Đọc truyện Mệnh Vượng Phu – Chương 7
Hai vợ chồng nói chuyện một lát rồi đi ngủ. Trong lòng Khương Mật vẫn đang suy nghĩ nên không ngủ được. Có lẽ Vệ Thành mệt quá nên chẳng bao lâu đã tiến vào giấc ngủ.
Khương Mật nghiêng người, nhìn người đàn ông đang nằm thẳng hít thở đều đều. Đèn đã tắt nên không nhìn rõ được gì nhưng Khương Mật vẫn nhớ rõ. Ban ngày, nàng đã để ý thấy Vệ Thành có quầng thâm dưới mắt. Trước kỳ thi Viện chàng lo lắng xảy ra chuyện không may, thi xong mới yên tâm thì lại vội vã trở về nhà nên khó tránh khỏi mệt mỏi.
Khương Mật nhìn chằm chằm một lúc thì cũng dần buồn ngủ nên đã ngủ theo.
Đêm nay, họ ngủ rất ngon, thế nhưng lại có người trằn trọc không ngủ được, điển hình nhất là vợ Đại Lang.
Từ khi Vệ Thành trở về nàng đã cảm thấy không ổn. Cho dù đi theo sang ăn chực bữa thịt gà, cũng chẳng xua tan được bất an trong lòng nàng ta. Nhìn mẹ chồng vui mừng như thế, nàng ta đoán ra được năm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ăn xong giúp dọn dẹp ổn thỏa, khi trở về nhà lại nghe chồng nói Tam Lang làm bài khá ổn, khả năng lớn là có thể đậu, giờ thì vợ Đại Lang hoàn toàn không ổn rồi.
Đây không phải là lòng dạ đen tối không muốn người khác tốt hơn mình mà là nhịn không được cảm thấy chua xót, đây là chuyện gì chứ?
Khi Vệ gia chưa phân nhà, Vệ Thành liên tục gặp xui xẻo, nàng ta chỉ cảm thấy phí tiền, một chút hi vọng cũng không có. Cứ nhẫn lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, nàng ta lên kế hoạch cắt đứt với Vệ Thành, kích động nháo loạn một trận, cuối cùng cũng được như ý muốn.
Nhưng mà năm nay, người ta lại thuận thế đi lên.
Trong lòng vợ Đại Lang thực sự buồn bực. Trước kia xui xẻo thì nàng ta muốn thoát mà không được, nay Vệ Thành đã vượt trội hơn người thì nàng ta lại chẳng nhờ vả được gì.
Vệ Đại Lang đang ngủ ngon thì cảm thấy người bên cạnh lật đi lật lại, động tác mạnh đến mức như bánh nướng áp chảo, hắn không nhịn được hỏi một câu:
“Nàng lăn qua lăn lại làm gì?” Lần này không chịu được nữa, nói chuyện rồi.
“Cha nó, chàng nói, việc này có phải là không ổn lắm đúng không?”
“Chuyện gì?”
“Thì là việc của Lão Tam ý.”
“Nàng nói Tam Lang? Nó làm sao?”
“Mấy năm trước cậu ta xui xẻo như thế sao năm nay lại thuận lợi thế?”
Vệ Đại Lang đang mơ mơ màng màng trả lời, khi nghe thấy câu này thì hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn chợt nghiêng người qua:
“Nàng làm chị dâu cả mà lại mong Tam Lang xui xẻo sao?”
“Ta có thể không nói ư, ta cảm thấy không đúng lắm, chàng nói xem có phải hắn cố ý lừa gạt đục khoét của chúng ta rồi định bỏ mặc chúng ta để tận hưởng cuộc sống tốt đẹp không?”
“Nàng… người phụ nữ này, nàng đang nói cái gì thế? Nàng điên à? Nàng là người muốn ra ở riêng, lúc ấy bao nhiêu người khuyên, khuyên can hết lời mà nàng không nghe, cha mẹ bảo chúng ta đừng hối hận, nàng nói không bao giờ hối hận, bây giờ còn trách Tam Lang nữa ư?”
