Mệnh Danh Thuật Của Đêm

Chương 30: Kiếm Tiền Bằng Cách Nào


Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 30: Kiếm Tiền Bằng Cách Nào


Sau khi những người mặc đồ đen xuất hiện, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người bọn họ.
Không chỉ các lớp học sinh lớp 11 như Khánh Trần, thậm chí ngay cả dãy lớp học đối diện đều có người chú ý tới tình hình bên này, một đám học sinh còn vịn cửa sổ nhìn qua bên này xem.
Thật ra cũng không trách bọn học sinh kinh ngạc như thế.
Khi Khánh Trần lần đầu tiên cùng đối phương đối mặt, ký ức cảm giác áp bách mà đối phương mang lại cho hắn vẫn còn rất mới mẻ.
Loại khí chất này độc đáo mà lại sắc bén, xuất hiện ở trong trường học là cực kỳ bắt mắt.
Khánh Trần trước sau đều giấu mình sau lưng Nam Canh Thần.

Chỉ là, hắn lo lắng nhiều rồi.

Đối phương cũng không đến lớp học của hắn để xem xét.
Lúc này Khánh Trần đại khái đoán rằng, một tổ chức mà có thể khiến phòng giáo vụ trường phối hợp, thì chắc chắn phải có liên quan đến chính phủ, điều này có thể khiến người ta yên tâm một chút.
Chỉ là, sau khi nhóm người áo đen mang Lưu Đức Trụ đi, cho đến hết tiết đầu tiên mới đem hắn trở về.
Vừa tan học, học sinh các lớp xung quanh tất cả đều vọt qua, một nhóm người đông đen vây quanh Lưu Đức Trụ hỏi: “Những người áo đen đó là ai vậy?”
Lưu Đức Trụ cũng ngây ngốc: “Tớ cũng không biết bọn họ là ai, thầy chủ nhiệm Thạch Thanh Nham chỉ bảo tớ phối hợp bọn họ là được.”
“Bọn họ tìm cậu làm gì?” Một bạn học sinh hỏi.
“Đầu tiên là làm ta cung cấp địa chỉ gia đình cùng phương thức liên hệ, còn có số điện thoại của người liên lạc khi khẩn cấp,” Lưu Đức Trụ nhớ lại, nói: “Sau đó nói cho tớ từ bây giờ không được rời Lạc Thành.

Sau này, có khả năng sẽ để những người xuyên việt như chúng ta tập trung huấn luyện gì đó.


Mà hiện tại, bọn họ cũng chỉ mới dự tính, cũng không biết khi nào mới chuẩn bị xong..”
“Người xuyên việt ở Lạc Thành nhiều lắm hả?” Các bạn học hỏi.
“Hình như còn rất nhiều,” Lưu Đức Trụ nói.
“Bọn họ tìm cậu còn có việc gì nữa không?”
“À, đúng rồi,” Lưu Đức Trụ dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Bọn họ đưa cho tớ mấy tấm cảnh chụp theo dõi ở ngã tư đường, hỏi tớ có gặp người đó chưa? Trong ảnh, người kia cũng không lớn lắm, vì ảnh chụp là buổi tối cho nên rất mờ.

Người kia mặc áo hoodie màu xám, đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ diện mạo lắm.”
Khi các bạn học còn đang hào hứng nghe thì Khánh Trần lại bỗng nhiên nhíu mày.
Bởi vì người Lưu Đức Trụ đang miêu tả không phải chính là hắn sao?
“Tại sao muốn tìm hắn?” bạn học hỏi.
“Người áo đen nói người này cũng có thể là người xuyên việt, từng xuất hiện ở trước nhà một người xuyên việt khác,” Lưu Đức Trụ nói: “Họ cũng không gạt tơ đâu, chỉ nói người xuyên việt này có chút đặc biệt, năng lực phản trinh sát rất cao, không phải loại học sinh bình thường như tớ có thể so sánh.

Nếu nhìn thấy người có tướng mạo tương tự, nhất định gọi điện thoại báo cho bọn họ, chính mình không nên tùy tiện tiếp xúc.”
Khánh Trần yên lặng không nói gì.

Hắn không nghĩ tới mình đã để lại cho nhóm người áo đen đó ấn tượng sâu sắc như thế.
Chẳng qua, đối phương tại sao lại hỏi Lưu Đức Trụ?
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, liền có một cái bạn học hỏi: “Bọn họ hỏi cậu việc này để làm gì?”
“À, bọn họ nói căn cứ vào video giám sát mà truy lùng thì khu vực hoạt động của đối phương hẳn là trong phạm vi 3 km này.


Chẳng qua, khu vực chúng ta cũng rất lâu đời rồi, con đường cũng vừa chật vừa cổ, rất nhiều nơi không có camera theo dõi hoặc có thì cũng bị hỏng rồi, cho nên manh mối bị chặt đứt.”
Khánh Trần trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Manh mối đối phương bị chặt đứt cũng không phải trùng hợp, bởi vì hắn cố ý mặc một bộ quần áo mà 2 năm qua hắn đã không mặc nữa cũng cố ý tránh bị theo dõi.
Xem ra công sức mình cố gắng chuẩn bị cũng không có uổng phí.
Lưu Đức Trụ nói: “Cũng không phải bọn họ chỉ hỏi có mình tớ về người đó, mà còn hỏi một số giáo viên.

