Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 40: Em.
…
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, của tất cả mọi người đều có những phút giây đối diện với một vài thứ muốn trốn chạy, muốn quên đi, hay… là việc không muốn trực tiếp nhìn vào chút dối trá cuối cùng của bản thân.”
…
‘Anh là Frank? Frank thì sao chứ?
Anh mãi không thể biết em chán ghét anh như thế nào, như tế bào ung thư ác tính, em muốn cắt bỏ thứ ghê tởm đó ra khỏi người ngay lập tức. Nhưng, thứ xấu xí đó lại cứ vô tư đu bám lấy tôi, khiến từng khối óc tôi kiệt quệ, em thậm chí còn không biết khi đối mặt với anh em sẽ làm những gì, vì anh đã không còn quan trọng với Nguyễn Bạch Dương như khi cô ta mười bảy mười tám tuổi…
Tây Cape, ngày em đã hơn hai mươi hai tuổi!
Bầu trời vùng Stellenbosch về đêm đẹp lắm, dù cho nhiệt độ ban đem bị kéo hẳn xuống những âm độ, thế nhưng cái sắc trời nhè nhẹ ngày đông vẫn tản sắc sang xung quanh, sao lập lòe nhưng từng cây pháo sáng bé nhỏ, lung linh vài ba giây, xong, tắt lụi.
Ở đây em biết được nhiều thứ lắm, học được cũng nhiều điều lắm. Ví như em đã học được cách nhìn đó là chòm sao gì rồi đấy. Ở cái nơi nằm trong vành đai nếp oằn Cape này, thật sự rất nhiều chòm sao sáng chói, tỷ như hôm nay này, rực rỡ nhất bầu trời hôm nay chính là chòm sao Thợ Săn!
À, phía kia còn có cả chòm sao Thiên Lang đấy, là Sirius đấy nhé! Anh biết không, trong thần thoại Hi Lạp có nói nữ thần Mặt Trăng Artemis đã giết chết người yêu của mình thần Orion do trúng kế của thần Mặt Trời Apollo, và sau đấy trên bầu trời mùa đông thì Orion trở thành một trong những chòm sao đẹp nhất, cũng là một chòm sao mang trong mình màu trắng xanh vô cùng cô độc…’
Rất lâu sau này, Trần Thế Đan xoa đầu cô, ầm thầm nói: “Rất xin lỗi em vì những ngày tháng đó đã không có anh bên cạnh. Rất xin lỗi em vì những giờ phút em cô đơn nhất anh đã không thể an ủi em. Cũng thật may mắn thay, khoảnh khắc em ngắm nhìn chòm sao Thiên Lang kia, anh đã không kề cạnh. Em biết không, vì nó tượng trưng cho sự phân li, rất không thích hợp để ngắm chung với bất kì ai, bất kì là anh.”
Sáng hôm sau, khi mặt trời chênh lên góc mười hai giờ, cô cũng kết thúc lớp học tình nguyện cho các em nhỏ ở đây, thẩn thờ nhìn chấm tròn bé xíu dưới nền đường trắng loáng ánh nắng chói chang thét gào, làn da cô ngày trước trắng xanh giờ cũng sạm nhiều do khí hậu khắc nghiệt nơi đây. Bạch Dương nghĩ, hai mươi hai năm qua, cô cũng đã thực hiện một phần bốn những ước mơ quá đỗi giang dở của bản thân, đến Melbourne du học, cô cũng đã thực hiện được tuy nhiên chỉ là học có một tháng chăng? Rồi sau đấy đi Châu Phi tình nguyện, nên giờ Nguyễn Bạch Dương mới có mặt trên thị trấn Nam Phi này.
“Bạch Dương?”
Thú thật, nếu ở một nơi đất khách quê người, bạn tình cờ gặp được người quen cũ, nghe được cái tên của chính bản thân sau ba năm dường như đã bị bụi thời gian phủ rêu khép kín? Nói không cảm động là giả, nhưng phía sau nó chính là cảm giác muốn… bỏ chạy. Vì sao ư? Vì ba năm qua, cô đã không còn dùng cái tên kia nữa.
Bạch Dương đánh vòng tròng mắt màu nâu sữa lên người cô gái trước mặt, cô sững sờ vài giây nhưng nhanh giật lại chút ngạc nhiên còn sót lại sâu đáy mắt.
“Đúng là cô rồi, đúng là Bạch Dương rồi.”
