Bạn đang đọc Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc: Chương 1
…
Trong tình yêu có ba cái ngu:
Cái ngu thứ nhất là ngu dại tình,
Ngu thứ hai là thả tim ta yêu người quá nhiều,
Ngu thứ cuối cùng là để người biết ta yêu người quá sâu.
Là con gái, đừng si ngu dính vào ba thứ dốt nát kia. Để khi đau chỉ mình ta thấu, tim ta buốt, óc ta rát với kiểu hình bóng đã quá vời thuộc về ai kia.
“5cm trên giây là khoảnh khắc cánh đào vượt trượt phun mình theo gió,
0,01s mỗi lần khép là tốc độ giữ nước cho khoảng mắt thêm ướt,
Nhưng 1/1000s là phút đập nơi quả tim đỏ tươi tìm được hơi thở trong hơn 7 tỉ người trên địa cầu tròn nghiêng trục duy nhất trong vũ trụ tồn tại sự sống.”
Là.áng.tình.sét.đánh!
***
SAY _Yêu – Sai(1)
Bạch Dương là học sinh giỏi thành phố đã dành giải nhất môn Toán, cô sắp chuẩn bị lọc kiến thức cho cuộc thi tuyển quốc gia sắp tới. Ước mơ của cô là được đặt chân lên đất nước kangoroo, nơi những chú chuột túi khổng lồ đeo con nháy lóc chóc ta có thể gặp trên suốt đường đến trường, nơi có nhà hát con sò nổi tiếng khắp thế giới, nơi của nắng rát và gió bỏng. Cô, đích thị thích phiêu lưu, thích cảm giác của: Xách balo lên và đi.
Vì thế, ban lãnh đạo chuyển thẳng cô vào trường chuẩn quốc gia để bổ sung kiến thức.
Ngày 26-8. Tinh thể vàng dát mỏng trên những phiến xanh mướt lá, xỏ thủng màn trời trong trẻo chọc thẳng xuống nền đường đen xịt. Vài hạt nước bé xíu long tong rớt tỏng khỏi những chọt lá mởn non. Bạch Dương vai đeo chiếc balo jeans vải bạc đứng trước cổng trường Ams. Cô tuy chút hồi hộp, dù gì thì cũng ma mới diện kiến ma cũ, không lo không phải người.
Bạch Dương không phải Thúy Kiều hay Tây Thi, không có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, cũng không sắc sảo đến hoa nhường nguyệt thẹn. Mái tóc dài rối xù được cắt tỉa hơi đơn giản cho gọn gàng, cặp gọng kính dày cộm đến đi-ốp lên tận hai con số che lấp đôi mắt nâu phất màu trong veo phảng rắc hàng mi đen cong đều cùng hai bọng mắt lớn. Gương mặt nhỏ thó trong thân hình gầy xọ. Cô thật.chẳng.ra.gì ! Chỉ được cáo bộ não đầy nếp nhăn kia. Đó là trước kia, trước kia của những ngày đã qua còn bây giờ thì là ngày hôm nay. Vai cô thoáng run!
Giáo viên phụ trách lớp chuyên Toán của trường, cô Thạch Thảo trong tà áo màu màu thiên thanh nôm thật hiền với mái tóc hạt dẻ phả chút nâu sậm. Hai tay cô vỗ kêu như thu hút mọi tập trung:
– Nào các em, Nguyễn Bạch Dương. Đây là thành viên thứ 41 của lớp chúng ta.
Đồng loạt “78” con mắt di chuyển ánh nhìn lên người cô. Chút bỏng rát như máy thu năng lượng mặt trời hắt lên người, hai ngón tay cọ vào nhau những ô tròn đến bạt sắc tố đỏ dưới móng tay. Đôi môi mỏng bật ra thứ tiếng nhỏ thó:
– Xin …chào, chào! Tôi là Bạch Dương.
Như tâm lí nhận thấy cô bạn nhỏ đang dần hồi hộp:
– Thôi nào, bàn là cũng không dùng nhiệt độ đó để là quần áo đâu._Quay sang cô gái nhỏ.
– Em. Ừ! Xuống ngồi cạnh Thế Đan nhé!
Một cô gái đứng bật dậy:
– Thưa cô, không được. Như thế… khá nguy hiểm.
– Vậy em sẽ làm sao?
– Thưa cô…
– Thôi nào! Em có thể chuyển chỗ cho bạn nếu em xuống ngồi cạnh Thế Đan? Không phải không nào? Vậy thì cứ làm thế đi.
Cô bạn đứng dậy có mái tóc tomboy nhuộm nâu khá men và style, khuôn mặt tròn búng sữa với hai bầu má hồng, thân hình cao gầy nhìn rất đáng yêu. Cô bạn ấy cứ chần chừ định nói gì đấy nhưng sau đó cũng ngồi xuống rồi ném về phía Bạch Dương chút cảnh báo chưa kịp thành lời.
Trong đôi giày vải màu kem đã sờn mũi. Bạch Dương đi xuống bàn chót mà cô Thảo đã chỉ dành. Thật ra cô không muốn ngồi ở cạnh.chỗ.này.cho lắm!
Cô đánh mùi được sự không an toàn!
…
(1): Đây là tên đầu tiên của tác phẩm, nhưng sau đó Au đổi lại. “))