Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)

Chương 32


Chỉ cần trải qua những năm tháng tàn khốc nơi chiến trường, thì sẽ chẳng còn chút hứng thú, tò mò với chiến tranh khói lửa.

*

Sau một quãng thời gian dài ngồi trên máy bay, phi cơ chở đội quân bảo vệ hòa bình cùng một lượng lớn vật tư đáp xuống vùng đất bị Liên hợp quốc chiếm dụng làm sân bay quân sự ở Đà Man Ca* – một quốc gia nhỏ nơi Bắc Phi. Ngoài bộ đội đặc chủng trong Trung đội 2 của Liệp Ưng và một số y bác sĩ thì những binh sĩ khác chưa hề đi đến những quốc gia đang nổ ra chiến tranh. Sau khi máy bay hạ cánh, Tuân Diệc Ca cùng các binh lính trẻ tuổi bước xuống, háo hức tò mò ngó nghiêng khắp nơi. Mãi cho tới khi Diệp Triêu chỉnh đốn lại đội ngũ, mọi người mới im ắng trật tự.

*Đà Man Ca: Nguyên gốc:  陀曼卡, tra lòi baidu cũng không ra được tên quốc gia cụ thể nào nên đành để tên Hán Việt như vầy. Ai biết hãy chỉ mình nhé T v T

Thế nhưng ngược lại với Tuân Diệc Ca, Lăng Yến vô cùng bình tĩnh. Cậu đeo ba lô và trang thiết bị đứng thẳng tắp. Lúc Tuân Diệc Ca kéo kéo nói chuyện cũng chỉ cười cười cho qua.

Trong tiểu đoàn trinh sát, ai cũng có thể nhận thấy rõ sự khác biệt của Lăng Yến. Thế nhưng, người trong cuộc là cậu thì lại chẳng hề nhận ra sự lập dị của mình.

Diệp Triêu nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, một lát sau chỉ đạo các chiến sĩ ngồi lên xe tăng.

Trong đội quân của Liệp Ưng cũng có một chiến sĩ giống Lăng Yến, hành xử không giống mọi người. Cậu ta còn rất trẻ, bừng bừng khí thế, khí phách ngang tàng, tràn đầy sức sống thanh xuân, đứng ở đầu hàng. Đứng ở vị trí này đa phần đều là những người có “kinh nghiệm lão làng”, tuy nhiên nhìn bề ngoài non choẹt cùng bộ dáng ấy là biết ngay cậu ta chẳng có một xíu kinh nghiệm thực chiến nào. Giống như Tuân Diệc Ca nhìn ngó khắp xung quanh, cậu ta cũng ngó nghiêng khắp chốn, như muốn xem trọn cả đất trời mênh mông trước mặt.

Lúc lính trinh sát leo lên xe tăng, hai đội quân hợp lại với nhau, cậu ta vẫy tay với Lăng Yến, cười nói: “Chờ tôi với!”

Lăng Yến nhướng mày ra hiệu đồng ý, sau đó chui vào trong xe, ngồi cạnh Tuân Diệc Ca.

Sân bay quân đội cách doanh trại của Trung Quốc khá xa, xe tăng cũng phải đi mất 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi. Ngồi trên xe, các chiến sĩ ra sức nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, chỉ có mỗi Lăng Yến dửng dưng như không.

Bay suốt một thời gian dài, mệt chết đi được, còn hứng thú gì mà nhìn với ngắm phong cảnh bên ngoài.


Hồi còn ở Liệp Ưng, tuy số nhiệm vụ cậu thực thi rất ít, nhưng qua những lần đó cũng đủ để cậu thấm thía sự khốc liệt của chiến tranh, quen thuộc với cảnh tượng máu chảy người chết, bão đạn mịt mù.

Chỉ cần trải qua những năm tháng tàn khốc nơi chiến trường, thì sẽ chẳng còn chút hứng thú, tò mò với chiến tranh khói lửa.