Cô cứng lưng, nhìn người con gái trước mặt, trong trí nhớ cô ngày trước còn sót lại chính là hình ảnh đôi má hồng hào, thân hình cao gầy rất đáng yêu đi đôi với mái tóc tém màu nâu. Đúng, cô ta chính là Tuyệt Minh. Nhưng có lẽ thời gian chính là chất xúc tác mạnh mẽ nhất cho quá trình thay đổi của bất cứ thứ gì, kể cả con người. Cô gái kia không những không đáng yêu mà đi đôi với hàm số mũ âm, chính xác là rất luộm thuộm, mái tóc cô ta đã dài ra khá nhiều, đen hơn nhưng khô quéo quắp, lại thêm làn da sần sùi không căng mịn bóng loáng.
Tuyệt Minh ái ngại ho lên vài tiếng giấu đi suy nghĩ đang đánh giá bản thân cô của Bạch Dương.
“Li, Ali.” Nhưng có thể thấy sai, Bạch Dương bằng lên tiếng: “Cũng có thể gọi tôi là Mei.”
Đúng, Li chính là Light, là ánh sáng cũng có nghĩa là Bạch Dương. Từ sau khi bị phán “mất trí nhớ” cô đã xây dựng một kế hoạch sang Châu Phi ngay – lập – tức. Mà người chắp cánh cho kế hoạch đó lại không thể thiếu một phần tử ưa bon chen là Mic. Anh nói với cô: “Anh là Frank.” Frank thì sao? Anh muốn cho cô khoảng thời gian đẹp đẽ như sống tại Burgundy với cái tên kia sao? Thật rõ là con người, cố gắng làm sai rồi dấp díu bù đắp, anh chấp nhận bù đắp, thế có nghĩ rằng cô ưng ý nhận không?
Nên sau đó cô đã nói: “Frank, em đói.” Cũng vui vẻ sao một người đa nghi và thâm trầm như Trần Thế Đan lại tin tưởng ba từ đó của cô.
Một người đàn ông khác đi vào phòng cô cách Trần Thế Đan ra ngoài ba mươi giây, mái đầu trắng chưa kịp xỉa xói cô khi chỉ nói: “Mei, con bé ngốc của tôi, ôi…”
Đã bị Bạch Dương chặn ngay họng: “Mic, em muốn đi Nam Phi.”
Mic hớ hênh, ngớ người khi cánh tay vẫn còn chạm trên nắm khóa cửa chưa buông. Bạch Dương quyết tâm phủ thêm một tầng nữa cho tâm lí Mic tan nát toàn bộ, cô nhìn thẳng vào anh:
“Em không bị mất trí nhớ, anh đổi hộ chiếu cho em đi, lấy tên là Li Jolie, em muốn đi càng nhanh càng tốt, tốt nhất là trong tuần này, và anh đi làm thủ tục xuất viện cho em đi.”
Khi Trần Thế Đan mang một phần cháo yến mạch vào thì căn phòng đã trống trơn.
Về sau, cô nghe người đó nói anh đã ngồi rạp xuống, khóc rất nhiều trong căn phòng đó. Cô cũng nghe người đó nói rằng anh bảo: “Để tôi ngồi đây đi, đây là nơi duy nhất còn lại mùi hương của cô ấy.”
Cô cũng nghe người đó nói anh bảo rằng: “Hãy chăm sóc cô ấy, trước khi ý thức tôi lụi tàn đến mức muốn đi tìm cô ấy.”
Cô, từ đó, là Li, là người mà Trần Thế Đan không còn tìm kiếm.
Tuyệt Minh thức thời, cô ta “à” lên rồi nói tiếp: “Mọi người gọi tôi là Rose.”
“Chúng ta cứ gọi nhau tên mới này đi, chẳng còn ngày xưa cũ, cũng nên bỏ quên chúng được rồi.” Bạch Dương nói.
“Chúng ta ngồi đâu đó nói chuyện đi, tôi… Tôi muốn xin lỗi cô.”
Li không quay đầu nhìn Rose, cô nhanh nhẹn nói: “Được thôi.” Chính là muốn nói, cô thật sự muốn nghe Rose nói những gì. Hai người họ đi thêm một đoạn tầm hai trăm mét, có một quán trà khá thoáng, hình thành theo phong cách xanh với những lọ cây mượt mà và dàn hoa leo đẹp mắt.
“Tôi làm cho một cánh đồng nho tại Stellenbosch. Cô dạy học ở đây sao?”
“Tôi đi tìm chính mình.”
…