Mê Trước Cưới Sau

Chương 12


Đọc truyện Mê Trước Cưới Sau – Chương 12

Trưa hôm sau, ở một quán cà phê trong bầu không khí thật khác thường, Khưu Sinh mặc một bộ âu phục màu xám tro, thường xuyên đưa tay lên đẩy vào mép kính mắt đang nằm trên cái mũi, tựa hồ đang rất chăm chú lắng nghe người đàn ông đối diện nói huyên thuyên, trên thực tế…… Có quỷ mới biết anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu Lộc ngồi đợi một bên, kiên trì giữ nguyên tình trạng im miệng không nói, câm như hến, Khưu Sinh đã căn dặn, trừ khi thật cần thiết, còn không thì cô không cần phải lên tiếng.

Cho dù mở miệng, cũng phải gọi anh một tiếng ‘Sếp’, bởi vì hôm nay thân phận của anh khá khác biệt, là giả mạo người công ty mới phái tới để đàm phán ký kết hợp đồng, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Trình Tiểu Lộc. Muốn Tiểu Lộc không nói lời nào cũng không khó, nhưng mà, cô là một người bình thường nha! Nghe thấy gã đàn ông diện mạo hèn mọn, biểu tình khoa trương kia đang không ngừng quở trách cô, sao cô có thể nhẫn nhịn được chứ?!

“Khưu tiên sinh, anh nói xem, cô nhân viên này có phải rất quá đáng không. Tôi đã hẹn với một cô gái suốt hai tháng, hôm đó cô ấy cuối cùng cũng đồng ý rồi, kết quả vì phải đến chổ hẹn để bàn bạc chuyện hợp tác với công ty các người, nên tôi đành hủy cuộc hẹn với cô ấy, nhưng mà người của anh ở đâu? Cô nhân viên của anh lại cho tôi leo cây! Leo cây, ôi chao, anh có biết hành vi này nghiêm trọng thế nào không, là quá mức tồi tệ, đó chẳng phải là vô đạo đức sao? Đối với loại nhân viên có tư cách thế này tôi đề nghị anh cứ đuổi thẳng đi, đúng là tội ác tày trời….”

“Lão……” Mẹ nó!

Tiểu Lộc nắm chặt hai tay lại thành hai nắm đấm, ưỡn ngực, theo bản năng muốn mắng người. Cái gì chứ, không phải chỉ là lỡ hẹn thôi sao, có cần biến cô thành thứ sát mẫu gian phụ, bán nước cầu vinh không, cái thứ gì vậy hả. Cũng không chịu tự xét lại bản thân mình, người ta sao không thèm đồng ý hẹn hò với lão chứ, miệng xúc xích, mũi cóc, đầu phân, mắt chuột! (Yu: thô pỉ, quá sức thô pỉ.)

Thật muốn chọt thẳng vào mắt lão, lại đá cho một đá. Nhưng mà ánh mắt sắc bén của Khưu Sinh đang chăm chú nhìn, Tiểu Lộc đành phải sờ sờ cái mũi, nhịn xuống.

“Lưu tiên sinh, nhân viên của tôi, tôi sẽ xử lý, trước tiên chúng ta bàn vào chuyện chính có được không? Không phải anh nói còn có việc phải làm, chỉ có một giờ đồng hồ thôi sao?” Khưu Sinh mỉm cười, dẫn dắt đề tài vào chuyện chính.


Cuối cùng, Tiểu Lộc cũng hiểu vì sao hôm nay anh lại đột nhiên đeo kính. Bởi vì, có như thế, nhìn anh mới giống mấy kẻ gian thương, cũng hoàn toàn khiến người nhìn không đoán được cảm xúc của anh đằng sau cặp kính ấy.

ܖề bảng hợp đồng, công ty chúng tôi cũng không khó kiếm được khách hàng, nhưng thương hiệu công ty chúng tôi lại rất có tiếng trên thương trường. Cho nên, tôi cũng không thể tùy tiện giao việc quảng cáo cho một công ty không có kinh nghiệm được. Vì thế, tôi hi vọng, qua mẫu quảng cáo, sản phẩm công ty chúng tôi phải có được sự nổi bật ……”

“Chẳng hạn như thế nào?” Khưu Sinh nhẫn nại cắt ngang lời kẻ đang thao thao bất tuyệt.