Tuân Diệc Ca vô cùng phấn khích sờ sờ cửa sổ, vỗ mạnh lên vai Lăng Yến nói: “Sao cậu không qua đây nhìn vậy? Bên ngoài siêu đẹp luôn!”

“Có gì mà đẹp?” Lăng Yến hỏi.

Cát vàng mịt mờ, đâu đâu cũng là cảnh tiêu điều hoang vắng đổ nát, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Có gì đẹp cơ chứ?

“Anh thấy có vài chiếc xe bị đốt rỗng, ven đường có rất nhiều ngôi nhà bị nổ đổ nát! Vừa xong đi qua một cái hố sâu, hẳn là bị tên lửa oanh tạc! À đúng rồi, còn có giàn giáo nữa. Lần trước Tiểu đoàn trưởng Diệp nói rồi mà, phần tử khủng bố không được trang bị đầy đủ vũ khí thiết bị, đành phải dùng giàn giáo hoặc cành cây để phóng tên lửa, độ chính xác rất thấp, bắn lung ta lung tung”. Tuân Diệc Ca nói: “Cmn thật quá là thú vị, cành cây mà cũng dùng bắn được! Lăng Yến, cậu đừng có ngồi nữa, qua đây xem xem, mở mang tầm mắt! Trong nước mình làm gì có chỗ nào nhìn thấy mấy cảnh này?”

Lăng Yến nhăn mày, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng ngàn năm mới gặp: “Em không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở đất nước chúng ta.”

Tuân Diệc Ca đờ người ra một vài giây rồi mới nhận ra, vừa rồi mình hưng phấn quá độ nên ăn nói lung tung, nhướng mày nói: “Anh không có ý đấy. Lăng Yến, cậu thừa hiểu anh không phải là người say mê chiến tranh. Chỉ là,… ây da, chẳng biết phải nói thế nào cho cậu hiểu bây giờ.”

“Do đây là lần đầu tiên anh đến quốc gia đang chìm trong chiến tranh, bản thân lại là quân nhân, gánh vác trách nhiệm bảo vệ hòa bình nên cảm thấy sau bao nhiêu ngày tháng tập luyện khổ cực điên cuồng, những gì mình học được rốt cục cũng có đất dụng võ. Nên nhất thời sẽ không kìm lại được sự hưng phấn hiếu kỳ.” Lăng Yến thay Tuân Diệc Ca diễn giải những suy nghĩ trong lòng, cười nói: “Đúng không?”

“Đúng!” Tuân Diệc Ca vỗ bốp một phát lên đùi, cào cào tóc rồi lại hỏi: “Thế cậu không hề cảm thấy hưng phấn hay tò mò một chút nào sao?”

“Em…” Lăng Yến nghĩ nghĩ, lúc này mới giật mình nhận ra sau khi máy bay hạ cánh, phản ứng của cậu không hề ăn khớp với thân thế hiện tại. Rõ ràng ‘Lăng Yến’ chưa bao giờ ra nước ngoài, đáng lẽ ra phản ứng lúc này phải tương tự Tuân Diệc Ca mới đúng.


Lăng Yến tự chửi mình ẩu tả sơ sót, nhếch nhếch khóe môi, gượng gạo giải thích: “Em chưa ngồi máy bay bao giờ. Lần đầu tiên đã ngồi lâu ơi là lâu nên giờ khó chịu quá.”

Tuân Diệc Ca tệch toạc cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường, đã vậy hắn lại vô cùng tin tưởng Lăng Yến nên nghe cậu giải thích thế nào thì tin luôn thế đó, thậm chí còn bảo Lăng Yến dựa vào vai mình ngủ một giấc cho khỏe.

Lăng Yến không dựa vào vai hắn, giả bộ bình tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trái tim thì đập như trống đánh.

Tuân Diệc Ca đã vậy, phải chăng Diệp Triêu cũng cảm thấy biểu hiện của cậu sau khi xuống máy bay rất kỳ lạ?

Ban nãy, cậu còn mới đi qua đội ngũ chiến sĩ ở Liệp Ưng, tên nhóc Thiệu Phi đó cũng vô cùng kích động.

