Diệp Triêu còn chưa kịp trả lời, Lăng Yến đã lại nói tiếp: “Mà em, cũng thích anh nhất!”
*
Ở khu tập thể quân đội cả một mùa hè, sức khỏe Lăng Yến tốt lên rất nhiều. Thường thường, cứ đến mùa thu đông là Lăng Yến sẽ bị cảm cúm, ốm sốt, sau đó đủ các loại bệnh sẽ thi nhau tấn công, liên tục trong suốt từ tháng 10 cho đến mùa xuân năm sau. Nhưng năm nay, Lăng Yến chỉ bị cảm lạnh duy nhất một lần vào tháng 12, châm cứu trong một tuần thì khỏi. Việc này khiến cho già trẻ trai gái cả nhà Lăng Yến vui mừng như Tết đến. Lúc ngồi trên đùi ba mình, Lăng Yến nhân cơ hội nũng nịu: “Ba ơi, mùa hè năm tới con muốn đi tới nhà ông ngoại tiếp ạ.”
Tất nhiên là ba Lăng Yến đồng ý, hôn hôn lên mặt cậu, nói: “Cục cưng, chỉ cần con khỏe mạnh, sau này con muốn đi đâu đều được.”
Lăng Yến đang định nói với ba để sửa lại: “Con không phải ‘cục cưng’, tên con là ‘Đường Đường’”, nhưng rồi lại nghĩ ‘Đường Đường’ là tên chỉ dành riêng cho Diệp Triêu gọi, liền ngoan ngoãn hôn lại ba mình một cái thật kêu, “Ba ơi, sau này mỗi ngày con đều phải rèn luyện thân thể. Với cả, con muốn đăng ký học lớp tự chọn.”
Đây là thời mà chỉ cần gia đình có điều kiện, thì đều ép con phải đi học thêm nào là thanh nhạc, nhảy múa, hội họa. Cuối tuần nào cũng có rất nhiều đứa trẻ đau khổ vật vã, khóc lên khóc xuống tại cửa lớp học tự chọn, sống chết không muốn vào học. Thế nhưng, khi nhìn cảnh tượng ấy Lăng Yến lại cảm thấy vô cùng thèm muốn, ước ao.
Bởi sức khỏe không tốt, lúc đi học cậu thường xuyên phải xin nghỉ học, nói chi tới việc đi học lớp tự chọn. Cuối tuần, trong khi bạn bè khóc lóc không muốn đi lớp tự chọn, thì cậu đang phải cắn răng nén nước mắt đi bệnh viện. Cậu không giống những đứa trẻ khác, coi việc học tập là chuyện khủng bố như tận thế đến nơi. Trong lòng cậu, thèm khát, ước ao biết bao nhiêu mỗi ngày được ngồi tại lớp, nghe thầy cô giáo giảng bài.
Bây giờ sức khỏe cậu tốt hơn, không phải thường xuyên xin nghỉ học nữa, cũng không còn suốt ngày đi viện, cậu muốn như bao bạn học khác, được đi học lớp tự chọn, học thêm mấy môn năng khiếu.
Lăng Tiểu Yến nuôi một khát khao nhỏ nhoi, hy vọng rằng vào năm sau, khi cậu gặp lại anh Triêu Triêu, cậu đã siêu hơn rất nhiều. Không chỉ có sức khỏe tốt, mà học cũng giỏi, thậm chí còn có thể biết làm thứ mà anh Triêu Triêu không biết làm.
Chỉ có như vậy, cậu mới có thể tặng anh Triêu Triêu đồ vật quý giá.
Mùa đông năm nay, Lăng Yến đăng ký lớp học Mỹ thuật. Nhờ chăm chỉ rèn luyện cơ thể mà trong hơn nửa năm, cậu chỉ bị ốm đúng một lần.
Lăng Yến rất thông minh, lại kiên trì chăm chỉ. Tại cuộc thi cuối kỳ năm lớp hai, thành tích Lăng Yến nằm trong top 3 của cả lớp, trước khi nghỉ hè cũng được giáo viên dạy Mỹ thuật tuyên dương.
Nghỉ hè, lớp tự chọn mở lớp bồi dưỡng, thế nhưng, Lăng Yến không ở lại, cậu thu dọn dụng cụ bàn vẽ, hết sức phấn khởi nói lời chào giáo viên, hẹn mùa thu gặp lại.
Giáo viên vô cùng ngạc nhiên, hỏi Lăng Yến: “Mùa hè này Tiểu Yến không đi học à?”
“Vâng ạ!” Cậu gật đầu thật mạnh, “Em đi gặp anh em ạ!”