“Không đúng, là do hắn cố tình giả vờ xui xẻo…”
“Chuyện này không thể nào xảy ra! E là nàng ăn nhiều canh gà rồi, để dầu mỡ làm hỏng não rồi.”
Vệ Đại Lang cảnh cáo nàng ta đừng có suy nghĩ linh tinh, rồi lại trở mình ngủ tiếp. Vừa mới nhắm mắt ngủ chợt nghĩ đến điều gì đó liền ngồi bật dậy:
” Không phải nàng thấy Tam Lang đổi vận nên lại muốn đề cập chuyện quay về đấy chứ?”
Trời tháng mười đã rất lạnh, ban ngày gió còn thổi vù vù chứ đừng nói đến ban đêm. Vợ Đại Lang vẫn cứ cảm thấy nôn nóng hốt hoảng. Là xấu hổ, cho dù là thế nàng vẫn nhắm mắt nói:
“Mấy năm trước chàng cũng tốn nhiều công sức.”
“Nhưng bây giờ đã ở riêng rồi.”
“Chẳng lẽ hắn không niệm tình cũ?”
“Càng nói càng chẳng ra sao cả, cứ cho là Tam Lang đỗ tú tài thì không phải đi học tiếp à, về sau chắc chắn sẽ cần tiêu nhiều tiền hơn, nàng muốn dựa dẫm vào đó cũng được, ta đi nói với cha, chung ta vẫn tiếp tục đồng tâm hợp lực hỗ trợ cho nó.”
Nói như thế xong vợ hắn lại không đồng ý:
“Vậy nếu như sau này hắn lại xui xẻo tiếp thì sao?”
Vừa nãy Vệ Đại Lang còn chịu nhịn, nghe vợ hắn nói thế cũng không chịu được nữa, bực tức xong nằm thẳng cẳng ra.
“Muốn thu lợi về lại không muốn bỏ vốn, mỡ đâu mà húp, nàng không tin Tam Lang thì đừng nghĩ đến việc nó có thi đỗ hay không nữa, liên quan gì đến nàng đâu?”
Nhìn chồng mình định ngủ tiếp, vợ Đại Lang đẩy hắn một cái:
“Chàng thực sự cam lòng ư? Mới ở riêng có nửa năm, trước kia chúng ta cũng bỏ nhiều công sức, thì sao lại không thể nhận chút lợi ích chứ?”
Vệ Đại Lang chẳng có phản ứng gì.
Nàng ta lại đẩy một cái.
Vẫn không phản ứng.
Vợ Đại Lang tức vô cùng, nàng ta không ngủ được. Dù thế nào cũng không ngủ được, đến tận khi gà gáy rồi vẫn còn đang suy nghĩ miên man. Sau đó, hôm nay nàng ta lấy cớ đi một chuyến sang nhà Vệ Nhị Lang, thì thầm mấy câu với em dâu hai, cho rằng nhà mình với nhị phòng có hoàn cảnh giống nhau nên sẽ đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp. Kết quả là người ta buồn bực im lặng nghe nàng nói, đợi nàng nói xong mới thở dài nói:
“Hay là thôi đi.”
“Đệ muội ngươi cam lòng ư???”
“Không cam lòng thì có thể làm gì được? Muốn ra ở riêng là chúng ta, bây giờ đổi ý không phải là tự vả à? Nửa năm trước nháo loạn chuyện này có bao nhiêu người biết như vậy, là do chúng ta đuối lý mà.”
Đại Lang tức phụ muốn tìm đồng minh lại gặp phải người như thế này, nàng ta càng không từ bỏ:
“Tam lang là người đọc sách, người đọc sách cần danh dự, đệ muội yên tâm, hắn sẽ không trở mặt với chúng ta đâu.”
