Đọc truyện Mệnh Trung Chú Định – Chương 21: Nhớ
Thẩm Di gật đầu, thiên kim tiểu thư của Tiêu gia, người trong thành phố A ai nấy đều biết. Lộ Trạch nhìn dáng vẻ của anh cũng biết anh không hiểu ý mình, “Ngoại trừ là con gái duy nhất của Tiêu gia, Tiêu Dao còn là một tác giả nổi tiếng, bộ phim này là biên soạn lại dựa theo một bộ phim của bà ấy, em cảm thấy bà ấy viết rất khá, cho nên nghe nói phim đang lên máy cũng có chút chú ý.”
“Cậu ta đang đóng phim? Anh không biết.” Thẩm Di sờ sờ cằm nói. Lần này đến lượt Lộ Trạch ngạc nhiên, vừa định hỏi thêm, bên kia lại lập tức làm việc xong, Tạ Hải Đường đi tới, vẫy tay với Lộ Trạch: “Cậu Diệp kia, cậu lại đây.”
Lộ Trạch chỉ vào mình, “Chị gọi em?” Tạ Hải Đường gật đẩu, nhìn Lộ Trạch đứng lên đi đến chỗ mình. “Muốn tham gia vào đoàn của tôi, phải đưa ra ý kiến đúng trọng tâm.” Nói xong chỉ vào màn hình máy tính, “Có ý kiến gì với ảnh tôi vừa chụp không?”
Thẩm Di ngồi trên ghế salon nhìn hai người trò chuyện, sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho ai đó, ‘Tôi gặp người kia của nhà cậu rồi, không ngờ khẩu vị của cậu thay đổi không ít.’
Lúc đầu anh nghĩ người ta là người bận rộn, không hi vọng người ta có thể trả lời, ai ngờ vừa gửi tin chẳng được bao lâu thì điện thoại vang lên, tin trả lời: ‘Đang ở Lam Thành? Cậu không có tiền để chi sao?’ Lời nói nghe không tốt, nhưng từ giọng điệu có thể nhận ra được người này có quan hệ không tồi với Thẩm Di, và người này đương nhiên là Lăng Viễn.
Mười mấy phút sau, phòng chụp ảnh mở cửa, Lăng Viễn đi vào, bỏ qua những ánh mắt xung quanh, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Di.
“So ra cậu rảnh rỗi hơn nhiều so với tôi nghĩ.” Thẩm Di cũng không chút khách khí.
Lăng Viễn nhún vai, “Đúng lúc ở công ty thôi.” Nói xong liền thấy Kiều Nặc đã thay một bộ quần áo khác đi ra.
“Sao lại nói là em trai?” Thẩm Di thuận miệng hỏi.
“Con trai nhỏ của chú Âu Dương, hẳn là trước đây cậu đã từng gặp.” Lăng Viễn cũng qua loa.
Thẩm Di cẩn thận quan sát Kiều Nặc, “Lúc đó chắc còn là một thằng nhóc? Ai mà nhớ?”
Hai người bên này đang nói về Kiều Nặc, hai người bên kia cũng nói đến Kiều Nặc.
“Em cảm thấy xử lý như vậy tương đối ổn.” Lộ Trạch nói, Tạ Hải Đường cũng chăm chú lắng nghe, hoàn toàn không cảm thấy ý kiến này vô lý chỉ vì người nói là một cậu sinh viên đại học không có nhiều kinh nghiệm, bởi vì kể từ khi bắt đầu trò chuyện, cô đã không còn nghi ngờ năng lực của cậu, hơn nữa cậu có thiên phú, nếu tích luỹ kinh nghiệm khi làm việc, chắc chắn rằng sau này giới nhiếp ảnh sẽ có thêm một ngôi sao mới.
Trên đường về, Lộ Trạch hỏi vì sao Lăng Viễn quay về, Thẩm Di cười hỏi: “Có nhớ anh vừa nói chúng ta biết cùng một người không?”
