Đọc truyện Mệnh Phú Quý Trời Sinh – Chương 39: Xào Cổ
Khi Chu Kiến Quốc phát hiện chính mình có khả năng ở phương diện xào cổ này, cũng đã có suy nghĩ muốn kéo La Bối chơi cùng nhưng lúc trước anh cũng không dám xác định,nếu chỉ do anh may mắn đoán đúng thì sao? Nói thật ra,Chu Kiến Quốc không muốn có thêm phiền toái,anh cũng không có hứng thú với thị trường chứng khoán nhưng nghe La Bối nói về vấn đề mua xe thì anh lại nhen nhóm ý tưởng này.
Anh nói nếu cô tin tưởng anh,anh có thể giúp cô.
Nếu người khác nói, La Bối cũng không tin nhưng Chu Kiến Quốc nói thì cô không cần suy nghĩ mà lập tức tin tưởng.
La Bối gật đầu: “Tôi tin tưởng anh.”
Chu Kiến Quốc bảo cô đi phía trước,anh đuổi theo,cách cô một khoảng an toàn,một tay anh cắm trong túi quần, chậm rãi nói: “Hai ngày nay,tôi có xem trọng một loại cổ phiếu, nếu cô đã nói tin tưởng tôi,vậy thì hai chúng ta mỗi người đầu tư một vạn tệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không bao lâu nữa chúng ta sẽ kiếm được tiền mua xe đấy.”
Anh ấy đang kể chuyện cổ tích à?
La Bối không quá tin tưởng cổ phiếu, thậm chí cô còn coi nó như một con quái vật.Thôn Thành Trung có một người giàu có cũng có con trai chơi cổ phiếu mà táng gia bại sản,đó là năm thị trường chứng khoán rung chuyển, cuối cùng anh ta không chịu được,muốn tự sát nhưng không thành công, hiện giờ sống vật vờ trở thành một kẻ vô dụng.
Ở trong mắt một người bình thường như cô,chơi cổ phiếu không khác gì đánh bạc.
“Ý của anh là xào cổ?” La Bối kinh ngạc.
Còn xào cổ để mua xe,nghe thế nào cũng giống như chuyện không thể xảy ra?
Chu Kiến Quốc bình tĩnh gật đầu: “Còn xem cô có tin tôi không,nhưng chuyện chơi cổ phiếu này,vẫn chỉ nên chơi trong thời gian ngắn,có lãi lập tức nhả ra,không được quá tham lam, chờ kiếm lãi được mười vạn chúng ta lập tức dừng tay, vừa lúc có thể mua một chiếc xe để nhập hàng,lúc không dùng cô có thể lái đi làm.”
La Bối vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một người bình thường nhưng cô tự nhận mình có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là cô nhìn người rất chuẩn.
Sở dĩ cô hợp tác với Chu Kiến Quốc làm buôn bán cũng là do cô tin tưởng anh ấy có năng lực, đương nhiên,khí chất cùng khả năng ăn nói của Chu Kiến Quốc cũng là nguyên nhân quan trọng thuyết phục La Bối.
Tất cả những việc mà cô không thể tưởng tượng,qua lời nói của anh sẽ trở nên vô cùng hợp lý và thuyết phục.
Tóm lại,anh là một người có mị lực làm cho người khác tin tưởng, ít nhất cô không làm được,người xung quanh cô cũng không ai làm được.
La Bối trầm mặc trong chốc lát, đáp: “Được.”
Cô không hỏi thêm gì mà lập tức đồng ý làm Chu Kiến Quốc ngược lại có chút ngạc nhiên,anh dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn La Bối, hỏi: “Cô tin tưởng tôi như vậy sao?”
La Bối có chút ngượng ngùng gật đầu: “Tôi luôn cảm thấy anh rất lợi hại nên rất tin tưởng.”
Tuy rằng Chu Kiến Quốc cũng rất tự tin vào bản thân nhưng đối mặt La Bối có lòng tin vào anh như vậy, ngay từ đầu là làm buôn bán, hiện tại là xào cổ,anh cũng không thể tiếp thu được, thậm chí còn bắt đầu giáo dục cô: “Cô quá dễ dàng tin tưởng người khác,chuyện này không tốt đâu.”
La Bối giải thích: “Tôi không phải người dễ dàng tin tưởng người khác nhưng tôi lại rất tin tưởng anh.”
Câu này….!
Chu Kiến Quốc vô cùng cảm động đồng thời cũng cảm thấy trọng trách trên người mình càng nặng.