So với lần đầu đến nhà ông ngoại, lần này, Lăng Yến không chỉ cao hơn mà sắc mặt, sức khỏe cũng tốt hơn. Không kịp đợi mẹ, cậu vừa kéo vali vừa chạy như bay vào trong phòng, ôm lấy ông ngoại. Ngay sau đấy, Lăng Yến vọt tới phòng ngủ của mình, thay bộ quần áo đẹp nhất, rửa mặt sạch sẽ, còn bôi một ít kem dưỡng dành cho trẻ em, chải tóc vào nếp đâu ra đấy, rồi lại chạy như bay xuống dưới nhà, đến đào cũng chẳng thèm ăn, nhanh như cắt chạy ra ngoài, cuống đến độ như thể gắn tên lửa vào mông.
Mẹ cậu bật cười, gọi cậu lại: “Uống nước đã rồi hẵng đi chơi con!”
“Con không uống đâu!” Lăng Yến vừa chạy vừa đáp, cũng chẳng quay đầu lại: “Anh Triêu Triêu đã pha sẵn nước cam cho con rồi!”
Ở chỗ nhà họ Diệp, Diệp Triêu đã đứng đợi ở cửa nhà được hơn một tiếng, vừa tâng bóng vừa ngó nghiêng ngóng trông. Lúc thường ngày, mỗi lần tâng bóng anh có thể tâng tới mấy chục lần, ấy vậy mà lần này, cao nhất cũng chỉ tâng được có 5 lần.
Vừa nghĩ tới việc Đường Đường sắp đến đây, động tác quen thuộc như tâng bóng cũng chệch choạc hết cả.
Một bóng người nhỏ nhắn từ chỗ rẽ hiện ra, Diệp Triêu khẽ kêu lên một tiếng, quả bóng rơi luôn xuống mặt đất, lăn đi thật xa.
Lăng Yến mở hai cánh tay, âm thanh non nớt ngọt dịu vang lên, tựa như hương vị ngọt ngào sánh quện của mật ong giữa mùa hè oi bức.
“Anh Triêu Triêu ~!”
Lăng Yến nhào vào trong lòng Diệp Triêu, ra sức dụi dụi cọ cọ trong ngực Diệp Triêu. Rất lâu rất lâu sau cậu mới ngẩng mặt lên, trong đôi mắt là những mảnh bóng rơi rớt khi ánh nắng xuyên qua tán cây, “Anh Triêu Triêu, em rất nhớ anh!!!”
Diệp Triêu nhéo mặt cậu, đem nỗi nhớ nhung giấu chặt trong lòng, xoay xoay người cậu một vòng, hỏi: “Đường Đường, em đã khỏe hơn chưa?”
“Em khỏe hơn nhiều lắm rồi, em còn cao…”
Lăng Yến đang định nói mình còn cao lên nữa, nhưng nhìn lại Diệp Triêu, ngay tức khắc cậu cảm thấy mất hết cả tinh thần: “Anh Triêu Triêu, sao anh cao dữ vậy hả?”
Anh có thể chờ em, một chút thôi được không?
Vào năm ngoái, Diệp Triêu cao hơn cậu nửa cái đầu, sang năm nay, anh đã cao hơn cậu những một cái đầu. Cậu đập đập vào ngực Diệp Triêu, bắt đầu giở trò lưu manh: “Anh Triêu Triêu, anh cao như thế thì thừa sức cõng em rồi.”
Mặc dù Diệp Triêu chẳng hiểu chuyện chiều cao với cõng Lăng Yến có liên quan gì tới nhau, nhưng anh vẫn cười, tự nguyện cúi xuống cõng Lăng Yến lên.
Lăng Yến thích nhất là được Diệp Triêu cõng, cậu cọ cọ sau gáy Diệp Triêu, nhẹ nhàng nói: “Anh Triêu Triêu, một chốc nữa em vẽ cho anh xem. Em học vẽ hơn nửa năm, giáo viên khen em có tố chất nghệ sĩ đó.”
Vào buổi tối hôm đó, Lăng Yến đã cho Diệp Triêu mở mang tầm mắt, biết thế nào là ‘tố chất nghệ sĩ’.
Trên mảnh giấy A4 vẽ một cậu nhóc cõng một cậu nhóc khác, nếu như không có dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Anh Triêu Triêu” cùng “Đường Đường”, có trời mới biết hai thằng nhóc được tô tô vẽ vẽ bằng bút màu sáp này là ai.
“Đường Đường” đang ngủ say, nước mũi ròng ròng.
“Anh Triêu Triêu” có cơ bụng tám múi, nhìn qua còn tưởng Ninja Rùa trên boong tàu*.
Lăng Yến đem bức vẽ dán trong phòng ngủ Diệp Triêu, cười phấn khởi, nét mặt như muốn được khen ngợi: “Anh Triêu Triêu, Đường Đường vẽ có đẹp không?”
Diệp Triêu rất ăn ý mà gật gật đầu: “Đẹp lắm!”
… Có mà như quỷ ấy!