“Người đó là Lăng Viễn?”
Thẩm Di gật đầu, kể chuyện của bọn họ cho Lộ Trạch nghe, sau một lúc lâu Lộ Trạch mới hiểu: “Thật không nhận ra!”
Dáng vẻ đáng yêu đó của Lộ Trạch thành công chọt trúng điểm moe của Thẩm Di, nhất thời anh chợt nhớ lại ý nghĩ vừa nãy, vậy sao không về nhà thực hiện trước? Thẩm Di tàn ác nghĩ.
Lúc Lộ Trạch không có tiết sẽ đến phòng làm việc của Tạ hải Đường, Tạ Hải Đường theo dõi cậu vài ngày, cảm thấy cậu rất yên tĩnh, có điểm khác biệt rất lớn so với người của Thẩm gia, khi không có chuyện gì làm sẽ ngồi sang một bên đọc sách hoặc là xem lại tác phẩm thật lâu.
Qua vài ngày làm việc chung, cô không nhận ra cậu và Thẩm Di có quan hệ thì cũng thật uổng, qua thêm vài ngày nữa, cô phát hiện cậu có hơi mất tập trung, đương nhiên chỉ là những lúc rảnh rỗi.
“Mấy hôm nay Thẩm Di không có nhà?” Tạ Hải Đường một tay cầm camera, một tay kéo ghế sang ngồi xuống, trông rất khí phách.
“Sao chị biết?”
Tạ Hải Đường thong tha nói: “Cậu cứ ngơ ngẩn suốt mấy ngày nay.” Rõ ràng như vậy sao? Lộ Trạch thầm nói trong lòng, gượng cười. Thẩm Di thật sự đã xuất ngoại, mà cậu cũng không biết ở nước ngoài có việc gì. Hình như đây là lần đầu tiên xa nhau kể từ khi xác định quan hệ, nói không nhớ đương nhiên là giả, mỗi khi rảnh rỗi nỗi nhớ lại càng thêm mãnh liệt. Lộ Trạch khẽ cười, những cậu thật sự không thể kiềm chế việc đó.
“Đi thôi, bận rộn thì sẽ đỡ nhớ hơn một chút.” Tuổi tác của cô lớn hơn Lộ Trạch không ít, nhưng vẫn độc thân, trong mắt cô, tình yêu không quá hợp với mình, cô không hiểu cảm giác của người rơi vào yêu đương, và cũng không muốn hiểu.
Thẩm Di đi Mĩ thật sự không phải vì việc của công ty, anh đến đó để điều tra một vài chuyện. Sống chung với Lộ Trạch nhiều ngày như vậy, có lúc sẽ nghe thấy cậu nói mơ một vài thứ quái lạ, hơn nữa thỉnh thoảng còn muốn nói lại thôi, cảm giác như cậu có chuyện muốn nói với anh,nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Đương nhiên Thẩm Di cũng không ép cậu, chẳng qua nỗi nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn, thừa dịp có thời gian lập tức sang Mĩ một chuyến.
Anh nghe người hiểu rõ tình hình trong trường nói, tai nạn khi đó có hai người chết, một là cô gái ngồi trên xe cậu, nghe nói là người yêu, vẫn đang mang thai, người còn lại chính là một giảng viên người Trung trẻ tuổi bất hạnh bị xe cậu đâm trúng.
Thẩm Di thắc mắc vì sao khi đó không có ai đến yêu cầu bồi thường, dù sao cũng có một bên còn sống, trách nhiệm chính sẽ thuộc về bên có lỗi, sau đó hỏi mới biết được cha mẹ của người giảng viên kia mất sớm, không có người thân ở Mĩ, họ hàng ở Trung Quốc hình như đã cắt đứt liên lạc từ lâu, bạn bè dù đau lòng nhưng không có quyền nhận tiền bồi thường.
Hơn nữa hầu như không có người nào chứng kiến tai nạn, camera trên con đường đó lại đúng lúc có vấn đề, khiến cho ngoại trừ Diệp Tư Đình còn sống thì không có bất kì ai biết được sự thật của tai nạn, vì vậy chuyện cũng bị bỏ qua.
