Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 34: Côn Luân Khách
“Trong thành phố có Vân Lưu Tháp, vậy nếu mọi người ở đó có nhu cầu muốn ra khỏi thành phố thì sao?” Khánh Trần hỏi một chuyện khác.
“Trong tình huống bình thường, muốn ra khỏi thành phố thì tương đối phiền phức.
Có thể đi ra ngoài, nhưng yêu cầu phải có thị thực để qua hải quan,” Giang Tuyết trả lời: “Hình như là bởi vì bọn buôn lậu quá hoành hành ngang ngược, thuế vụ trưng thu thiết lập cơ cấu trạm kiểm soát ở hải quan.
Ở thế giới bên trong, cơ cấu thuế vụ cực kỳ có thế lực, có thể so với quân đội của quốc gia.”
“Cơ cấu Thuế vụ lợi hại như vậy à?” Khánh Trần sửng sốt một chút.
“Đúng vậy, không chỉ có có bộ phận chấp hành cường đại, thậm chí còn có bộ phận tình báo của riêng mình, hoàn toàn khác so với thế giới bên ngoài,” Giang Tuyết trả lời.
“Vậy nếu được thông qua hải quan, ra khỏi thành phố thì sẽ đi đâu?” Khánh Trần hỏi.
“Nghe nói hai bên con đường trên hoang dã cũng có Vân Lưu Tháp phát tán,” Giang Tuyết giải thích nói: “Tay chân máy cũng có thể dự trữ lượng năng lượng lớn hơn, giống như ở thế giới bên ngoài của chúng ta có thể mua di động có dung lượng 64G, 128G, và 256G, dùng được càng lâu thì càng đắt giá hơn.
Trong tình huống bình thường, mọi người đều không hề bận tâm về độ bền, cho nên đều chỉ chọn sao cho tiện nghi là được.”
“Hả, vậy là người sử dụng có thể lựa chọn mức phí? ,” Khánh Trần gật gật đầu.
“Ở thế giới bên trong, rất nhiều người trẻ tuổi chạy theo phong trào thân thể máy.
Giống như ở thế giới bên ngoài, giới trẻ hay đua nhau chạy theo những kiểu dáng giày chơi bóng thịnh hành hay những chiếc di động mới sản xuất,” Giang Tuyết giải thích: “Không chỉ như thế, rất nhiều người còn trang trí trên thân thể máy của mình, chẳng hạn như khảm những đường chỉ kim tuyến, hoặc là viền vàng, hoặc là được khảm kim cương cùng đá quý.”
Khánh Trần cảm khái: “Cháu hiểu rồi, như trong trò chơi Skin..”
Giang Tuyết nghĩ nghĩ: “Cũng có thể hiểu như thế đấy!”
Đột nhiên, Khánh Trần nhớ lại các tù nhân trong ngục giam số 18.
Hình như, trong ngục cũng có không ít người trên thân thể máy đều được trang trí màu vàng, đá quý hay kim cương thì không nhiều lắm, nhưng màu vàng thì có rất nhiều, chẳng hạn như Lộ Quảng Nghĩa!
Khánh Trần hỏi dò: “Những cái đó được khảm chỉ vàng, vàng thỏi, là vàng thật sao?”
“Đúng vậy,” Giang Tuyết gật đầu.
“Vậy..
Vàng ở Thế giới bên trong và vàng ở thế giới bên ngoài có giống nhau không?” Khánh Trần lại lần nữa hỏi.
“Chắc là giống nhau đó,” Giang Tuyết nói: “Ở Thế giới bên trong, ngân hàng của 5 tập đoàn tài chính lớn đều là căn cứ lượng vàng dự trữ mà phát hành tiền.”
Việc này, Khánh Trần rốt cuộc biết chính mình nên kiếm tiền từ thế giới bên trong như thế nào rồi!
Hắn thậm chí còn nhớ rõ, trên người ai có bao nhiêu vàng!
Những vật khác có lẽ còn không dám cho người khác thấy, như thế rất dễ dàng bại lộ thân phận, nhưng vàng thì không có vấn đề gì.
Giờ này khắc này, Lộ Quảng Nghĩa chắc còn chưa biết nay mai mình sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
Khánh Trần hỏi: “Trên Hoang dã, phương tiện giao thông là gì vậy, cũng là xe điện à?”
