Mệnh Danh Thuật Của Đêm

Chương 24: Trung Tâm Thế Giới


Bạn đang đọc Mệnh Danh Thuật Của Đêm – Chương 24: Trung Tâm Thế Giới


Trong ngục giam im ắng.

Tất cả mọi người âm thầm đoán được, tên đại hán đầu trọc Quách Hổ Thiền này sau khi vào đây sẽ gây hấn với Lý Thúc Đồng.

Cho nên mọi người đều muốn nhìn một chút xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Giờ khắc này, Quách Hổ Thiền theo ánh mắt mọi người, đi thẳng đến chỗ Lý Thúc Đồng.
Hắn dùng giọng vang dội nói: “Ta cũng không cần quanh co lòng vòng, lần này ta tới chính là vì vật cấm kỵ số hiệu ACE-005.

Ngươi nói cho ta nó đang được cất giấu ở chỗ nào, lấy xong ta sẽ đi.”
Lý Thúc Đồng vỗ vỗ đại miêu ý bảo nó tránh qua một bên của mình, sau đó mới ôn hòa cười nói: “Nói chuyện với người lớn cũng nên dùng giọng điệu khách khí một chút thì cũng không có hại gì.”
Quách Hổ Thiền cũng không thèm để ý nói: “Ngươi đem vật cấm kỵ số hiệu ACE-005 đưa cho ta, ta tự nhiên sẽ đối với ngươi khách khí một chút.”
Lý Thúc Đồng tò mò: “Tổ chức Át Bích tại sao lại đột nhiên hứng thú với vật cấm kỵ này thế? Nghe giọng điệu của ngươi, ta còn tưởng ngươi đã gia nhập Tòa Án Cấm Kỵ đấy.”
Quách Hổ Thiền chậm rãi đi đến cách Lý Thúc Đồng khoảng 5 mét thì dừng lại: “Át Bích ta nếu muốn đối đầu với những quái vật khổng lồ đó thì đương nhiên không thể buông tha những đồ vật hỗ trợ này.

Tổ chức Kỵ Sĩ của ngươi cùng với tổ chức của ta có cùng mục tiêu như trăm sông đổ tra biển, hẳn là ngươi cũng hiểu rõ tình cảnh này”.
Lý Thúc Đồng cười nói: “Nhưng tại sao ngươi lại muốn vào ngục giam số18 để tìm vật cấm kỵ đó?”
“Ta nghe bên ngoài đồn rằng Tập đoàn tài chính Trần thị cùng ngươi đã lập ra một quy ước.

Chỉ cần ngươi có thể thu dụng trấn áp nó, thì có thể để cho ngươi ở trong ngục giam số 18 tự do tuyệt đối.

Mà từ Lý Thúc Đồng ngươi tự mình thu dụng trấn áp vật cấm kỵ, tất nhiên cực kỳ hùng mạnh,” Quách Hổ Thiền nói.
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta chưa từng cùng Trần thị làm giao dịch gì hết,” Lý Thúc Đồng kiên nhẫn giải thích nói: “Không nên vì những tin vỉa hè mà suy đoán lung tung.”

Khánh Trần yên lặng nghe, hắn đã từng nghe qua về bốn chữ “Tòa Án Cấm Kỵ” này.

Đó là trong video công lược của Hà Tiểu Tiểu.
Mà Tòa Án Cấm Kỵ này, dường ra là vì vật cấm kỵ mà tồn tại.
Hắn ý thức được, theo như lời của Quách Hổ Thiền thì vật cấm kỵ này, hẳn là cũng là vật mà chính mình tới đây để tìm kiếm, cũng là đồ vật mà nhiệm vụ khảo nghiệm của mình trong cuộc chạy đua chức Hậu Ảnh.
Lúc này, Quách Hổ Thiền lại lần nữa tiến lên phía trước giậm một cái: “ACE-005 ở đâu?”
Lý Thúc Đồng lắc đầu: “Ta biết, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi.”
“Tại sao?” Quách Hổ Thiền lại giậm chân một cái nữa.

Đồ đằng xăm trên người hắn dường như thức tỉnh, điên cuồng vặn vẹo biến ảo.
Bùm một tiếng, tất cả mọi người cảm giác được ngay khi một chân hắn giậm xuống, thì mất đất dường như cũng run sợ.
Lý Thúc Đồng cười cười: “Không vì cái gì hết, bởi vì ta còn rất thích ACE-005.”
Hơn 3000 tù nhân bắt đầu nhốn nháo.