Nghe Diệp Xảo Như nói, cũng kể từ sau vụ tai nạn này, người em họ của anh có thay đổi rất lớn, không chỉ muốn về nước học, mà tích nết cũng thay đổi rất nhiều, nói đơn giản chính là giống như hai người. Trước đây Thẩm Di từng nghĩ đến nguyên nhân, nhưng sau khi sống chung, anh cảm thấy may mắn vì cậu đã thay đổi, nên cũng không lo lắng vấn đề này nữa.
Anh còn đến cô nhi viện nơi cô gái kia ở, và tìm ra một chuyện không nhỏ…
Thẩm Di về nước trước thời hạn một ngày, đúng như tính toán thì giờ này Lộ Trạch chắc đang ở phòng làm việc của Tạ Hải Đường, lúc đầu Thẩm Di không thông báo trước cho Lộ Trạch biết vì muốn cho cậu bất ngờ, nhưng đến nơi mới phát hiện hai người kia đã ra ngoài, hỏi nhân viên phòng làm việc, biết được hai người kia đến công ty giải trí Lam Thành.
Lúc Thẩm Di đang ngồi trên xe đến Lam Thành, Lộ Trạch lại đang xem Tạ Hải Đường chụp ảnh, nhân tiện trò chuyện với một thực tập sinh khác, cho nên Thẩm Di vừa vào liền thấy cậu nói nói cười cười với một cô gái xinh đẹp đáng yêu, tâm trạng muốn cho cậu ngạc nhiên cũng vì thế mà mất đi phân nửa.
Thật ra Lộ Trạch rất nghiêm túc bàn bạc tạo hình nhân vật với người ta, bởi vì cô gái kia là thợ trang điểm thực tập, hai người chỉ đơn thuần nói chuyện, không hề cười, nhưng vào mắt Thẩm Di lại không giống vậy.
Vu Tinh đang nghiêm túc, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đứng trước cửa, nhưng rõ ràng là tâm trạng của người đàn ông này không tốt, đen mặt, đứng xa xa cũng cảm nhận được áp suất thấp vây quanh anh.
Lộ Trạch vẫn không phát hiện ra, nói với Vu Tinh vài câu xong lập tức đi tới máy tính tiếp tục xem ảnh chụp, bởi vì bị hoàn toàn bỏ quên mà Thẩm Di rất đau lòng, hoá ra anh đi vài ngày, người ta vẫn sống rất vui vẻ, dễ chịu.
Điện thoại di động rung lên, Lộ Trạch lấy ra xem là Thẩm Di, lập tức định đi ra ngoài nhận điện thoại, vừa xoay người lại liền thấy người kia, trên tay còn cầm điện thoại, rõ ràng đang rất không vui. Nhưng niềm vui trong nháy mắt khiến Lộ Trạch không chú ý tới người kia không vui, bước nhanh đến trước mặt anh cười hỏi: “Không phải ngày mai sao? Sao bây giờ lại về?” Còn kém một cái ôm cữa mà thôi.
Nụ cười chợt xuất hiện trên mặt Lộ Trạch khiến tâm trạng xấu của Thẩm Di cũng tiêu tan, lạng lẽ thở dài, “Không có gì, xong việc thì về, khi nào em xong?”
“Xong ngay thôi, để em nói với chị Hải Đường một tiếng.” Lộ Trạch cất di động, Thẩm Di nhìn cậu nói với Tạ Hải Đường vài câu, vẫy tay chào tạm biệt cô gái kia mới đi tới chỗ mình.
“Đi thôi! Đi ăn cơm.”
Trước khi đi ra ngoài, Thẩm Di còn quay đầu lại nhìn vào bên trong, phát hiện cô gái kia cũng nhìn họ, trong mắt có ý nghĩ không rõ, khiến anh thấy khó chịu trong lòng.
.