Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 44: Anh.
…
Trên thế giới thống nhất dùng một lịch chung với ngày Tết Dương theo suy nghĩ người Tây là ngày một tháng một của năm mới, sau lễ Giáng Sinh năm ngày, đó cũng là mùa xuân. Nhưng mùa xuân của nước Úc lại bắt đầu từ tháng chín đến tháng mười một, lúc đó, bầu trời Úc rực rỡ màu tím nhàn nhạt.
Ngày 1 tháng 9, năm Bạch Dương 23 tuổi.
Cô đón mùa xuân đầu tiên trên đất Úc dưới bầu trời Melbourne cùng cô bạn gái nhà bên xinh đẹp dưới những tán jacaranda ấm áp nắng vàng, ngợp trời mùi vị tươi mới.
Ngày 2 tháng 9. Bạch Dương quay lại căn nhà nhỏ của khu đô thị Southbank phía Nam thành phố đẹp đẽ ấy. Tối hôm trước, Am liếc mắt cô chán ghét bảo: “Cậu sống vật vờ như vậy mà được à? Đến cả đi chơi mà cũng làm người ta mất hứng, đúng là chán ghét!”
Bạch Dương cười hì hì, nói: “Xin lỗi cậu.”
Am quát cáu lên: “Cậu ngậm miệng vào cho tớ, cái nụ cười như cầu xin sự thương hại của thế giới kia của cậu nó khiến tớ ghê tởm lắm.”
Bạch Dương nghiêng đầu, đáy mắt lấp lánh ánh đèn đường mờ ảo, hỏi: “Thế ư?” Rồi cô rũ rượi thầm thì:
“Từ bao giờ tớ cười trông đáng thương thế?”
Am hờ hững đáp: “Từ lần đầu tiên.”
Nếu nói Bạch Dương là đóa hoa cúc dại nhạt nhòa thì Am chính là đóa anh túc rực rỡ. Hoa cúc thì chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian được ngươi ta chăm sóc, sau đó nó tàn úa đến tả tơi, cuốn hoa cũng mục nát đen sì xấu xí, còn hoa anh túc thì thơm ngạt ngào, không cần quan tâm vẫn nở hoa đều đặn. Chính là nói: Bạch Dương yếu đuối đến người ta dùa đang khóc cũng dừng lại muốn nhìn. Còn Am là đại diện cho những hình ảnh mạnh mẽ, mạnh mẽ đến đói chết cũng bị người ta bỏ rơi.
Số phận của hai đóa hoa vốn chẳng đẹp hơn ai bao nhiêu!
Am rất ghét Bạch Dương cười hì hì nhu thế, cô nói: “Cậu cười rất xấu, xấu đến đáng sợ, hệt như cậu bé mục đồng bị trời mưa dập nát chiếc bánh tiêu trong túi áo sau ba ngày chưa ăn. Thảm hại vô cùng!”
Khi nói xong những lời đó, Am đang nhìn lên những tán hoa đang chen vào nhau, bay nhẹ xuống làn đường nhựa đen nhám, chả buồn nhìn Bạch Dương. Cô nói:
“Mei, không cười được thì cứ im lặng vậy đi, người im lặng luôn đáng sợ hơn người hoạt bát.”
“Mei, ngày trước tớ cũng cười vậy đấy, ừm! Để xem nào? Họ bảo tớ trông thật đáng thương.”
Nói đến đây cô phun một bãi nước bọt mà chửi thề: “Mẹ nó, có cho bà đây ăn hạt cơm bát cháo nào đâu mà cứ tỏ vẻ thánh nhân. Đồ cức chó!”
Chả biết Am nói khô cả cổ như thế nào, Bạch Dương im lặng lắng nghe ra sao, hai người họ cuối cùng cũng về đến khách sạn đã thuê phòng từ trước. Sáng hôm sau, Bạch Dương có mặt ở “khu đô thị công nghiệp” sầm uất kia, có mặt tại starbucks nằm bên con sông Yarra hoa lệ yên ắng, yên ắng đến chẳng đọng một chút xuân nào cả.
Bạch Dương lại quay về với cuộc sống trong căn nhà bé nhỏ như lời Am nói: “Đến thở cũng thấy mệt.” Đi dạy tại nhà thờ trừ hai ngày cuối cùng, và làm việc tại tiệm cà phê đó. Một tháng trôi qua, mùa xuân vẫn chưa dứt.
Chớp mắt đã qua một tháng, Bạch Dương lại cầm bút viết, đè lên trang giấy trắng tinh một dòng chữ màu đen:
‘Ngày 1 tháng 10,
Anh lại chưa tìm đến em…”
Sau đó, có một sự thay đổi nhẹ trong tháng mới vừa đến kia. Mic đứng bên bờ sông Yarra nhìn Bạch Dương tất tưởi ra vào trong tiệm starbucks, mà như Mic nói, rất hợp với Am: “Cái tiệm chút oắt, đến thở cũng thấy mệt.”
Câu đầu tiên Mic hỏi, đúng chất một ông anh trai làm Bạch Dương ngớ ra một hồi lâu: “Em sống như thế mà trông được ư?”
Bạch Dương cười cười, suy nghĩ đôi chút “Em vẫn chưa vác mũ ra đường ăn xin, vẫn chưa nằm vật ra trong khu tị nạn mà” nhưng cô lại nói: “Cứ nghĩ anh là anh trai em thật.”
Sau câu nói đó, Bạch Dương bị Mic cú cho một phát, cô “Á” lên, anh ta nói: “Em học từ ái cái điệu cười chết nước đó thế? Nói đi, anh đến tẩn cho gã đó một trận, kẻ xấu xa.”
Ồ, sao ai cũng nói cô cười xấu thế?
Bạch Dương xoa xoa chỗ đầu vừa bị đánh, mắt lim dim nói: “Mẹ bảo em cười đẹp lắm mà.”
Mic im lặng, anh ta không biết nói gì. Hôm nay là thứ bảy, tức là Bạch Dương không cần đến khu nhà thờ dạy thêm cho lũ nhỏ, anh đưa cô về đến nhà. Trong lí trí Mic, hình dung đầu tiên về nơi này là: xấu xí, chật hẹp và ồn ào chết đi được.
Anh lườm cô, giọng cảnh cáo: “Sống tốt nhỉ?”
Vừa định cười lại nhưng Bạch Dương như nhớ ra, cô ngâm ngâm cái miệng, nói: “Nó bé nhỏ nhưng xinh lắm.” Sau đó hai người họ vào nhà.
Điều Mic thấy Sus khiến anh không ngạc nhiên lắm, chả sao cả, riêng bà thì ánh mắt nhìn anh có chút vui mừng, tựa như đứa cháu xa quê mới về thăm người thân một lần. Đêm hôm đó, Mic ngủ trong phòng dành cho khách, anh ta thậm chí còn không ngờ căn nhà bé như lỗ mũi này còn có cái gọi là “phòng dành cho khách” nữa cơ.
Sáng hôm sau, anh nói: “Công ty có việc đột xuất, anh phải về.”
Trước khi lên máy bay, anh ta nhắn một dòng tin cho người bên kia ở Zurich: “Tôi thật sự nghĩ cô ấy sống tốt, nhưng cậu đang làm cái gì vậy hả?!”
…