Bọn họ ở trong ngục giam số 18 này bị đè nén lâu lắm, mọi lúc mọi nơi đều có lực lượng cảnh vệ trông giữ bọn họ, kỷ luật vô hình giống như gông xiềng trói buôc mọi người, mà hiện tại..

Là đã lâu lắm rồi chưa nổi loạn.
Trên bầu trời có 72 đài kim loại lốc xoáy, trong đó có 36 đài bởi vậy mà bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Nhóm tù phạm kinh hô lên.

Từ trước tới giờ, khi có một cuộc bạo loạn xảy ra.

Nếu trong nửa giờ mà cảnh vệ máy móc không khống chế được thì sau đó kim loại lốc xoáy mới khởi động.

Nhưng lần này lại không giống vậy, không đợi bọn họ bạo động đã trực tiếp khởi động!
Lúc này, mọi người đều đặt trọng tâm chú ý vào Lý Thúc Đồng và Quách Hổ Thiền, chỉ có Khánh Trần là chăm chú ngẩng đầu nhìn sắt thép trên trời cao.
Trong đám người hỗn loạn, không ai chú ý tới hắn đã thối lui về sau vài bước, sau đó xoay người đi hướng một hướng khác.
Trong phút chốc, Quách Hổ Thiền bước về phía trước một bước đi một đường quyền, nắm đấm cứng rắn như đồng trong nháy mắt đánh về mặt của Lý Thúc Đồng, ầm ầm như sấm dội.
Theo động tác của hắn là các họng súng bằng kim loại cũng khởi động.

Trong tích tắt 36 họng súng bằng kim loại đã bắt đầu bắn lửa.

Cũng giống như trường hợp các tù nhân khác trong ngục giam số 18 này, đều tiến hành áp chế bằng hỏa lực.
Không phải là đạn bằng kim loại, mà là đạn bằng cao su.
36 đài kim loại gió lốc này thuần túy được dùng chỉ để trấn áp nhưng 36 đài kim loại bên ngoài mới chân chính là đại sát khí.
Đạn cao su như mưa vùn vụt bắn xuống, nhóm tù nhân ngã xuống như ngựa đổ.
Quách Hổ Thiền quyền phong như sấm, khiến cho trong ngục giam số 18 dường như bao phủ bở một cơn dông tố.
Nhưng nắm tay kia ngay khi chỉ vừa hạ xuống bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ thấy Lý Thúc Đồng ý cười nhẹ nhàng đưa tay lên trước mặt, đánh ra một quyền tạo nên một tiếng nổ vang trời.
Lý Thúc Đồng đứng trước mặt Quách Hổ Thiền vẫn không nhúc nhích, vững chãi như Thương Sơn.
Hắn quay đầu lại muốn nhìn xem Khánh Trần có tổn thương gì hay không vì hắn nghĩ thiếu niên này không giống bọn họ.

Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng Lý Thúc Đồng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì phía sau hắn khoảng hai mét, Khánh Trần đang bình tĩnh ngồi bên bàn ăn, nơi mà hàng ngày hắn vẫn thường ngồi nhìn tàn cục.

36 đài kim loại lốc xoáy sử dụng đạn cao su cùng nhau trấn áp bạo động trong ngục giam.

Những đường đạn bay vèo vèo đan xen dày đặc.

Khánh Trần lại ngồi ở góc chết của đường đạn xạ kích.
Đó là góc chết duy nhất trong ngục giam số 18 này.
Mưa to tầm tã.
Nhưng một giọt cũng chưa rơi ở trên người thiếu niên.
Dường như thiếu niên kia mới là trung tâm thế giới.
* * *
Mưa đen từ bầu trời sắt thép dần dần ngừng lại.
Trừ Khánh Trần, Diệp Vãn, Quách Hổ Thiền, Lý Thúc Đồng, và Lâm Tiểu Tiếu, Tất cả những tù nhân khác đều thống khổ ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.
Mọi người toàn thân đều đau đớn.