“Hắn thì không nhưng mẹ thì có thể, dù sao mẹ vẫn có thể chỉnh chúng ta.”
…
Không lôi kéo được đồng minh này rồi.
Người ở nhị phòng này đúng là không đáng tin cậy.
Đại Lang tức phụ đen mặt bỏ đi, đợi nàng ta đi xa, Nhị Lang tức phụ mới thu hồi lại bộ dáng cúi đầu giả bộ sợ sệt nhát gan. Nàng ta nghĩ thầm không thể nháo loạn, cứ từ từ cải thiện mối quan hệ vẫn hợp hơn. Cho dù cha mẹ có một lòng nghĩ cho Lão Tam thì cũng sẽ nghĩ đến con cháu khác nữa. Nếu Vệ Thành có thể thay đổi địa vị thì cũng sẽ không bỏ mặc huynh đệ. Chỉ cần chút tình cảm này thì đến lúc ấy cũng sẽ giúp đỡ một chút.
Bây giờ nói chuyện này còn sớm, cho dù tất cả đều thuận lợi, cùng lắm thì hắn chỉ đỗ được tú tài, cái danh tú tài này cũng chẳng thể nâng đỡ gia đình được.
Nhị Lang tức phụ tính toán một phen rồi quay người đi gọi tiểu Hổ.
Tiểu Hổ đang chơi ở sau nhà, nghe thấy tiếng gọi nên chạy từng bước ngắn đến:
“Mẹ gọi con à?”
“Bây giờ tam thúc của con vẫn ở nhà, con thường xuyên sang nhà tam thúc, nhờ thúc ấy kể chuyện xưa, dạy con đọc tam tự kinh.”
Tiểu Hổ cong miệng.
Vợ Nhị Lang dặn dò nó nhất định phải đi.
Nó chống đối nhưng lại sợ như con chim cút.
“Sao? vẫn còn sợ tam thúc của con à?”
Tiểu Hổ nói không sợ tam thúc, nó sợ bà nội. Mọi ngày chỉ cần Vệ Thành ở nhà, Ngô thị sẽ dặn hai đứa cháu không được gào thét ầm ĩ, không được chơi đùa điên khùng trước mặt Vệ Thành, muốn nháo loạn thì đi xa chút, mới đầu chúng nó cũng coi như gió thoảng bên tai, cãi lộn ầm ĩ hai lần suýt chút nữa bị đánh, lúc này mới nhớ lâu.
“Bà nói không được đi làm phiền tam thúc, để bà thấy sẽ dạy dỗ con một trận.”
“Con cứ làm như mẹ nói, chắc chắn không sao.”
Tiểu Hổ vẫn không tin lắm hỏi:
“Thật ạ?”
“Bảo con đi thì con cứ đi, nghe lời rồi về mẹ lấy kẹo cho mà ăn.”
Nghe thấy được ăn kẹo, tiểu Hổ chạy đi ngay, Lúc nó thò đầu ra tìm ngườ thì gặp Ngô thị đi từ nhà bếp ra.
“Đến làm gì?”
“Con, con tìm tam thúc chơi!”
Như thấy kẹo ở ngay trước mắt, tiểu Hổ to gan nói.
“Tam thúc con không ở đây, tự đi chơi đi.” Vệ Thành đi đâu rồi?
Chàng đến nhà đại thúc, nói chuyện với đại thúc rồi. Ông bà của Vệ thành đều mệnh ngắn, đã sớm qua đời, nhà ông nội chàng có hai huynh đệ, có một người anh vẫn còn sống, chính là đại thúc của Vệ Thành. Nhà đại thúc chưa phân nhà, trong nhà có đông nhân khẩu, cuộc sống hàng ngày náo nhiệt hơn so với nhà Vệ Thành.
