Bạn đang đọc Mèo À Gấu Cũng Yêu Mèo Rồi – Chương 29: 28- Liệu Là Ổn Thỏa?
Trong lúc nó vào Nam đã xảy ra không ít chuyện. Hôm đó cũng chính là ngày nó rời đi, từ sân bay đi về nhà một cách chán nản. Mở cửa phòng ra, phát hiện cửa phòng không khóa, trong nhà còn có rất nhiều tiếng quát tháo.
– Ông còn có thể mở miệng ra nói như vậy sao? Ông coi con ông là gì? – mẹ hắn đứng trong đó hét vào mặt người đàn ông đang đứng trước mặt.
Hắn như tỉnh lại cả người, mẹ hắn từ quê lên từ lúc nào vậy? Sao hai người họ lại ở đây? Hắn đứng sau cánh cửa nghe hết mọi chuyện.
– Tôi làm gì con bà à? – ba hắn gằn giọng
– Ông coi nó là gì đây? Rốt cuộc ông còn có tính người không vậy? Nhục nhã! – mẹ hắn gắt to hơn?
– Haha ý bà bảo tôi không phải là người à? – ông ta lấy giọng khinh bỉ cười phá lên
– Để con mình phải lấy một người vợ không ra gì, nghiện hút, bar club, qua đêm với biết bao nhiêu thằng…. KHỐN NẠN, SÚC VẬT ! – mẹ hắn mặt đỏ tía tai gần như hét lên
– Gì cơ? Súc vật sao? – ông ta giơ tay định tát mẹ hắn
Hắn thấy tình hình không ổn liền chạy vào đỡ lấy cú tát đó. Ba mẹ hắn thấy hắn từ đâu xuất hiện liền giật nảy mình.
– C…con… con về từ… lúc nào vậy ? – bà ngấp ngứ hỏi
– Đủ để nghe mọi chuyện!
– C…con không được phép kết hôn với cô ta! – giọng bà vang lên cương quyết, đưa bàn tay nắm chặt vào tay hắn.
– Mày không được nghe mẹ mày xúi linh tinh! Mày phải lấy nó! – Ông ta đang trong cơn bực cũng chẳng quan tâm đến cái tát vừa rồi liền nhanh chóng quát lên.
– Sao tôi phải làm thế! Ông có quyền gì? – hắn gằn giọng dùng đôi mắt đang cháy như lửa bỏng nhắm thẳng vào mắt người đàn ông đôí diện.
– M… Mày hỗn láo! – đưa tay lên định tát hắn cái thứ hai thì bị một bàn tay chặn lại, đó là bàn tay của hắn. Hắn xiết chặt bàn tay của ông ta còn đang lơ lửng giữa không trung.
– Một người không ra gì thì tôi chẳng cần lễ phép làm gì ! – hắn ấn giọng khản đặc lườm ông ta
– M…mày…. mày! Hôm nay tao phải dạy mày.
– Xin lỗi ! Tôi không cần một con chó dạy mình! Đã sinh ra bằng hai chân thì làm ơn đừng có cư xử như bọn bốn cẳng. Súc vật! – hắn lấy lực tay đẩy người ông ta ngã nhào ra phía sau.
– Tôi không có bố! – kéo người ông ta ra khỏi cửa nhà, hắn đóng ” sầm” cửa lại.
– Con…. con… con không được lấy cô ta! – Mẹ hắn vẫn lo sợ giữ chặt tay hắn
– Nếu ngay từ đầu mẹ không bắt ép, con cũng không gật đầu!
– Mẹ xin lỗi! Khi tìm hiểu về cô ta mẹ mới hiểu cô gái đó không ra gì!
– Không sao? Mà mẹ lên đây từ bao giờ…. thôi mẹ vào phòng nghỉ đi!
– Ừ, con đi tắm đi đã!