Có người nằm sấp xuống quá chậm nên bị kim loại lốc xoáy đánh cho mặt mũi bầm dập.
Cùng với những người chật vật này so sánh thì Khánh Trần đang bình yên ngồi ở bàn ăn kia dường như phảng phất khí chất thoát trần.
Không biết vì sao, Lý Thúc Đồng mặc dù chỉ mới quen biết thiếu niên này không mấy ngày nhưng càng ngày càng yêu thích.
Tâm tính cùng năng lực của đối phương đều không phải bạn cùng lứa tuổi nào cũng có thể có được.
Đây là người mà Khánh thị sắp sửa ứng tuyển chức vị Hậu Ảnh sao?
Tổ chức của mình khi nào mới có thể tìm được một người như vậy nối nghiệp?
Nghĩ đến đây, hắn dùng bàn tay mình đẩy nắm đấm của Quách Hổ Thiền ra sau.

Hành động này nhìn có vẻ tùy ý nhưng thân hình của Quách Hổ Thiền lại liên tiếp lui về phía sau năm sáu mét sau đó khó khăn lắm đứng vững.
Quách Hổ Thiền không dám lỗ mãng nữa mà ngồi tại chỗ xếp bằng điều chỉnh hô hấp.
Trận chiến đấu này, từ đầu tới đuôi, hắn bất quá cũng chỉ làm cho công phục luyện công trên người đối phương lắc lư vài cái mà thôi.
Trước kia, hắn luôn nghe đồn nói Lý Thúc Đồng có thể được người ta xưng tụng là Bán Thần.


Nhưng đối phương nổi danh cũng đã lâu lắm rồi, thế cho nên loại cao thủ thế hệ trẻ như Quách Hổ Thiền căn bản cũng chưa từng giao đấu.
Lần này, tổ chức Át Bích sai hắn tới ngục giam số 18 tìm vật cấm kỵ ACE-005.

Đồng thời, tìm hiểu xem thực lực của Lý Thúc Đồng hiện giờ cao đến mức nào.
Hiện tại Quách Hổ Thiền đã minh bạch.

Khoảng cách chênh lệch giữa mình với Lý Thúc Đồng vẫn như cũ.
Lý Thúc Đồng đem ánh mắt từ trên người Khánh Trần dịch chuyển nhìn ngược lại về phía Quách Hổ Thiền cười nói: “Còn đánh sao?”
Đồ đằng trên người đại hán đầu trọc đã yên tĩnh như trước, hắn ồm ồm nói: “Không đánh không đánh, đánh không lại còn đánh cái gì? Yên tâm, dù ngươi không nói, ta cũng có thể tìm được vậy cấm kỵ ACE-005.”
Khánh Trần cảm giác tên đầu trọc có ý tứ gì khác.
Rõ ràng mới vừa còn bày ra bộ dáng ta sống ngươi chết, giờ lại đột nhiên nhận thua.
Đối phương khi vừa mới xuất hiện thì hung hãn như vậy.

Thế mà vừa đánh xong một trận thì lại biến thành kẻ thức thời.
Thái độ trước sau đều có biến chuyển rất lớn.
Nhưng lúc này Quách Hổ Thiền lại nghĩ là, nếu Lý Thúc Đồng biết vị trí vật cấm kỵ kia, thì hắn liền đi theo đối phương, vạn nhất lúc nào đó đối phương sẽ lỡ miệng nói ra?
“Không có việc gì, từ từ tìm đi,” Lý Thúc Đồng cũng không thèm để ý gật gật đầu.
Hắn không hề quản Quách Hổ Thiền nữa, mà đi đến bàn ăn đối diện Khánh Trần ngồi xuống: “Vị trí này là ngươi tính toán ra sao?”
Khánh Trần lắc đầu: “Năng lực tính toán của ta tuy rằng so với người bình thường hơn một chút, nhưng tạm thời cũng không có cách nào đối phó với tính toán của đường đạn khổng lồ như thế, cho nên chỉ có thể đoán bừa thế thôi.”
Lý Thúc Đồng cũng lắc đầu: “Nếu chỉ đoán bừa thì không thể giúp ngươi tìm được vị trí chuẩn xác thế này đâu.”
“Ta chỉ tính toán trong khu vực này chỉ có 4 nơi.

Nhưng mỗi ngày ngài lại vừa hay ngồi ngay tại nơi này, cho nên những chỗ khác ta không cần xem xét nữa,” Khánh Trần bình tĩnh nói.
Khánh Trần ngồi ở chỗ này là đánh cuộc, nhưng hắn lại đánh cuộc chính xác.
Cái Loại đề bài lựa chọn căn cứ dựa vào xác suất cùng phán đoán này, hắn từ trước đến nay đều làm rất tốt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.