*Ninjia Rùa: (=]]]])
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Mùa hè những năm sau, Lăng Yến đều đến. Lúc đầu, cậu chỉ chơi với Diệp Triêu, sau đó cậu cùng Diệp Triêu và nhóm bạn khác đá bóng, chơi bóng rổ. Vào năm lớp bốn, cậu còn cùng đám nhóc khu bên tụ tập đánh lộn mấy trận.
Lăng Yến đã cao lên nhiều, xương cốt cũng rắn chắc hơn, càng ngày càng ít bị bệnh, sức lực cũng mạnh mẽ hơn hẳn. Nhờ có phản ứng linh hoạt cùng động tác thân thủ nhanh nhạy sắc bén, lúc đánh nhau cậu sẽ không rơi vào thế yếu, nên chưa từng bị thương.
Tất nhiên, có được như ngày hôm nay, công đầu chính là nhờ vào sự che chở của Diệp Triêu dành cho cậu.
Lớn hơn chút nữa, Lăng Yến nói chuyện không còn nũng nịu yếu ớt như hồi còn bé, nhưng cách gọi ngọt ngào như mật “Anh Triêu Triêu” vẫn y như cũ chẳng có gì thay đổi.
Sau khi học xong Tiểu học, mẹ cậu không đưa cậu tới nhà ông ngoại nữa mà để tự cậu đi. Một mình cậu ngồi tàu cao tốc, kéo theo vali hành lý tới nhà ông. Sau khi đến trạm dừng, dĩ nhiên ở cổng ra sẽ có người tới đón cậu.
Người ấy không ai khác mà chính là anh Triêu Triêu của cậu.
Hai người đều khá cao, so với bạn bè cùng trang lứa thì cao hơn hẳn. Mấy năm nay, Diệp Triêu vẫn cao hơn Lăng Yến một cái đầu. Lăng Yến rất thỏa mãn với cách biệt chiều cao này, bởi khi cậu dựa vào lồng ngực Diệp Triêu, anh như thể đang ôm trọn lấy cậu, khi cậu muốn hôn lên cằm anh, thì chỉ cần kiễng chân lên một chút mà thôi.
Mấy năm đã trôi qua, sở thích của cậu vẫn không hề thay đổi, vẫn thích được Diệp Triêu cõng.
Giữa dòng người đến người đi ở trạm dừng tàu cao tốc, Diệp Triêu nắm tay, kéo cậu ra ngoài, Lăng Yến đột nhiên giở chứng, đứng im lìm tại chỗ, vỗ vỗ phía sau lưng Diệp Triêu, nói: “Anh Triêu Triêu, em mệt quá, không đi nổi nữa, anh cõng em nhé!”
Diệp Triêu nhìn nhìn khắp xung quanh: “Ở đây rất đông người, về đến nhà anh cõng em.”
“Cõng luôn bây giờ nha anh?” Lăng Yến ngồi thụp xuống, tỏ vẻ đáng thương xoa xoa mắt cá chân: “Chân em mỏi nhừ rồi, thật sự không đi được nữa.”
Diệp Triêu nhìn đỉnh đầu cậu, thở dài một cái, biết tỏng cậu đang vờ vịt đáng thương, nhưng vẫn quay người, ngồi xổm trước mặt cậu: “Lên đi!”
Lăng Yến cười tươi leo lên lưng anh, kề môi bên vành tai Diệp Triêu nói: “Anh Triêu Triêu, anh đúng là số dzách!”
Từ trạm dừng tàu cao tốc đến chỗ tàu điện ngầm, Diệp Triêu cõng Lăng Yến, một tay Lăng Yến ôm cổ anh, một tay kéo hành lý, cằm đặt tại vai anh, nghe anh cằn nhằn với mình:
“Sắp vào cấp II rồi mà còn bắt anh phải cõng, Đường Đường, em không biết thế nào là xấu hổ hả?”
Lăng Yến lắc lắc đầu: “Anh là anh Triêu Triêu của em, mắc mớ gì mà em phải xấu hổ?”
Khóe môi Diệp Triêu cong lên, đôi mắt dịu dàng thăm thẳm.
Lăng Yến lại nói tiếp: “Anh Triêu Triêu, khi em lên cấp II rồi, anh sẽ không cõng em nữa sao?”
Diệp Triêu không trả lời.
Lăng Yến áp sát lên cổ anh, “Anh Triêu Triêu, anh rất tốt với em, sau này thể nào anh cũng sẽ cõng em, em biết mà!”
Diệp Triêu cố tình nói lạnh lùng: “Làm sao em biết?”
“Tất nhiên là em biết chứ!” Lăng Yến nói: “Bởi vì anh là anh Triêu Triêu của em, anh thương em nhất!”
Diệp Triêu còn chưa kịp trả lời, Lăng Yến đã lại nói tiếp: “Mà em, cũng thích anh nhất!”