Gã kia suy nghĩ thật lâu, rốt cục vắt hết óc nói ra vài thứ “Chẳng hạn như độ cảm quang của sản phẩm công ty chúng tôi là dùng công nghệ CCD lắp ráp, độ phân giải, độ tương phản, mọi phương diện khác đều ưu việt hơn so với một số sản phẩm cũng sử dụng công nghệ CMOS. Chính xác là dùng màu gốc CCD, so với một số sử dụng các sản phẩm bổ sung màu CCD, hình ảnh chụp màu sắc gốc sẽ càng dễ dàng hơn cho việc chế tác hậu kỳ, màu sắc cũng thêm sống động hơn. Quên đi, nói những cài này ngài cũng sẽ không biết, tóm lại chính là……”

“Theo tôi được biết có một số máy ảnh kỹ thuật số Canon là sử dụng công nghệ CMOS*, kết quả hình ảnh cũng chẳng hề thua kém gì so với sử dụng công nghệ CCD*. Còn nữa, so với màu gốc CCD mà nói, màu sắc bổ sung gam màu rộng hơn, độ mềm mại cũng cao hơn. Cho nên, những thứ anh vừa nói thật sự được xem là ưu thế của sản phẩm sao? Cho dù là vậy, anh cảm thấy những thuật ngữ chuyên môn này đặt trong mẫu quảng cáo có thể thu hút người khác sao?” Rốt cuộc, Khưu Sinh cũng không còn kiên nhẩn, không ngừng gõ gõ ngòn tay lên mặt bàn, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại cho thấy anh đang bất mãn. (Yu: là chip cảm biến trong máy ảnh)

“……”

“……”

Tiểu Lộc cùng vị Lưu tiên sinh kia đồng thời đều rơi vào trạng thái trầm mặc.


Trong ấn tượng của Tiểu Lộc, đây là lần duy nhất anh nói chuyện nhiều như vậy, đúng là không nói thì thôi, vừa nói đã có thể khiến người ta nghẹn họng đến á khẩu không nói lại được lời nào.

“Thứ người tiêu thụ quan tâm chẳng qua chỉ là giá cả, kiểu dáng, màu sắc ảnh, bộ nhớ máy. Có lẽ, cũng có một số người quan tâm đến hình ảnh chụp ban đêm sẽ như thế nào. Tôi chỉ muốn hỏi anh muốn làm nổi bật điểm gì của những phương diện này?”

“….. Cái này, bên anh quyết định là được rồi.” Lưu tiên sinh xấu hổ, kho khan vài tiếng, lấy lại tinh thần.

“Ồ? Vậy phong cách quảng cáo thì sao?” Khưu Sinh cười cười, rất hài lòng với phản ứng của lão, tiếp tục hỏi.

“Quảng, quảng cáo là chuyên môn của các anh, các anh tự quyết định là được rồi…….”

“Tương tự như mẫu quảng cáo ‘Hằng Nguyên Tường mười hai con giáp’ cũng có thể?”

“Có thể có thể.” Đó là cái gì vậy?


Trong phòng làm việc im ắng.

Lê Nhược Lâm nhíu mày nhìn bản hợp đồng trong tay, lại ngẩng đầu đánh giá hai người đang ngồi ở đối diện…… Sắc mặt khẩn trương của Trình Tiểu Lộc cùng với dáng vẻ hài lòng thỏa mãn của Khưu Sinh.

“Thật ra là thế nào? Tôi không nhớ công ty có phái nhân viên cấp cao nào đi đàm phán hạng mục này.” Hợp đồng đàm phán tuy thành công, nhưng Lê Nhược Lâm lại cười không nổi.

“Chuyện đó ….. Là do em không tốt, bởi có chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên đã làm lỡ hẹn, tình thế quá cấp bách nên mới nhờ Khưu Sinh giúp em. Hơn nữa …. Hơn nữa cũng do chị nói thôi, anh ta có chút hiểu biết về máy ảnh, có kiến thức chuyên nghiệp đến đàm phán cũng dễ dàng hơn một chút ……” Do bị Lê Nhược Lâm nhìn chăm chăm mình không chớp mắt, giọng Tiểu Lộc càng lúc càng yếu đi, cuối cùng cũng dứt khoát ngậm miệng lại.

Khưu Sinh nhấp nháp tách cà phê, mắt liếc nhìn người nào đó bên cạnh đang khiếp đảm, khinh thường, hừ một tiếng, “Quan trọng là kết quả, không phải quá trình.” (Yu: trính soát.)