Xem ra về sau anh càng phải nỗ lực kinh doanh nhiều hơn nữa cũng càng phải cẩn thận chơi cổ phiếu, không thể làm mất sự tín nhiệm này của cô ấy.
“Chờ kiếm được tiền mua xe,giấy tờ xe sẽ lấy tên cô.” Chu Kiến Quốc lại bổ sung,lúc trước cửa hàng không người cũng lấy tên cô bởi vì thân phận của anh là giả,không thể lấy đi làm giấy tờ, nhưng lúc này anh nói lấy tên cô làm giấy tờ xe thì chiếc xe này thuộc quyền sở hữu của cô, không vì cái gì khác,chỉ vì sự tín nhiệm của cô.
“Vì sao?”
“Tôi chướng mắt cái xe mười vạn.”
La Bối: “…………”
Ngay sau đó Chu Kiến Quốc còn nói thêm: “Cô có một chiếc xe, như vậy càng dễ dàng tìm được bạn trai.Tôi nói với cô,đàn ông đều rất thực tế.”
Anh vì cô mà suy nghĩ.
La Bối vỗ bờ vai của anh: “Tốt,tâm ý của Tiểu Chu tiên sinh tôi xin nhận,nhưng xe này viết tên ai cũng đều là xe của hai chúng ta,ai cũng không được độc chiếm.”
Chu Kiến Quốc tuy trên mặt tỏ ra ghét bỏ, nhưng khóe miệng nhếch lên lại bán đứng tâm tình của anh: “Xe mười vạn tệ,ai mà nghĩ độc chiếm chứ.”
“Bây giờ chúng ta còn chưa giàu đâu,anh nói chuyện nên bớt kiêu ngạo đi.” La Bối ấm áp nhắc nhở.
Người không biết nghe Chu Kiến Quốc nói còn tưởng rằng anh có gia tài bạc triệu,nếu bị kẻ trộm theo dõi thì rất phiền phức.
***
Bởi vì muốn xào cổ mà La Bối lại chưa hiểu gì nên sau khi trở lại thôn Thành Trung,cô liền tới phòng Chu Kiến Quốc.Anh dạy cô cách mua,có anh dạy bảo,việc mua này cũng không khó, hai người bàn bạc xong,mỗi người mua một vạn,chờ khi lợi nhuận đủ tiền mua xe thì sẽ dừng lại.
La Bối không khỏi tò mò hỏi: “Nếu anh tin tưởng như vậy mà xào cổ kiếm tiền cũng nhanh,vì sao còn làm nhiều việc vất vả như vậy,thậm chí còn mở cửa hàng không người làm gì?”
Một việc nhanh chóng kiếm tiền,một việc kiếm tiền quá chậm còn vất vả.
Vì sao không chọn cái trước chứ?
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn cô: “Mọi việc đều phải làm đến nơi đến chốn,chơi cổ phiếu cũng nên biết điểm dừng, rất nhiều người sau khi kiếm được tiền thì không thể thu tay lại, trên thế giới này không có ai là thiên tài xào cổ,người thường như chúng ta chỉ cần thu lời thì nên dừng lại, đừng có tham lam quá.Cướp ngân hàng kiếm tiền rất nhanh đấy nhưng có mấy ai đi làm? Kiếm tiền càng nhanh đồng nghĩa với nguy hiểm càng cao,cô hiểu không?”
La Bối lại bị giáo dục một lúc.
Gần đây Chu Kiến Quốc có vẻ rất thích giảng đạo lý cho cô.Cô không hiểu biết công việc buôn bán này, hiện tại cũng đã hiểu biết nhất định, đối với chơi cổ phiếu này,cô lại càng không biết gì nhưng cô có mắt nhìn nên biết chỉ cần làm theo Chu Kiến Quốc là được.
“Rốt cuộc anh là ai?” La Bối nhìn anh: “Tôi cảm thấy anh không phải người bình thường, nhưng anh lại đúng là đang ở tầng hầm ở thôn Thành Trung này cũng đúng là làm khuân vác ở công trường.”
Từng có trải nghiệm lúc trước, La Bối bắt đầu hoài nghi, khả năng Chu Kiến Quốc cũng là một nam chính trong một quyển tiểu thuyết nào đó.
Nhìn khí chất trên người anh so với Giang Tư Hàn càng rõ ràng hơn!
Cô càng ngày càng khẳng định, Chu Kiến Quốc cũng là một nam chính bàn tay vàng bên cạnh cô,chỉ là không biết tương lai sẽ có thành tựu gì.
Nếu anh là nam chính,cô cũng rất mong chờ có thể mơ thấy câu chuyện của anh.