….. Chuyện gia đình nó cứ căng go như vậy suốt 2 tháng trời cuối cùng ba nó bất lực cũng chịu đầu hàng. Cuối cùng mọi chuyện lại rẽ sang một ngõ khác, hắn chỉ cảm thấy thất vọng sao thời gian đó hắn không cố thêm một thời gian nữ, nó không chờ hắn thêm một chút nữa, chẳng phải sẽ tốt hơn sao. Suốt bao nhiêu ngày tháng vẫn nhớ đến nó, dù chỉ một giây cũng không quên, dù ở đâu cũng liên tưởng đến hình ảnh nó đang đứng trước mặt. Giờ đây hắn còn biết làm sao ngoài chờ đợi đây, chờ một ngày nó sẽ quay trở lại… Đôi lúc cầm điện thoại lên, rất muốn nhắn tin hay gọi điện cho nó, chỉ là rất muốn nghe giọng nó nhưng lại chẳng có lý do gì để làm vậy. Hơn nữa, người chấm dứt mối tình mới chớm nở này lại chính là hắn…..
….. 6 tháng sau ( kể từ ngày nó rời đi)
Hôm nay là cuối tuần, hắn đang chán nản, nằm ôm điện thoại thì nhận được cuộc gọi từ cậu bạn thân.
*Cuộc gọi*
– Alo! Mày ra sân bay đi! – giọng cậu bạn đó vang lên
– Để làm gì? Tự nhiên? – hắn khó hiểu hỏi lại cậu ta
– Hạ Vy, về rồi, 30p đáp sân bay….. Tao dập máy đây!
Hắn còn đang bàng hoàng, chưa tin vào những gì mình vừa nghe được. Liệu có phải hắn đnag mơ hay không? Hay nhớ quá hóa rồ rồi! Một lần nữa gọi lại cho tên bạn thân kia. Quả đúng là hắn không nghe nhầm. Hắn vội vàng dập máy, chuẩn bị rồi nhanh chóng ra tới sân bay. Cuối cùng ngày này cũng đã đến, cái ngày hắn đã mong đợi suốt bao lâu ngày qua.
….
Hắn đứng ở sân bay, trong lòng lại rộ lên một chút hồi hộp khó tả, mà dường như hắn chưa bao giờ gặp phải. Con Mèo xuất hiện, cách xa cả trăm mét mà vẫn làm tim hắn đập vội vã. Hắn vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy con Mèo trong vòng tay. Hơi ấm này chính là hắn vô cùng nhớ, mùi hương này chính là hắn đã nghiện. Con Mèo chẳng thay đổi gì, vẫn vậy.
Nó bất ngờ bị một người ôm vào lòng, liền giật mình định đẩy ra nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm nhận được hơi ấm mà nó vẫn nhớ như in liền không đành lòng mà đẩy ra. Chưa kịp để nói câu gì hắn liền nhẹ nhàng buông lỏng nó ra, đưa tay xoa lên đầu, nói một câu.
– Anh đưa em về!
Hắn liền siết chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé còn con mèo cố gắng đi chậm lại, rõ ràng là muốn đi cùng con Gấu, nhưng lại có chút gì đó không muốn. Rõ ràng là nó đã quên, à không cố quên vậy mà chút cử chỉ quan tâm như này lại khiến nó đổ gục. Vì cớ gì mà nó lại không quên được hắn, chỉ là tình yêu bồng bột thời học sinh vậy mà lại đặc biệt đến thế sao? Rốt cuộc hắn có gì đặc biệt để mãi nó vẫn không dứt ra được?…
Về đến nhà, nơi này vẫn thế, chẳng thay đổi, nó tháo vali ra, đang sắp xếp mọi thứ trở lại vị trí cũ thì thấy một vòng tay siết chặt lấy eo nó. Hơi thở của người phía sau phả vào cổ nó khiến nó có chút run rẩy. Nó cúi xuống nhìn thấy vòng tay của con Gấu liền nhẹ nhàng gỡ ra.
” Em bỏ suốt bao nhiêu ngày tháng trốn anh,em không thể bỏ phí nó được. Em xin lỗi,em sẽ không yêu anh nữa…. ”
Còn tiếp….
By:KieuHan2k2
Vote nào a~ Hãy cho tớ một cái sao ở dưới á! <3
Mà Hân định sẽ viết một cái, nó là nơi mà mọi người có thể tâm sự riêng với Hân mọi bồn bề cuộc sống sau đó Hân sẽ viết lên câu chuyện của mọi người ( Hân sẽ dấu tên người kể câu chuyện đó) để mọi người có thể giải tỏa một phần nào đó căng thẳng hay đau buồn, cũng để tìm người đồng cảm với mình. Mọi người thấy Hân nên làm không? Tại sợ làm xong không ai đón nhận í :<