Vệ Thành ra ngoài được nửa canh giờ, thấy chàng trở về, Khương Mật bưng chén nước bảo chàng uống một chút. Đợi Vệ Thành bưng nước lên uống hai hớp rồi nàng mới hỏi:
“Có phải nhà chúng ta và nhà đại thúc đi lại rất gần gũi không? Trước kia, lúc chúng ta thành thân, hình như đại thúc cũng tới.” Vệ Thành gật đầu.
“Ông nội qua đời rất sớm, cha lại không có huynh đệ ruột thịt nào cả, những năm tháng ấy cuộc sống của cha cũng khó khăn, đại thúc cũng giúp đỡ không ít. Sau khi mẹ gả tới đây, rồi lại có ba huynh đệ chúng ta, thuở nhỏ cuộc sống gia đình chúng ta cũng rất khó khăn, nhưng dù sao đi chăng nữa thì cha cũng muốn đưa chúng ta đi học vỡ lòng ở trường học trong thôn, cha nói cho dù chỉ biết mấy chữ cũng được, đừng để đến cả tên mình cũng không biết viết. Đi học nói thì dễ dàng nhưng lấy đâu ra tiền? Cha đã âm thầm sang tìm đại thúc. Sau đó, thấy ta có tố chất tốt, cha mẹ muốn cho ta học ở trường tư thục trên trấn, đại thúc cũng giúp đỡ rất nhiều.”
Những chuyện này cha Vệ thường xuyên nhắc lại với Vệ Thành để chàng nhớ kỹ ân tình này, nếu như có một ngày chàng công thành danh toại thì phải báo đáp người ta.
Nghe được những lời này, đại khái Khương Mật cũng đã hiểu được tại sao cha mẹ chồng lại coi trọng tướng công.
Bởi vì gặp khó khăn từ sớm, cha mẹ mất sớm lại chẳng có huynh đệ, cha Vệ cũng chẳng có năng lực gánh vác, chỉ biết làm ruộng. Ông cũng biết làm ruộng không có tiền đồ lớn, nhiều lắm thì đủ cơm ăn, gia đình không khấm khá lên được. Vì thế nên mặc dù gia đình khó khăn ông cũng cắn răng cho ba đứa con đi học vỡ lòng, ba đứa con trai thì hai đứa lớn không tiếp tục đi hộc được nữa, chỉ có Vệ Thành là có triển vọng.
“Mấy năm trước ta không biết phải đối mặt với đại thúc công thế nào, may mắn là có Mật Nương thì năm nay tất cả đều thuận lợi.” Khương Mật bị hắn nói đến đỏ cả mặt nên sửa lại nói:
“Đúng lúc vận may của tướng công đến thôi, ta cũng có làm được gì đâu? Vượng hay không vượng đều là cách nói của thầy bói lừa bịp cả thôi.”
“Ta thấy Mật Nương là phúc tinh của ta, từ khi nàng gả qua đây, ta đọc sách cũng hăng hái hơn, thi cử cũng thuận lợi hơn.”
Ngô thị cầm mảnh vải đi từ đông phòng sang, muốn bảo Khương Mật làm cho Vệ Thành chiếc áo dài, đợi tháng sau có tin mừng về thì đãi tiệc sẽ mặc. Đúng lúc bà nghe được mấy câu này, Vệ Thành nói như thế nhưng cũng không hẳn thực sự cho rằng Khương Mật mang phúc đến cho chàng, chẳng qua chàng thuận miệng nói mấy câu nhưng Ngô thị lại để tâm. Bà thầm nghĩ chẳng lẽ con dâu thứ ba lại có mệnh vượng phu thật?
Nếu thực sự là như vậy thì may mà Tam Lang kiên quyết phải cưới cho bằng được, mấy tháng trước bà nhìn thế nào cũng ghét Khương Thị, nhìn đã thấy bực mình.
Ngô thị còn đang thất thần thì Khương Mật đã nhìn thấy bà, cũng nhìn thấy mảnh vái bà cầm trên tay liền hỏi bà muốn làm cái gì? Có cần giúp đỡ không?