Bọn họ hoài nghi người xuyên việt kia nếu vẫn là học sinh, thì rất có khả năng học trong trường chúng ta, nhưng các giáo viên cũng không nhận ra người trong ảnh là ai..”
Bởi vì tự nhiên ngay trong trường có người xuyên việt, cho nên bên trong trường ngoại ngữ Lạc Thành truyền ra tiếng ồn ào huyên náo.
Cứ sau mỗi tiết học đều sẽ có vài nhóm học sinh rủ nhau “giả bộ đi ngang qua” lớp của Lưu Đức Trụ lớp.
Trong đó, có không ít các bạn nữ sinh rất dễ thương đứng ở cửa phòng học khe khẽ nói nhỏ làm nội tâm Lưu Đức Trụ như nở hoa, cực kỳ thõa mãn.
Nam Canh Thần ngồi ở trong phòng học hâm mộ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Người ta xuyên qua liền được đến bên cạnh ông chủ, còn được nói chuyện với ông chủ.

Nói không chừng, ngày nào đó có thể trở thành người siêu phàm cũng nên.

Người với người, sao mà chênh lệch như thế chứ?”
Khánh Trần liếc hắn một cái: “Hâm mộ hả?”
“Cậu không hâm mộ sao?” Nam Canh Thần nói thầm: “Lúc trước đã nói nếu kiếm được nhiều tiền thì sẽ mời cậu đi ăn.


Giờ chắc không được rồi.”
“Nếu đã như vậy thì ngoan ngoãn học hành đi.

Nhiều người cũng như vậy vẫn sống tốt đấy thôi.

Cũng đâu nhất thiết phải thành người xuyên việt,” Khánh Trần nói.
Nam Canh Thần muốn nói lại thôi.
Hắn hiện tại là vừa không muốn người khác biết thân phận mình là người xuyên việt, như vậy thì mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tâm tình thiếu niên thì lại trông mong được người khác hâm mộ mình.
Cho nên khoảng cách giữa thân phận người xuyên việt và người bình thường cứ làm hắn xao động.
Đến tiết tự hoc buổi tối, Uỷ viên học tập tới gặp Khánh Trần cùng Nam Canh Thần: “Khánh Trần, sao hai cậu chưa nộp tiền sách vở.”
Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: “Ta mẹ tớ không có ở nhà.

Chậm 2 ngày nữa, tớ nộp nha.”
Uỷ viên học tập gật đầu, rồi nhìn về phía Nam Canh Thần: “Nam Canh Thần, tiền sách của cậu đâu?”
Nam Canh Thần ngượng ngùng nói: “Tớ cũng chậm hai ngày nhé..”
Uỷ viên học tập không nói gì rời đi.
Kỳ thật trong lớp mọi người đều biết điều kiện gia đình của Nam Canh Thần và Khánh Trần không tốt lắm, nhưng mọi người cũng sẽ không bởi vậy nghĩ nhiều làm gì.
Khi các bạn học tụ tập đều không kêu hai người bọn họ, vì cũng biết trong túi bọn họ không có tiền chắc sẽ từ tối thôi, chứ thật ra không có ý khinh thường bọn họ.
Học sinh cấp 3 số học sinh để ý đến tiền tài danh lợi rất ít.
Hơn nữa Khánh Trần học cũng rất giỏi.

Học sinh cấp 3 mà học giỏi là rất sáng giá đáng để bạn học ngưỡng mộ.
Rất nhiều người cho rằng học sinh trung học mỗi ngày nghĩ đến: Nhà bạn này có tiền, tớ chơi với cậu ấy.


Nhà bạn kia, không có tiền thì tớ không thèm chơi.
Nhưng sự thật là, tâm tư học sinh cấp 3 không phức tạp như vậy.

Mọi người đều có cùng suy nghĩ như nhau: Là mẹ nó, ai phát minh ra hàm số? Hả? Để tớ nhìn xem, là ai lựa chọn đề chỉ phải 15 điểm, thôi bỏ đi, là tớ đấy!
Lúc này Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần: “Cậu sao cũng không mang tiền sách thế?”
“Mẹ tớ bị ba tớ chọc giận nên đã về nhà bà ngoại.

Cho nên, tớ chỉ còn cách tìm ba tớ xin tiền,” Nam Canh Thần nói thầm.
“Ba cậu không cho à?” Khánh Trần hỏi.
“Không.”
“Ông ấy nói sao?”
Nam Canh Thần nói: “Ông ấy bảo tớ mang sách vở trả lại trường..”
Khánh Trần: “?”
Bỗng nhiên lúc này, chút chật vật tiền sách lại đổ ập xuống hai thiếu niên.
Việc này cũng nhắc nhở Khánh Trần, rằng mình phải kiếm tiền thôi.
Thật ra, hắn cũng có thể tiếp tục dùng cờ tướng để đi khi dễ những cụ ông kia, nhưng vấn đề là số tiền đó cũng không đủ.

Hơn nữa hiện tại người thông minh đều sẽ không dám đánh cờ với hắn.
Cho nên, hắn còn phải suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm tiền từ thế giới bên trong mới được.
Không có lý nào, trông coi bảo sơn mà lại về tay không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.