Chu Kiến Quốc nghiêm trang mà trả lời: “Tôi đương nhiên không phải người bình thường,tôi là Chu tổng.”
La Bối không ở trong phòng Chu Kiến Quốc lâu lắm vì bây giờ đã là chạng vạng, hai người tuy là bạn bè và đối tác làm ăn, nhưng buổi tối ở cùng nhau cũng không thích hợp,cô mới từ trong phòng Chu Kiến Quốc đi ra thì đụng phải Giang Tư Hàn mới vừa trở về.
Một thời gian nữa Giang Tư Hàn mới phải vào đoàn phim, nhưng mỗi ngày anh đều phải đến công ty.Hiện tại công ty đang bồi dưỡng anh mà chính bản thân anh cũng muốn nâng cao kỹ thuật diễn của mình nên luôn bận rộn suốt ngày.Lúc này anh đang cầm theo hộp cơm thì nhìn thấy La Bối đi ra từ phòng bên cạnh,anh sửng sốt hỏi: “Hai người đang bàn chuyện kinh doanh à?”
La Bối gật đầu nhưng không lộ ra việc đang xào cổ: “Anh vừa trở về à?Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, vừa lúc ngày mai tôi còn có việc nên tôi đi về đây.”
Giang Tư Hàn vốn đang tưởng trò chuyện cùng La Bối nhưng nhìn thấy cô mệt mỏi nên cũng không nói gì chỉ gật đầu nhìn theo cô đi lên lầu.
***
Chuyện La Bối xào cổ cũng không gạt bà La và Triệu Phiên Phiên.
Triệu Phiên Phiên thì không sao,tuy bà La cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy, nhưng biết cháu gái mình có chủ kiến nên chỉ dặn dò vài câu.
Lý do của La Bối cũng rất đầy đủ,cô trúng thưởng được năm vạn,lấy vào tay được bốn vạn, đầu tư hai vạn bốn trăm tệ làm buôn bán,còn tiết kiệm được một vạn sáu trăm tệ,kể cả xào cổ có mất hết cũng không lỗ,cô cũng sẽ không ham.
Lưu ca cho Giang Tư Hàn một hộp cherry,anh chia làm ba phần,giữ lại một phần,còn hai phần đưa cho La gia và Triệu Phiên Phiên.
Bà La vẫn luôn rất quý Giang Tư Hàn nên lúc này cũng gọi anh vào nhà ăn dưa hấu.
Người lớn tuổi cũng khó tránh khỏi việc nói nhiều.
Giang Tư Hàn lại là người có kiên nhẫn,kiên nhẫn nghe bà La nói chuyện mấy giờ liền.
“Hiện tại mỗi ngày Bối Bối đều rất bận,đấy,hôm này là thứ sáu,như trước kia nó vừa tan tầm là về luôn nhà.Hôm nay còn đi theo Tiểu Chu nói chuyện hợp tác gì đó.”Tuy bà La có vẻ đang trách móc, nhưng trên mặt tràn đầy ý cười: “Người trẻ tuổi bận rộn chút cũng không phải chuyện xấu, hiện tại nó hợp tác với Tiểu Chu mở cửa hàng này cũng tốt,việc kinh doanh cũng đang dần dần đi lên quỹ đạo rồi.Ngày hôm qua còn nói với bà đang mua cổ phiếu với Tiểu Chu.Bà cũng không hiểu thị trường chứng khoán nhưng từ nhỏ Bối Bối đã rất có chính kiến,bà sẽ không ngăn cản nó.”
Giang Tư Hàn nghe xong lời này, nhíu chặt mày.
Anh cũng giống đa số mọi người, cho rằng xào cổ không khác gì đánh bạc.Nếu mất tiền thì chỉ là việc nhỏ nhưng nếu mất cả mạng thì làm sao? Lúc trước anh nhớ có tin tức có người vì xào cổ thất bại mà nhảy lầu tự sát……!
Ấn tượng của Giang Tư Hàn đối với Chu Kiến Quốc không tốt cũng không xấu.Chuyện làm buôn bán cũng không tính, hiện tại chuyện xào cổ này sao lại kéo cả Bối Bối vào chứ?
Hiện tại Giang Tư Hàn có chút nghi ngờ Chu Kiến Quốc này.
Bối Bối là bạn tốt của anh,anh không thể trơ mắt nhìn cô trầm mê thị trường chứng khoán,đây không phải thay đổi tốt.
Giang Tư Hàn lập tức quyết định tìm một cơ hội nói chuyện với hàng xóm của anh một lần.
Bối Bối tuổi còn nhỏ, mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu,còn chưa trải đời nên không thể để cô phát triển theo hướng xấu được..