Thiệu Phi là bộ độ đặc chủng nhỏ tuổi nhất của Liệp Ưng được phái tới. Trước đây, trong một tuần hợp lại huấn luyện, cậu ta với Lăng Yến và Tuân Diệc Ca đánh lộn mấy bữa rồi thành anh em bạn bè, lúc nghỉ ngơi thường chạy qua ký túc của tiểu đoàn trinh sát, tìm Lăng Yến ba hoa chích chòe.

Cậu ta là người trong Liệp Ưng mà còn hưng phấn tò mò tới vậy, thế mà Lăng Yến lại bình tĩnh tới thế.

Lúc đến doanh trại của Trung Quốc, trời đã tối mịt. Khi xe tăng đi qua hầm trú ẩn, hàng hàng lối lối các xe tăng, lưới sắt, hàng lũy phòng ngự, chướng ngại vật, rất nhiều chiến sĩ liên tục ồ lên cảm thán.

Mặc dù mọi người đã trải qua đợt diễn tập quân sự lớn trước đây, thế nhưng đều chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy công sự trận địa phòng ngự dày đặc như vậy.

Lăng Yến học theo Tuân Diệc Ca “Ồ” lên một tiếng thật dài. Song khi thốt ra, đến chính cậu còn cảm thấy vô cùng giả dối.

Lúc mọi người đến, có hơn mười sĩ quan tiến đến chào đón, đưa mọi người tiến vào container khổng lồ đã được phân ra thành nhiều phòng ở. Bình thường, 8 người sẽ ở chung một phòng. Nhưng do Diệp Triêu là Tiểu đoàn trưởng, nên đương nhiên sẽ được ở riêng một phòng. Diệp Triêu còn chưa nói gì Lăng Yến đã cầm hành lý vào phòng anh, lau mồ hôi trên trán nói: “Thủ trưởng, tôi với ngài ở chung một phòng.”


Diệp Triêu cố tình chỉ vào chiếc giường duy nhất trong phòng nói: “Nhưng ở đây chỉ có một cái giường.”

“Không sao ạ!” Lăng Yến cười tươi: “Tôi ngủ trên đất là được rồi ạ.”

Lời vừa dứt, cậu đã ngay lập tức trải đệm ra đất, cứ như thể sợ mình mà lề mề là bị đuổi đi.

Diệp Triêu thở dài nói: “Cậu đi báo cáo, lấy thêm một chiếc giường nữa. Chúng ta ở đây suốt mấy tháng trời, nằm đất mãi sao được?”

Lăng Yến vô cùng hạnh phúc, ngay lập tức ra ngoài xin cấp thêm giường.

Mới tới đây được vài ngày, hai đội lính bảo vệ hòa bình đã gộp lại, tiếp nhận nhiệm vụ trinh sát. Phần lớn thời gian mọi người đều ở nơi đóng quân để xem xét, làm quen với tình hình nơi đây, thỉnh thoảng đi tuần ở khu vực xung quanh. Lính trinh sát và bộ đội đặc chủng gộp thành một, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ. Lăng Yến cùng Tuân Diệc Ca và Thiệu Phi gộp thành một tổ. Mỗi lần ra ngoài tuần tra, Lăng Yến đều hết sức cảnh giác, thường xuyên nhắc nhở hai người còn lại không được chủ quan, phải thật chú tâm. Đến ngay cả một cành cây hay gậy gộc cắm tại ven đường, cũng không thể lơ là bỏ qua.

Tuân Diệc Ca hỏi cậu: “Gậy gộc thì tiềm ẩn nguy hiểm gì cơ chứ?”

“Một số thành phần khủng bố thường thích cắm gậy tại nơi chôn bom tự chế.” Lăng Yến nói tiếp: “Nói chung phải cẩn thận với mọi thứ, chú ý quan sát.”

Thiệu Phi chậc chậc nói: “Lăng Tiểu Yến, cậu biết nhiều chuyện phết nhỉ!”

Lăng Yến đành đổ hết lên đầu Diệp Triêu: “Tôi là thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng mà, chuyện này là ngài ấy nói cho tôi.”

