Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 42: Anh.


Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 42: Anh.


Thật ra, năm tháng trôi qua thì trong mỗi tuổi trẻ của tất cả những con người kia luôn chôn giấu một vài bí mật nho nhỏ. Như khi Hoàng Lan ngày ngày chung sống cùng một phòng với Bạch Hạ, ăn cơm chung, làm bài tập chung, rất nhiều cái chung nên mới dẫn đến sự thay đổi trong tâm lí, chênh lệch về tính cách trong cô ta. Lúc Bạch Hạ từ bên ngoài mang về một bó hoa hướng dương rất lớn rất tươi, đến nụ cười trên môi cô cứ mở mãi không khép hệt từng cánh hoa vàng lịm ấy. Trong đêm khuya, Hoàng Lan hỏi Bạch Hạ:
“Chuyện gì vui thế sao?”
Bạch Hạ lúc này mới cất nụ cười kia lại, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vừa nói thích tớ.”
Hoàng Lan như thấy bom ném tung khoảng trời của cô, đốt cháy nó thành tro bụi, trong đáy mắt chỉ sót lại những mảnh vỡ nhỏ vụn vặt, cô bàng hoàng hỏi:
“Hải An? Các cậu giờ là một đôi à?”
Bạch Hạ khe khẽ đáp lại: “Ừm.” Trong nội tâm thiếu nữ đang yêu vui vẻ thế nên mọi thứ bất thường từ người bạn cùng phòng cô mãi không nhận thấy, nhưng khi có thể thấy được thì cô mãi không ngờ rằng Hoàng Lan thích cô, cô vẫn luôn cho là cô ta, thích Nguyễn Hải An!

Sự tình, không chỉ có một hòn đá cản đường là Bạch Hạ, thật ra, Emmy – cũng là người thích Nguyễn Hải An. Chuyện này phải nói đến cuộc sống của ba Bạch Dương rồi, thật ra Nguyễn Hải An là người tốt, thậm chí trong số du học sinh năm ấy, chỉ có Nguyễn Hải An và Trần Thế Hùng thì Nguyễn Hải An là người ôn hòa và vui vẻ nhất, khác với Hải An, Trần Thế Hùng là người trầm tính và rất lạnh lùng, Emmy là con gái nuôi của cô ông nên mới có thể nhận được từ ông một ít nhã nhặn chăng? Cũng chính là như thế nên Emmy rất kiêu căng, vì sao? Vì cô ta nghĩ có Trần Thế Hùng là chỗ dựa cho cô ta oanh hùng thế liệt.
Và lúc cô ta nghe tin khi hai người kia yêu nhau, cảm giác cô ta cùng Hoàng Lan không khác nhau là bao.
Thế mới nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Hai người phụ nữ tưởng như nhẹ nhàng tựa hoa nhài, nhưng lại không ngừng ghen ghét, ganh tị. Cũng chả hiểu sao, tình cảm của tất cả bọn họ đến tận lúc con gái Bạch Hạ và Nguyễn Hải An là Bạch Dương lên chín tuổi lại không thể kìm nén, những ngoan độc toan tính tuổi trẻ cùng tình yêu bị ràng buột, ép bức, mọi thứ vỡ òa, trở nên bi thương cùng cực.
Điều đáng tiếc đó chính là Emmy vốn không có kế hoạch đưa Trần Thế Hùng vào cơn giấc mộng điên cuồng của bản thân cô, ông tai nạn chỉ là một sự tình cờ!
Hơ, cái tình cờ thật là buồn cười biết bao, đến nỗi khi Trần Thế Đan cũng chẳng thế đay nghiến Minh Nhàn. Về sự có mặt của Minh Nhàn có thể nói trong mắt của Emmy chính là nỗi căm hận mà cô ta muốn che giấu thiên hạ, đó là một đêm loạn lạc trong cơn say, khi Bạch Hạ và Nguyễn Hải An kết hôn.
Trên đường dự hội thảo từ Melbourne về, Bạch Hạ gặp chồng cô cũng có mặt tại sân bay khi vừa kết thúc một dự án hợp tác tuần lễ thời trang tại Singapore, bọn họ cùng trên một chiếc taxi về nhưng hai đích đến lại khác nhau, tuy nhiên, chẳng ai ngờ là hai con người kia lại chết cùng một chỗ.
Emmy và Hoàng Lan dựng nên một cuộc tai nạn giả, giả nhằm chia cắt hai người kia, giả đến cái chết cũng hóa thành thật. Trong khi Trần Thế Hùng đang trên đường đến A.D bàn về dự án dự án đưa một nhãn hiệu của bên Nguyễn Hải An vào trung tâm thương mại A.D, thế đấy, ngẫu nhiên ông lại phải chết. Khi Trần Thế Đan nghe ra sự thật này, anh đã nói một cách muốn cắn chết Tuyệt Minh:
“Hai mẹ con cô là những ả điên rồ.”
Tai nạn liên hoàn đó đã cướp mất đi mạng sống của ba mẹ Bạch Dương, Emmy, Trần Thế Hùng thì lại bị liệt nửa người, về phần Hoàng Lan, cô ta sau khi nghe trong tai nạn đó, người cô ta yêu thương nhất đã không còn thì chính bản thân cũng hóa rồ, điên điên dại dại nửa đời người.
Li nửa cười giật giật khóe môi, điều cô muốn hỏi nhất: “Tại sao lại giết chú Phan?”
Rose nghe xong, cả bản thân như ngưng trệ, cô loanh quanh lật lại trí óc: “Tôi không giết chú ấy, là chú của tôi, ông ta lũng đoạn một khoản thầu trong dự án Villa H.P, tôi đã phải thay ông ta gồng gánh rất nhiều khoản nợ để Villa không bị sụp đổ…”

