lắm mới được khai màn, vì nhìn kiểu gì anh chàng đó cũng là
người vô cảm lạnh lùng.
– Ý em là Akira-kun ấy à? – thầy hỏi với khuôn mặt tò mò.
– Vâng, anh ta không tới mức cái gì cũng không hứng thú đâu. – cô vẫn còn cười.
“Dễ…dễ thương.” đám con trai con gái nhìn chằm chằm, và đang tận hưởng niềm hạnh phúc kỳ cục trong ngày.
– Ý em là em biết thằng nhóc đó có hứng thú với thứ gì? – thầy chăm chú nghe.
– Anh ta cực kỳ cuồng mèo.
– Thằng nhóc đó à? Cũng được, nhìn nó kiểu gì cũng ngầu với mấy con mèo. – thầy thử tưởng tượng ra.
– Và là người khá biến thái – cô bổ sung với khuôn mặt nghiêm túc cực độ.
– Biến thái……Ahaha, không phải chứ! Lần đầu tớ nghe luôn đó! – cười ồ lên
Mọi người trong bắt vào cuộc trò chuyện.
Mà không ai hay…
Tatsuki nãy giờ 2 tay vướng bận xấp giấy tờ đứng ngoài cửa đợi người mở cửa giúp.
“Misao-tan…anh rất vui vì em nhắc tới anh, nhưng..làm ơn kể những điểm tốt của anh trong mắt em đi…”
Buồn thay cho Tatsuki.