Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 4: Không Phải Người Cuối Cùng
Trở về đếm ngược 47: 59: 58.
Trở về đếm ngược 47: 59: 57.
Xuyên qua sao?
Cho nên đếm ngược cuối cùng chính là xuyên qua đến một thời không khác, mà trở về đếm ngược là chỉ, thời gian trở về.
Nghĩ đến đây Khánh Trần trước tiên nhẹ nhàng thở ra, có thể trở về chính là chuyện tốt.
Tuy rằng bên kia cũng chưa chắc sẽ có người nhớ thương hắn, mẹ hắn có cuộc sống mới, không rảnh lo lắng nhớ thương hắn, cha hắn..
Hẳn là đang ở trại tạm giam.
Cho nên cha hẳn là cũng không rảnh lo lắng nhớ thương hắn.
Chính là dù vậy, chính mình vẫn là muốn trở về nhìn xem.
Mà hiện tại việc hắn cần phải làm, đó là phải sống tốt ở đây 48 giờ.
Như vậy..
Hiện tại là ngày đầu tiên đếm ngược.
Khánh Trần bắt đầu một lần nữa xem kỹ “Thế giới mới” trước mắt này.
Một khắc khi thế giới một lần nữa khâu lại kia, Khánh Trần nhìn đến tù phục trên người mình.
Trong nháy mắt, liền hiểu rõ tình cảnh của chính mình.
Hắn đang ở trong một căn phòng màu xám tối đen, trừ một chỗ có cái cái miệng cống bằng hợp kim loại nhìn có vẻ khoa học kỹ thuật được thông ra ngoài, còn lại, các phía khác đều hoàn toàn là bức tường phong bế.
Trên cửa rộng 90 cm có một cánh cửa sổ nhỏ, nhưng hiện tại cửa sổ đang được đóng chặt.
Phòng giam là phòng đơn.
Bên trong chỉ có một chiếc giường, mặt trên trải một lớp ga trải giường mỏng.
Bên cạnh còn bài trí một cái giá đựng đồ, trên giá ngoài chăn, bàn chải đánh răng, khăn lông, thì không còn gì nữa.
Vách tường nhà tù là màu xám.
Nhưng điều làm Khánh Trần không thể lý giải chính là, vách tường màu xám này dưới sự chiếu sáng của ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào lại rõ ràng phát ra ánh sáng kim loại.
Đó là tường Kim loại sao?
Khánh Trần ngồi dậy ngơ ngẩn vuốt ve vách tường.
Trong sách vở, Ở địa phương nào mà có thể sử dụng kiến trúc hao tài tốn của như thế này?
Rõ ràng, nơi này không thuộc về những tri thức hắn đã từng đọc ở thế giới kia.
Hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Trên bàn tay này, vân tay cũng hoàn toàn giống như vân tay của hắn, ngay cả vị trí lỗ chân lông trên tay đều nửa phần không khác.
Đây chính là thân thể hắn.
Sau khi Xuyên qua đến thế giới này, dao chặt xương trong tay Khánh Trần cũng không thấy, quần áo ngày trước hắn mặc trên người cũng không thấy, nhưng thân thể xác thật là chính hắn.
Vân tay cùng vị trí lỗ chân lông không làm giả được.
Khánh Trần ôm đầu gối ngồi ở trên giường, hắn nhìn cánh cửa hợp kim dày nặng, không biết suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, ngoài cửa bắt đầu ồn ào, thậm chí còn có âm thanh người dùng sức đánh lên tấm cửa nhà lao bằng hợp kim.
Khánh Trần chậm rãi đi đến cạnh cửa, ý đồ muốn dán lên cửa nghe thử bên ngoài đang gầm rú cái gì.
Kết quả không đợi hắn nghe rõ, cửa hợp kim liền phát ra rõ ràng âm thanh khí áp truyền lực.
Sau đó, cửa mở.
Hắn nhìn về phía ngoài cửa.
Ngoài cửa là một hành lang hình chữ Hồi (回).
Pháo đài ngục giam hình vuông này có 7 tầng, mỗi tầng đều dày đặc những phòng giam xếp hàng chỉnh tề.