“Tam tức phụ, con cầm lấy mảnh vải này, làm chiếc áo dài hai lớp, con cứ làm lớp bên ngoài trước, ta lại nghĩ cách chuẩn bị mang tới chút bông vải.” Vệ Thành vừa nghe liền biết làm làm cho chàng nên nói không cần thiết:
“Tốt hơn là nên làm cho cha một bộ.” Ngô thị xua tay:
“Con đừng nghe Tam Lang nói linh tinh, cứ làm áo dài, làm xong để tháng sau bày tiệc rượu thì mặc.”
“Mẹ, con vẫn chưa chắc chắn …”
“Đừng có nói mấy lời không may như thế, ai mà không biết học vấn của con tốt như thế nào? Mấy năm trước là do vận khí không tốt, năm nay mọi việc đều thuận lợi như thế còn có thể không đỗ sao?”
Ngô thị nói xong liền thúc giục Mật Nương nhận lấy mảnh vải, Khương Mật nhìn Vệ Thành một cái rồi đưa tay nhận lấy vải.
Mấy ngày sau đó mỗi khi rảnh nàng đều làm áo dài, mặc dù Vệ Thành đã về nhà nhưng sáng sớm đều phải đọc sách một lát, ban ngày thì giúp đỡ chút việc nhà, ban đêm lại đóng cửa tâm sự với Khương Mật rồi thân mật một lát.
Khi Vệ thành đi học ở bên ngoài thì Khương Mật rất nhớ chàng.
Bây giờ chàng ở nhà rồi cũng mang lại chút phiền não mới.
Ngô thị nhìn thấy tỉnh cảm của hai người họ tốt như thế, gần đây lại hay nhìn bụng của Khương Mật, thầm nói nếu như nàng có thể có tin tốt thì chẳng phải là song hỉ lâm môn ư?
Việc này không phải Khương Mật nói là được, nàng cũng chẳng tiện nói cái gì. Thế nhưng Vệ Thành lại âm thầm đi tìm mẹ chàng, bảo bà đừng nói chuyện này trước mặt Mật Nương.
Ngô thị nhìn chàng một cái. Vệ Thành giải thích:
“Con còn trẻ, cũng chẳng gấp chuyện con cái nối dõi, vẫn nên đợi có điều kiện tốt hơn thì để Mật Nương mang thai. Như vậy thì đứa trẻ sinh ra mới bớt khổ. Trẻ con cũng có thể nhận được sự chăm sóc chúng ta, nhìn cha mẹ còn cả Mật nương vất vả như thế, nên chẳng cần gấp gáp để thêm phiền.”
“Theo như con nói, ông ấy đúng là chưa được hưởng phúc.”
“Vì vậy nên mẹ cũng đừng vội, Mật nương là người có phúc khí, nàng ấy chưa mang thai là vì điều kiện gia đình ta bây giờ không hợp để mang thai.”
Tất nhiên Ngô thị biết con trai tìm bà là vì con dâu, nói mấy lời này cũng là vì nói đỡ cho con dâu. Bà nghe xong cũng không cảm thấy gượng ép, còn cảm thấy cũng có lý.
Sau khi ở riêng trong nhà cũng thiếu người lao động, bình thường ba người họ bận rộn luôn chân luôn tay, mùa thu đông còn đỡ, sang mùa xuân thì quá vất vả rồi. Lúc này không phải là thời điểm phù hợp để con dâu ba mang thai. Nàng thực sự mang thai có thể làm chút việc nhỏ, nhưng đến khi mang bầu lớn hơn một chút lại cần có người chăm sóc, đứa trẻ sinh ra cũng mất một hai năm bồng bế chăm sóc, đúng là rất phiền phức.
Ngô thị gật đầu:
“Ta biết rồi, Tam Lang, ta biết con thương thê tử, thê tử con cũng là người tốt, nhưng con vẫn nên chú tâm vào học tập, lấy tiền đồ làm trọng.”