“Quân đội nói sẽ sử dụng ô tô động cơ dầu diesel,” Giang Tuyết trả lời.
Động cơ dầu diesel, năng lượng rất lớn, vận tốc quay của các trục lớn mô- men rất thấp, càng thích hợp dùng trong quân dụng cùng trong kiểu xe việt dã.
Hơn nữa, động cơ dầu ma dút còn cơ bản không có mạch điện.
Khởi động hoàn toàn chỉ có thể dựa vào tay cầm cùng lực đẩy, càng thêm thích hợp với hoàn cảnh khí hậu khắc nghiệt.
Khánh Trần thật sự không thể ngờ, ở thế giới bên trong, vậy mà cũng dùng động cơ dầu ma dút..
Giang Tuyết bổ sung nói: “Đương nhiên quân đội cũng có nhiên liệu bay càng cường đại hơn.
Dùng cái gì gọi là me oxy lỏng..
Me cái gì, dì quên mất rồi.
Trong thành phố, kẻ có tiền cũng dùng xe bay làm phương tiện giao thông, chính là cũng dùng nhiên liệu này.”
“Metan oxy lỏng?” Khánh Trần hỏi.
“Đúng vậy, chính là cái này,” Giang Tuyết ánh mắt sáng lên.
“Dùng nhiên liệu thiên nhiên à,” Khánh Trần lại cảm khái một chút: “Hiện tại hỏa tiễn Musk.
Tesla SpaceX cũng dùng nhiên liệu này.”
Giang Tuyết đối Lý Đồng Vân nói: “Tiểu Vân, con nhất định phải cố gắng học tập thật giỏi giống như anh Khánh Trần của con đó.
Con xem, mẹ chỉ tùy tiện nói nửa cái tên thế mà anh con có thể đoán ra là mẹ muốn nói cái gì.”
Về Khánh Trần có kiến thức sâu rộng, Giang Tuyết cũng dần dần nhận ra.
Cho dù là việc diễn giải về việc nạp điện không dây, hay là mới vừa rồi chỉ trong nháy mắt có thể hiểu được thứ cô muốn nói là metan oxy lỏng.
Những việc này, nếu người không có kiến thức phong phú thì chắc không làm được.
Đây là một loại cảm giác rất đặc biệt, giống như không có gì mà thiếu niên này lại không biết.
Nhưng đối với Khánh Trần mà nói, khi phát hiện hai người Giang Tuyết cùng Lý Đồng Vân là người xuyên việt, đã bổ khuyết vào tri thức của hắn những chỗ mà hắn chưa lý giải được.
Ở trong ngục giam số 18, hắn vì không dám để bại lộ người thân phận xuyên việt, cho nên không thể hỏi nhiều.
Sau khi Trở lại thế giới bên ngoài, thì những tin tức ồn ào náo nhiệt đó lại khó phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Hiện giờ từ chỗ Giang Tuyết có thể nghe được những lời có thể tin tưởng về “Thế giới bên trong”, khiến hắn vẫn có chút kích động.
Phòng khám thân thể máy móc của Giang Tuyết, loại người nào cũng có, cho nên là một nơi tốt để thăm dò tin tức.
Khánh Trần dường như nhớ tới việc, gì đột nhiên hỏi: “À..
Tiểu Vân kêu cháu lên, là muốn cháu giúp gì sao?”
Lý Đồng Vân nói: “Tay của mẹ em không thể đưa lên được, có thể phiền anh để mắt đến mẹ em một ngày không?”
Lúc này, hai tay Giang Tuyết buông thõng xuống hai bên người.
Khánh Trần có thể nhìn ra được sáng nay cô ấy còn chưa có rửa mặt, khóe mắt còn có ghèn, tóc vẫn chưa được buộc đuôi ngựa như mọi hôm, cũng chưa chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lý Đồng Vân chuẩn bị cơm sáng, mười phần chật vật.
Tình huống thân thể máy móc mà bị hết điện này thật đúng là rất phiền toái.
Ở thế giới bên trong, còn có thể dễ dàng tìm chỗ nạp điện, nhưng ở thế giới bên ngoài thì biết tìm ở đâu bây giờ?