Bên ngoài trống trải mà lại là một pháo đài ngục giam cực lớn, chỉ có một vài ánh đèn nhỏ sáng lên.
Một cánh cửa kim loại mở ra là một nhà tù tối tăm, giống như giam dữ bên trong là một đầu dã thú.
Khánh Trần đứng ở trong cửa, tựa hồ hắn chỉ cần bước ra một bước, thì có thể sẽ đi đến một nơi nào đó không biết nữa.
Trong ngục giam rộng lớn, không biết nơi nào đột nhiên truyền đến một âm thanh thông báo, giọng nữ tính dễ nghe, “Sáng mai, đúng 7 giờ, thời gian ăn sáng, mời tù nhân theo thứ tự đội ngũ, đến trước nhà ăn, đi ăn cơm.”
Thanh âm ở trong pháo đài ngục giam quanh quẩn, mà Khánh Trần như cũ nhìn ngạch cửa trước mắt.
Dường như, chỉ cần hắn bước ra, hết thảy đều không giống như bây giờ nữa.
Kỳ thật hắn cảm thấy chính mình từ một khắc bắt đầu, cũng đã có điều bất đồng.
Từ khi nào bắt đầu đây?
Đại khái là..
Khi hắn cho rằng sinh mệnh chỉ còn lại có hai tiếng rưỡi cuối cùng, vì thế liền đi làm điều chính mình muốn nhất mà lại không dám làm trước kia.
Chính mình ngay cả cha mình còn đi báo cáo cảnh sát, còn có cái gì không dám đối mặt.
Hắn bước ra phòng giam.
Nhưng ngay sau đó hắn lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy bên ngoài cũng không có hành lang rộng mở.
Trước cửa mỗi phòng giam đều có một phạm nhân đang đứng.
Đồng tử Khánh Trần chợt co rút lại:
Một vị lão đầu cong lưng nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy đối phương có hốc mắt, lại là một đôi mắt máy móc có ánh sáng màu đỏ nhạt.
Toàn bộ vành mắt phải của đối phương đều là do máy móc cấu tạo.
Bộ kiện kim loại này kéo dài tới vị trí phía bên phải của huyệt Thái Dương.
Đôi mắt máy móc thoạt nhìn cũng không tinh xảo, thậm chí còn có chút thô ráp.
Nhưng không biết vì cái gì, dù đôi mắt đó chỉ nhìn chằm chằm vào Khánh Trần thì hắn cũng cảm nhận được cảm giác bức bách.
Tựa hồ, đối phương đang phân tích từng chi tiết trên người hắn.
Giống như hắn dùng trí nhớ phân tích người khác.
Một vị tù nhân trung niên cường tráng có cánh tay phải được làm hoàn toàn từ máy móc.
Khi đối phương hoạt động ngón tay, Khánh Trần còn có thể nghe được âm thanh khi bàn tay đối phương khép mở, âm thanh máy móc linh kiện kim loại chuyển động.
Cánh tay tráng kim loại thô ráp kia, như là cơ bắp sắt thép, cường ngạnh mà táo bạo.
Toàn bộ pháo đài ngục giam này, lại có một nửa tù nhân là những người đều có tứ chi máy móc.
Máy móc văn minh!
Khánh Trần trong đầu nhảy ra bốn chữ này.
Không đợi hắn tiếp tục tự hỏi, lại thấy phòng giam bên cạnh phạm nhân cường tráng kia, nhìn hắn cười cười: “Này, mới tới, cơm sáng không cần ăn quá nhiều, bằng không lúc nhổ ra sẽ rất khó coi.”
Tiếng nói vừa dứt, trên hành lang truyền ra không ít tiếng cười: “Nghe nói đêm qua mới tới mười hai người, hôm nay có thể giải trí giải trí.”
“Tiểu tử này trên người một chút tứ chi máy móc đều không có, nhìn dáng vẻ ở bên ngoài cũng không có gì đáng sợ.”
Khi nghe được hai chữ “Mới tới”, Khánh Trần sửng sốt.
Hắn còn tưởng rằng đối phương biết chính mình vừa mới từ Địa Cầu xuyên qua đây.
