Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 27.


Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 27.

Chap 27.

“Cô là bạn gái cậu ấy?”

Lịch sử rượu vang Pháp trải dài ít nhất 2600 năm, khi người Phocaea thành phố Massalia vào thế kỉ 6 TCN, nghề trồng nho có khả năng tồn tại sớm hơn rất nhiều. Người La Mã đã phổ biến nghề trồng nho ra khắp vùng đất mà họ gọi là xứ Gaul, họ đã khuyến khích trồng nho tại các khu vực sau này đã trở thành các vùng rượu vang nổi tiếng như Bordeaux, Burgundy, Alsace…
Trong quá trình lịch sử của mình, ngành công nghiệp rượu vang Pháp đã bị ảnh hưởng và thúc đẩy bởi các lợi ích thương mại sinh ra từ thị trường Anh quốc và thương nhân người Hà Lan. Trước Cách mạng Pháp, giáo hội Công giáo là một trong những tổ chức sở hữu số lượng vườn nho lớn nhất Pháp, đặc biệt là các vùng như Champagne và Burgundy, đây là một trong các vùng tạo nên khái niệm terroir cho ngành sản xuất rượu vang.

Nếu đã im lặng thì Bạch Dương sẽ ngủ, chả là tối qua cô cũng ngủ cùng giấc mơ chập chờn đó sao? Tốt thôi, vậy cứ ngủ đi cho lành, dù chăng có thức cậu ta cũng không nói chuyện với cô, hai người mười tám tuổi biết nói bình thường và rõ ràng mà cứ như hai kẻ câm. Rõ bực mình! Và thế là… đưa hộ chiếu của cô cho cậu rồi, Bạch Dương ngoẹo cổ sang hướng cửa và… ngủ!
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, khi được người khác lay mình tỉnh dậy, trước mắt Bạch Dương là bác Ân(*), ánh mắt mơ màng nhìn gương mặt có phần già nua theo năm tháng, cô điều chỉnh tư thế ngồi cho lịch sự.
(*) Đây là bác quản gia của Thế Đan.
“Sắp xuống máy bay!” Giọng nói trầm lạnh được vang lên từ người ngồi bên cạnh cô. Hừ! Rõ là cậu ta ngồi bên cạnh cô thế mà để một người lớn tuổi khép nép đứng cạnh gọi cô dậy, chả nhẽ gọi cô một tiếng cậu ta chết à? Mặc kệ cái kẻ sống kiểu vua chúa kia đi, cô mỉm cười rất vẻ lịch sự và thân thiện nói: “Cảm ơn bác!”
Người quản gia gật đầu, sau đó đến hàng ghế sau trở về chỗ ngồi của mình.
Mười phút sau, bên tai cô vang lên giọng bác Ân: “Đây là sân bay Charnay thuộc thành phố Mâcon Pháp, lát nữa chúng ta sẽ đến Burgundy.” Đáp lại lời của bác Ân, Bạch Dương tiếp tục gật đầu lịch sự sau đó hỏi: “Chúng ta, ờ, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Quản gia Ân ngạc nhiên nhìn cô: “Cậu ấy không nói với cháu à?”
“Nói gì cơ ạ?” Bạch Dương càng ngạc nhiên không kém.
“Chúng ta chả đi chơi đấy thôi!”
Vâng, Bạch Dương muốn ngất, thật sự muốn ngất tại chỗ, chỉ hai từ “Đi chơi” mà đùng một phát bay tận đến Pháp chỉ để “chơi” mà là đi tận “một tuần ư?” Vâng, cô rất muốn ngất lần hai. Cô sững sờ nhìn cái bóng dáng cao dỏng đó đang đạp chút nắng ít ỏi của miền Trung nước Pháp, nơi mà khí hậu chủ yếu là thuộc vùng lục địa, mùa hè tương đối ngắn và mùa đông lạnh kéo dài.
“À, chúng ta đến đây để uống rượu.” Quản gia Ân như thấy thiếu bổ sung. A, ai đánh cho cô ngất luôn lần ba đi, cây đèn thần chả ước ba lần đấy thôi. Trời đất ạ, chỉ có cái lí do vô cùng được gọi là lí do mà tên vua chúa kia mang cô từ nhà qua đây là “uống rượu.” Đúng là giàu cũng có cái lối hưởng thụ của giàu. Choáng! Hành trình được tiếp tục khi một chiếc BMW đưa cả ba đến một khách sạn đậm chất Pháp-Gothic, các hình mái vòm rồi đầu nhọn chụm vào nhau nhưng rất dứt khoát, tổng thế được nhấn mạnh vào những hình khối theo hình thẳng đứng và tập trung vào hệ cột mảnh, trần cao mở rộng với sự kết hợp của kính, giao hòa của những vụn nắng nhạt nhòa, rất cổ kính. Nhưng lại mang hơi thở của hiện đại với tường sơn màu xanh lam mát mẻ vào hạ lại lạnh lùng khi đông. Xung quanh phủ nước, cô thích bầu không khí này!

Khoan, có gì đó không đúng ở đây!
“Chúng ta đi bao lâu?” Bạch Dương chạy đến cho kịp bước chân của cậu, ngước mặt lên hỏi. Vấn đề chính là thời gian cô phải đi bao lâu.
“Hai ngày.”
Bạch Dương nghe được đáp án chính xác thật sự… muốn khóc, đúng, rõ ràng là muốn khóc. Vì…
“Yên tâm, không có áo quần thì đi mua.” Thế Đan dừng bước nhìn cô, ánh mắt nâu nhạt kia thật sự chẳng che giấu được điều gì cả.
“Ờ, nhưng… tôi lại không mang theo tiền nhiều lắm, lại là tiền Việt nữa.” Nói đến đây, Bạch Dương thật sự muốn cú cho bản thân một cái.
Ánh mắt đen liếc nhẹm qua người Bạch Dương, cậu từ tốn nói: “Tôi cho cậu mượn.” Sau đó, cậu nhìn sang người bác Ân gật đầu, vị quản gia mang hành lí hai người lên phòng, Bạch Dương ngơ ngác đi theo sau thì lại bị câu nói của cậu chặn lại: “Đi đâu đó?”

“Tôi lên phòng tôi.”
“Cậu biết phòng cậu à?” Thế Đan lúc này thật sự thấy cô ngốc không tả nổi, dáng vẻ như con gà già kia… ngoài chán ghét ra chỉ có rõ ràng là “chán ghét.” Cậu lười biếng nhìn cô một cái, nói tiếp: “Đi theo tôi.” Rồi không đợi cô nói nhăng nói cuội, nắm tay cô đi thẳng về phía sảnh, lên chiếc BMW lúc nãy, cả hai ngồi hàng ghế sau, lúc này Bạch Dương mới kịp thở, hỏi cậu:
“Chúng ta lại đi đâu vậy?” Nếu hỏi Bạch Dương lúc này giống ai nhất, thì không một chút nào, chính là “trẻ nít.” Thế Đan đầu dựa vào ghế sau, nhàn nhạt nói: “Cậu có thể cất ngay cái bộ dáng đụng đâu hỏi đó, gặp gì tò mò nấy được không?”
Ấm ức, cực kì ấm ức, người bị cậu ta không dưng lôi đến đây là cô, không biết bản thân đi đâu đã đành, nhỡ cô bị mang đi bán thì sao? “Yên tâm, ở đất nước xinh đẹp này không ai mua cậu đâu!” Một giây sau, cậu nói với giọng mệt mỏi: “Đến Burgundy, tớ cần ngủ.” Không khí cũng hóa dịu dàng hẳn lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.