“Cậu siêu quần như vậy, thế mà còn phải làm thông tín viên?”, Thiệu Phi lại nói: “Sang năm hai người cùng ứng tuyển vào Liệp Ưng đi, rồi gia nhập vào Trung đội 2 với tôi, tôi bảo kê cho.”

“Anh chắc chắn sẽ đến!” Tuân Diệc Ca chỉ sang Lăng Yến: “Thằng nhãi này còn chưa quyết này. Suốt ngày chỉ muốn lẽo đẽo đi theo Tiểu đoàn trưởng thôi.”

“Ầy, sùng bái một người theo cách này thì không nên.” Thiệu Phi nói: “Tiểu đoàn trưởng Diệp là người có thành tích chói lọi trong Liệp Ưng. Lăng Tiểu Yến, nếu cậu thật sự sùng bái ngài ấy, thì cậu nên theo bước chân ngài ấy, trở thành bộ đội đặc chủng Liệp Ưng. Nếu cậu chỉ mãi mãi yên phận làm thông tín viên thì còn gì là tinh thần ngưỡng mộ theo đuổi nữa?”

Lăng Yến không trả lời, chỉ nói: “Lúc tuần tra không được nghĩ lung tung.”


Thiệu Phi chép miệng, lẩm bẩm: “Sao tôi cứ ngờ ngợ trước đây đã biết cậu rồi nhỉ?”

Nhá nhem tối, những chiến sĩ ra ngoài tuần tra dần dần trở lại nơi đóng quân. Từ xa, Diệp Triêu cùng Tiêu Mục Đình nhìn Lăng Yến và mọi người từ xe tăng đi xuống. Lúc xuống xe, Thiệu Phi còn cố tóm lấy Lăng Yến tính làm mấy chiêu. Lăng Yến kêu lên, âm thanh vừa lo lắng vừa lúng túng từ tận xa theo tiếng gió văng vẳng đến tai Diệp Triêu: “Bây giờ tôi phải đi tìm thủ trưởng, để lúc khác đi!”

Tiêu Mục Đình cười khẽ: “Thông tín viên của anh bám anh thật đấy!”

Diệp Triêu giải thích: “Cậu ấy còn nhỏ, mới có 21 tuổi.”

“Tuy nhỏ nhưng có võ, lúc hai đội huấn luyện chung với nhau, tôi đã chú ý tới cậu ấy. Động tác chiến thuật vô cùng chuẩn. Không chỉ vậy, còn rất linh hoạt dứt khoát, phản ứng như chớp, lực cực mạnh.” Tiêu Mục Đình nheo mắt, “Giống như lính đặc chủng xuất sắc vậy.”

Diệp Triêu cười cười nói: “Năm ngoái khi phân đội, cậu ấy chính là một trong những người xuất sắc nhất.”

Tiêu Mục Đình gật gật đầu, “Thế nhưng chuyện khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên không phải là năng lực của cậu ấy.”

“Sao cơ?”

“Mà là phản ứng của cậu ấy khi tới đây.”

Đôi mắt Diệp Triêu híp lại, nghe Tiêu Mục Đình nói tiếp: “Cậu ta chỉ là lính nghĩa vụ ưu tú, chưa bao giờ tham gia nhiệm vụ thực chiến, nhưng lại khiến tôi có cảm giác cậu ta đã từng trải qua khói lửa chiến tranh.”

Diệp Triêu nhếch môi, ánh mắt chăm chú nhìn Lăng Yến không rời.

Tiêu Mục Đình lại nói: “Thật kỳ lạ, Lăng Yến chỉ là một người lính nghĩa vụ, lại tỏa ra hơi thở của lính bộ đội đặc chủng – những người đã từng trải qua nhiệm vụ sinh tử như chúng ta.”

Những suy nghĩ đảo điên trong lòng bị đồng đội nói ra, Diệp Triêu thở hắt ra, ánh mắt nhìn Lăng Yến càng lúc càng dịu dàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.