Nhưng nhanh chóng, hắn liền phản ứng lại, này “Mới tới” hẳn là chỉ nói Khánh Trần hắn mới vừa vào ngục giam, đối phương hẳn là không biết chính mình là người Địa Cầu.
Hơn nữa Khánh Trần nhíu mày suy tư, đối phương nói cái gì giải trí, có lẽ, sắp tới, mình chỉ sợ sẽ gặp tai nạn rồi.
Nhưng vấn đề là, chính mình nên làm thế nào để sinh tồn trong cái nơi đầy một đàn “Dã thú” máy móc như thế này?
Hắn khắc chế nội tâm xao động cùng sợ hãi của chính mình.
Một học sinh lớp 11 bình thường tự dưng thình lình đối mặt với cái biến cố hung ác thế này.
Điều duy nhất Khánh Trần có thể làm chính là trước hết phải bắt buộc chính mình không để lộ bất luận cái gì khác thường.
Bởi vì hắn cũng không biết, nếu việc mình đến từ một thế giới khác bị bại lộ, sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào.
Đột nhiên, trên hành lang lầu 4 đối diện, có một thiếu niên phát điên: “Đây là nơi nào! Ta phải về nhà! Ta không cần ngu ngốc ở lại cái nơi quỷ quái này, các ngươi là người nào? Ta là Hoàng Tế Tiên, ba ta là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Lợi ở Lạc Thành, các ngươi cách xa ta một chút!”
Nói xong, thiếu niên kia lại điên cuồng chạy dọc theo hành lang.
Những người khác cũng không có động tĩnh, giống như chỉ đứng tại chỗ xem náo nhiệt, vẫn như cũ duy trì đội ngũ chuẩn bị đi đến nhà ăn, ăn cơm.
Có người có chút nghi hoặc: “Lạc Thành là nơi nào?”
Đột nhiên, Khánh Trần nghe được trên đỉnh đầu có thanh “ong ong” truyền đến, Hắn ngẩng đầu nhìn lại thình lình phát hiện, trên trần nhà cao mà thâm thúy, đang có bốn vật giống như máy bay bằng hộp sắt không người lái tách ra khỏi vách tường, bắt đầu rơi xuống phía dưới.
Ánh mắt Khánh Trần dừng lại trên trần nhà, trên vách tường chất liệu hợp kim, lại chỉnh tề “Khảm” mười tám đài Gatling một dạng pháo đài treo ngược sáu ống súng máy.
Cùng với thiếu niên chạy loạn kia, họng súng của chín đài súng máy cũng chuyển động!
“Xin ngừng đi lại,” Trên máy bay không người lái phát ra giọng nữ: “Cảnh cáo một lần nữa, xin ngừng đi lại.”
Ngay sau đó, Pháo đài ngục giam vang lên giọng nữ thông báo: “Xin tù nhân đứng tại chỗ đợi lệnh.”
Trong thời gian gần mười mấy giây, bốn giá máy bay không người lái liền đem thiếu niên kia gắt gao ném ở hành lang một nơi nào đó, phía dưới mỗi giá máy bay không người lái đều có họng súng chỉa vào hắn.
Cùng lúc đó, phía dưới pháo đài ngục giam cũng có miệng cống mở ra, 9 tên người máy đang giơ súng ống không biết tên với tốc độ cao nhất tiến vào.
Thiếu niên sợ hãi vô cùng dựa tường ngã ngồi, mà Khánh Trần thì lạnh lùng nhìn chăm chú hết thảy những việc xảy ra.
Hành vi đối phương có chút quá khích, nhưng là lại trợ giúp Khánh Trần thu được rất nhiều tin tức.
Súng máy, máy bay không người lái, người máy, tứ chi máy móc, vô số tin tức trong lúc nhất thời toàn bộ hối hả nhập vào trong đầu hắn.
Nhưng việc Khánh Trần kinh ngạc nhất kỳ thật là, hắn nhìn hết thảy biểu hiện của thiếu niên kia bỗng nhiên ý thức được: Chính mình khả năng cũng không phải người duy nhất từ Địa Cầu đi vào nơi này.
Không phải người thứ nhất, hẳn là cũng không phải người cuối cùng..