Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 37: Ước nguyện cuối cùng.
…
“Em thật lòng, thật lòng mong chúng ta là những người xa lạ của cuộc đời nhau, anh chưa từng quen em. Và em cũng không hề có lí do để phải quen anh, gặp nhau nếu vô tình cũng sẽ không cần phải chào hỏi, thế nhưng, lại không có những việc sau đó…”
…
Có những giấc mơ, mà người mơ cứ mong nó là thật, nỗi mong muốn cứ tựa như từng đợt sóng trào. Nếu cho cô một điều nguyện, xin hãy cho cô đừng lớn lên.
Bạch Dương tối hôm đó được mơ thấy mẹ, vẫn là gia đình một nhà ba người đứng dưới gốc bò cạp vàng xanh mướt lá bên dây xích đu, giấc mơ rất nhỏ bé nhưng tỉ lệ thuận với độ xa xôi, tiếng cười của cô giòn rụm vang khắp một vùng trời cao vút, khi ấy cô còn là nhóc tì năm tuổi.
Trong một dãy hành lang gạch men sáng loáng, ánh nắng chiếu qua từng ô kính gãy khúc ngập màu sặc sỡ, Bạch Dương thấy một nhóc trai mặt mũi dễ thương cực, nhìn cưng ơi là cưng luôn, Bạch Dương đoán nhóc ấy bằng tuổi cô, tuy nhiên vì đang đứng khác dãy hành lang, nên cô chỉ nhìn cậu ấy qua những tấm kính to trước mặt. Và điều ngạc nhiên, cậu bé đó dường như vẫn đang nhìn cô nhưng khi tiếng “ting” vang lên đằng sau cánh cửa bằng kim loại khô khang kia phát ra, cô xoay người bước đến bên cạnh chú Phan, cô hỏi:
“Cháu vào được chứ?” Nhưng hình như người đàn ông lớn tuổi với vài khóe mắt chằn trên mặt đang mang chiếc áo trắng dài đứng trước mặt cô có vẻ lo sợ, họ xem cô là gì? Đứa bé ba tuổi ư? Thôi được rồi, cô chín tuổi cơ mà, làm ơn đi:
“Cháu hiểu việc gì xảy ra, đấy… là ba mẹ cháu!”
Dường như ông ta thấy chú Phan gật đầu, cả đoàn người trước mặt cô mới dạt sang một bên, đôi giày vải dưới bộ cánh hồng xòe rộng của Bạch Dương vấp víu vào nhau, cô nghe chú Phan và ông bác sĩ ấy nói gì đó, cũng nghe một người trong đoàn ý tá đi ra kia nói tiếp gì đó, có nhắc đến mẹ Bạch Hạ của cô. Ừm! Họ đang thương hại mẹ của cô cơ!
Họ làm quái gì có tư cách mà thương mẹ cô chứ? Mẹ cô là của ba Hải An cơ, có thương cũng là một nhà ba người họ thương nhau! Mấy người kia đang nuôi suy nghĩ gì thế không biết.
Bạch Dương đi lại gần mẹ, cô biết, mẹ thích nhất là cô cười. Mẹ có bảo rằng:
“Bé con à, con cười nhìn yêu lắm, lấp lánh, lấp lánh như muôn vạn tia nắng vậy.”
Cô ngốc nghếch nói với mẹ: “Mẹ ngủ ngoan nhé! Dương sẽ cười vui mỗi ngày để mẹ không lo âu, con không sao, con có chú Phan bên cạnh bé rồi, ba Hải An cùng mẹ đi đường bình an nhé!
À, mẹ này, có một vài lời hứa mà ba Hải An chưa thực hiện với bé, ư! Ba hư lắm cơ, mẹ đi đường nhớ đánh đòn ba nhé, ba hứa dắt bé đi xem minions đấy! Mà thôi, muộn rồi, bé chúc ba mẹ ngủ ngon, siêu ngon luôn.”
Bạch Dương nằm sấp đặt mặt lên chiếc giường mẹ cô nằm, tỉ tê một hồi, suốt thời gian đó, cô cười không ngớt, nhưng đoạn giận ba, cô nhăn mắt lại, chả vui khi phê bình ba tí nào. Cuối cùng, cô đắp chăn che kín mặt mẹ, hôn lên tay mẹ Bạch Hạ rồi lí nhí “Chúc mẹ ngủ siêu ngon!” Cô đi ra ngoài, thấy chú Phan len lén lau nước mắt, Bạch Dương phá lên cười:
“Í, chú Phan khóc nhè này, chú lớn phỏng thế mà thua bé cơ, chú hư thật, ba Hải An biết là không vui đâu.”
Xong, Bạch Dương nhí nha nhí nhảnh nhảy chân sáo về phía trước, dăm ba bước chân cô lại ngoảnh đầu nhìn về chú Phan.