Lúc này Khánh Trần chợt nhớ tới, lúc trước ở Lạc Thành cũng có một người xuyên việt.
Lúc đó vì muốn thoát khỏi việc bị chụp hình, hắn đã dứt khoát nhảy lên mái nhà.
Cũng không biết, sau đó người này thế nào nữa, có khi nào cũng trực tiếp tê liệt trên mặt đất không?
Bất quá như vậy cũng tốt.
It nhất, những người giả dạng thành người có thân thể máy móc ở thế giới bề ngoài cũng sẽ có điều cố kỵ.
Hắn nhìn ánh mắt chờ mong của Lý Đồng Vân, sau đó lại nhìn bộ dáng có lỗi của Giang Tuyết, thở dài nói: “Nhưng cháu không biết chăm sóc người khác.”
Hôm nay là chủ nhật nên không có đi học.
Thật ra thời gian cũng dư dả, nhưng Khánh Trần chỉ biết chăm sóc cho chính mình, thật đúng là không biết chăm sóc người khác thế nào.
Giang Tuyết vội vàng nói: “Không cần không cần đâu, không cần chăm sóc cho dì.
Chỉ là hôm nay, dì không thể nấu cơm cho Tiểu Vân được.
Con có thể giúp gì chăm sóc em nó một chút.”
Có thể nhìn ra lúc này Giang Tuyết thật sự rất áy náy.
Mà Lý Đồng Vân ở một bên cũng ủy khuất nói: “Anh Khánh Trần, anh làm cơm cho chúng ta ăn đi, em đói bụng lắm.”
Khánh Trần cười cười: “Nấu cơm thì không thành vấn đề.”
Vừa dứt lời, bên ngoài lại là truyền đến tiếng đập cửa: “Xin chào, có ai ở nhà không?”
Khánh Trần vốn dĩ đang đứng trong phòng khách.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thì chợt thấy xe việt dã của tổ chức thần bí.
“Tiểu Vân, em đi mở cửa cho khách đi, anh ở trong phòng bếp nấu cơm,” Khánh Trần nói xong đi vào phòng bếp, còn đeo tạp dề cho mình, chỉ để bên ngoài nhìn thấy một bóng lưng.
Tiểu Vân mở cửa.
Hai người trẻ tuổi mặc tây trang màu đen đi vào, nhìn Giang Tuyết nói: “Xin chào, tôi là Lộ Viễn.
Chúng ta đã gặp nhau rồi.
Người của Côn Luân.”
Côn Luân? Khánh Trần ở trong bếp ngẩn ra một chút.
Thì ra, tổ chức kia gọi là Côn Luân.
Chỉ nghe Giang Tuyết nói: “Mời ngồi, Tiểu Vân, mau rót nước cho khách.”
Người tổ chức Côn Luân nghi hoặc nói: “Cánh tay này bị sao thế?”
“Thân thể máy móc không có năng lượng,” Giang Tuyết giải thích.
“Ghi chép việc này nhé,” Thanh niên nhìn đồng bạn bên cạnh nói.
Hắn cùng Giang Tuyết có hiểu biết một chút về tình huống của thân thể máy móc, nhưng dường như bọn họ cũng không biết thân thể máy móc còn có lúc không có năng lượng.
Ở trong phòng bếp nghe lén, Khánh Trần suy đoán.
Có lẽ, tổ chức kia đúng như lời Giang Tuyết nói, cũng vừa mới thành lập không lâu, cho nên đối thế giới bên trong cũng không hiểu biết nhiều.
Giang Tuyết hỏi: “Hai người tới đây có việc gì?”
“À, chúng ta muốn hỏi một chuyện,” Thành viên Côn Luân nói: “Tối qua có hai gã bắt cóc.
Trong đó, có một người sau khi đã chạy thoát ra ngoài thì ở trong tiểu khu bị người ta đánh lén gãy ộ xương ống chân, cô có biết là ai làm không? Không cần lo lắng, chúng ta không phải tới truy cứu trách nhiệm pháp luật, chỉ là muốn tìm hiểu một chút.”
Tim Khánh Trần lập tức treo lơ lửng..