“Cô là đang kể lể với tôi sao?”
“Chú tôi trong cơn say đã đâm chú cô khi chú cô đã biết được…, về việc này…”
“Xin lỗi tiếp sao? Con mẹ nó, cả gia đình cô là một lũ khủng bố điên rồ, vì tiền, vì thứ tình cảm bệnh hoạn mà cướp tất cả những người tôi yêu thương nhất, khốn kiếp.” Sau này, có lẽ đây chính là câu nói mà Bạch Dương cắn răng nói ra, nói với tất cả nỗi hận dâng trào.
“Cút đi.” Li nói mà không nhìn cô ta, cả thấy nhìn một phát liền ngứa ngáy muốn giết cô ta ngay thôi.
Kể từ giây phút đó, Li hay Bạch Dương đã mãi không còn gặp lại bóng dáng của cô gái tên là Rose, kể cả là Tuyệt Minh.
Ban ngày mặt trời nóng chói chang trôi qua đi, tối đến không khí dịu xuống một cách đáng sợ, nói trắng ra là hóa lạnh, Bạch Dương trốn trong chăn, cô khóc, khóc cho tất cả những gì xảy ra với cô, ba mẹ, chú Phan. Lần lượt mà khóc, chỉ có thể khóc với chính bản thân mình trong đêm tối mù mịt mà không biết làm gì khác. Tiếng điện thoại vang lên dai dẳng trong đêm, phát lên liên tục trong một không gian tối tăm đáng sợ đến như thế nào?
Bạch Dương nhấn phím nghe, bên kia lầu bầu vang qua những tiếng chai lọ va chạm nhau, tựa như đang pha chế rượu đi. Không khí lạnh lẽo thấp nhiệt bên cô kèm theo tiếng leng keng từ phía bên kia, khiến cho không gian hệt cây kim chìm dần xuống đáy biển.
Người kia rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp đè nén như chính anh là một con thú dữ đang bị thương, đau thương làm cho giọng nói cũng tắt nghẹn lè rè của chất rượu xúc tác, khuya hôm đó, anh bảo:

“Bạch Dương, tại sao chúng ta lại bỏ lỡ nhau nhiều đến như vậy?”
Mang theo tiếng khóc của cô qua tai nghe, cả thân thể anh cứng đờ, cứng đờ đến đau đớn, cô bảo: “Trần Thế Đan, cuộc đời người khác có đau khổ như tôi không?”
Ngày hôm sau khi Trần Thế Đan có mặt tại sân bay Nam Phi chỉ vì một tiếng khóc thì người mà anh tìm kiếm lại không còn ở đó.
Cách đó năm giờ đồng hồ, cô nhắn tin cho mái đầu trắng: “Em muốn quay về Melbourne.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.