Dưới tia nắng nhạt màu vàng héo rũ xuống mọi ngóc ngách trong bệnh viện, bé gái váy hồng xòe rộng chạy liu xiu về phía trước, sâu đáy mắt trong veo khô khốc rơi từng giọt, từng giọt…
Chín tuổi mà, cô còn quá bé để cố tỏ ra mạnh mẽ, khi chú Phan chạy lại thì Bạch Dương nhìn chú, nấc lên không dứt:
“Mẹ Bạch Hạ không muốn thấy bé khóc, mẹ nói: Khóc rất xấu, trẻ khóc nhè là trẻ hư. Con không khóc nhè này, lại không hư nữa, nhưng mẹ là người xấu, ba là người xấu, ba mẹ bỏ bé lại mà đi chơi rồi.”
“Nhóc con ngoan, trên đời này bé con là ngươi xinh xắn nhất, bé con ngoan nhất, ba mẹ không đi đâu cả, bé con thấy trên kia không? Ba Hải An này, mẹ Bạch Hạ nữa này, họ ở trên ấy nhìn bé con đấy. Mẹ muốn thấy bé con sống vui mà! Nào, khóc ngoan rồi chúng ta về nhà nhé!”
Bạch Dương khóc thỏa thích một hồi, khi tỉnh dậy, sao Melbourne đã treo cao góc mười hai giờ, bầu trời màu đen giấu nhẹm vẻ xoa hoa ban ngày của thành phố này trong cái sắc im lìm buồn ngỉu, mảnh trăng cũng chẳng buồn nhúc nhích lấy một phân, mười chín tuổi, cô quay lại cơn khủng hoảng năm chín tuổi, thật buồn cười!
“Sẽ cảm đấy!” Một chiếc áo măng tô mỏng được đặt lên người cô.
“Anh không cảm thấy mệt sao?”
Bạch Dương xoay người rót cho mình ly nước ấm, cô nói tiếp: “Hãy để cho tôi nói.”
“Trời đẹp nhỉ? Hì, tôi vừa gặp mẹ xong, cũng gặp thấy ba, rồi thấy chú Phan nữa. Ừm, thấy anh đứng trong dãy hành lang đối diện của bệnh viện đấy, tôi mới tỉnh dậy đây thôi, mẹ Bạch Hạ nói “Ba mẹ sống tốt”, nhưng họ bảo nhớ tôi, tôi phải làm sao giờ? Ba bảo “Đã lâu không gặp bé con của ba rồi.” Tôi hư quá nhỉ?”
“Em…”
Bạch Dương cướp lời ngay: “Anh để cho tôi nói nào!”
“Vào được Ams cũng là do anh, làm quen với Tuyệt Minh cũng là do anh, Jas, Quân Đàm, Mic, à. Minh Nhàn nữa, anh cố gắng dụng tâm sắp xếp họ xung quanh cuộc sống của tôi, nghiễm nhiên đặt tôi lên vị trí của một bà hoàng, khoảng thời gian ở Việt Nam, anh vô tư đưa tôi lên bàn cờ của chính mình, à. Thật may mắn nữa nè, anh xem tôi là cây trường sinh sống mãi chả bao giờ chết nữa cơ, anh biết không? Có một đoạn thời gian tôi ngốc nghếch đi mua một chậu y hệt cái ở trong nhà kính anh á. Hì, tôi thật hết thuốc chữa nhỉ?”
“Rồi anh cho tôi gặp Pei, mà này…” Cô quay sang nhìn anh, nháy mắt một cái thật lanh lẹ:
“Pei thích anh đó! Nhiều lắm! À, quay lại vấn đề ban đầu nhé, ừ, tôi chả hiểu lí do anh để tôi gặp Pei là gì? Có lẽ anh chán quân cờ là tôi rồi chăng? Hay kế hoạch của anh có sự thay đổi? Thế mà không phải nhờ chút tình cờ gặp Minh Nhàn ở sân bay Charnay, chắc có khi giờ này tôi còn ngốc nghếch say mê anh kìa, ừ! Hôm nào phải cảm ơn cô ấy mới được!”
“Nguyễn, Bạch, Dương! Em có biết bản thân mình vừa nói gì không?”
“Này, anh làm quái gì hét toán lên vậy?”
Cô nhìn anh, im ắng vài giây sau: “Chúng ta từ nay đừng tỏ ra quen biết nhau nữa nhé! Tôi xin anh! Anh biết không? Có một vài thứ trong đời của chúng ta cần phải đánh đổi, ví dụ như anh đã đánh đổi tôi để lấy chút niềm vui nhỏ nhoi kia, còn tôi rất mực không bằng lòng nhưng phải mất đi lần lượt từng người thân một, tôi buồn lắm, tôi cũng mệt lắm!”
“Sau này, nếu tình cờ tôi gặp anh, tôi sẽ cố gắng đi đường vòng, còn anh, có vô tình gặp tôi, tôi cũng sẽ đi hướng ngược lại. Không sao, anh cứ đứng yên đó, một mình tôi di chuyển là được. Như thế là tốt rồi.”
Cô uống một ngụm nước, làm ấm giọng, tiếng nói cô cũng nhẹ nhàng mà bay cao: “Anh rời Melbourne đi.”
…