“Con người luôn luôn quan tâm đến quá trình.” Nhược Lâm bất đắc dĩ đưa tay xoa nhẹ đôi mày đang nhíu chặt lại, đem mũi nhọn chuyển hướng sang Tiểu Lộc: “Cô có biết bản thân mình vẫn đang là tổ trưởng thực tập hay không? Lúc trước tôi cũng có nói qua với cô hạng mục này rất gấp, nếu có thể hoàn thành mà được khách hàng hài lòng, tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi, cô cũng có thể lập tức thành tổ trưởng chính thức. Đã nói đến như vậy rồi mà chẳng lẽ cô còn không hiểu công ty coi trọng hạng mục này bao nhiêuCô có biết bộ phận ý tưởng có bao nhiêu người muốn tiếp nhận hạng mục này không? Cô lại còn có thể sai hẹn với khách hàng…. Trình Tiểu Lộc, đây là nơi làm việc, không phải trường học. Dù chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thôi, thì đều có thể bị bất cứ ai đó phóng đại lên, làm cho to chuyện.” (Yu: mình rất đồng cảm với khúc này, đau đớn quá, đi tự kỷ đây ~~~~~)

“Có ai đó làm to chuyện sao?” Nghe ra ý tứ trong lời nói của Lê Nhược Lâm, Khưu Sinh nhướn mày hỏi.

Khưu Sinh vừa mở miệng, lại khiến cho Nhược Lâm nhớ tới một người có vấn đề còn nghiêm trọng hơn, “Còn anh nữa. Tại sao lại tắt máy di động hả? Địa điểm thuê tốt lắm, đạo cụ cũng chuẩn bị xong, mọi thứ đều sẵn sàng, giờ toàn bộ tiến độ đều vì chuyện anh mất tích mà phải tạm dừng. Tôi đã nói với anh qua điện thoại, nhóm ảnh chụp kia yêu cầu rất phức tạp, khách hàng muốn phải nhanh chóng hoàn thành, mẫu quảng cáo ô tô này công ty đang để mắt tới cũng rất gấp rút, anh làm như thế là có ý gì? Cho dù không lo lắng cho công ty chúng ta, anh cũng phải lo lắng cho anh Hạ Tương……”

“Tôi không phải đã trở lại sao? Ảnh chụp tôi sẽ đúng giờ giao ra đây.” Khưu Sinh nhún vai, giọng nói có chút mềm mại. Anh Tương là ông chủ


Anh Tương là ông chủ chổ Khưu Sinh làm việc, cũng là điểm yếu của Khưu Sinh, nếu không có anh Tương giúp đỡ, giờ chắc hẳn là anh còn đang lâm vào cảnh mờ mịt.

“Ah? Không phải anh nói mẫu quảng cáo ô tô kia chỉ còn công tác hậu kỳ thôi sao?” Tiểu Lộc nhịn không được chen miệng vào.

Chẳng lẽ là gạt người ? Anh ta bỏ lại công tác đến tìm cô? Có cần làm người ta cảm động như vậy không hả?

“Có một nhóm ảnh chụp khách hàng không hài lòng, nói là hy vọng có thể đổi bối cảnh sangmùa thu, như vậy khung cảnh mới có vẻ lãng mạn, cũng có vẻ tương xứng với tên gọi của dòng xe này. Lúc trước chúng tôi có hậu kỳ chế tác thành khung cảnh mùa thu, nhưng mà họ nói muốn phải là khung cảnh thiên nhiên thuần túy.” Về điểm này, Nhược Lâm cũng hiểu được thực sự rất phiền toái, “Đúng rồi, Khưu Sinh. Phiền anh giúp tôi chuyển lời cho Cổ Húc Nghiêu, là chính khách hàng yêu cầu cảnh thiên nhiên thuần túy mùa thu, không phải tôi! Để hắn không cần phải nổi trận tam bành, chạy đôn chạy đáo, đến công ty tìm tôi cãi nhau, bộ phận bảo an của chúng ta cũng đã bề bộn nhiều việc lắm rồi!”

“Oh, được.” Khưu Sinh cười khẽ, xem ra Cổ Húc Nghiêu lại đến đây tìm Lê Nhược Lâm gây phiền toái không ít lần rồi. Hắn rất ít khi thấy Lê Nhược Lâm không đối đó được với ai, cũng rất ít khi thấy Cổ Húc Nghiêu nho nhã mắng chửi người khác, nhưng không hiểu sao, chỉ cần đụng mặt là hai người họ không hẹn mà cùng trở nên khác thường.

Tiếp theo, yên lặng hồi lâu, ai cũng không nói chuyện, cuối cùng là Lê Nhược Lâm lên tiếng trước.

“Hai người dường như cũng còn nhiều việc gấp mà, ngồi đây làm gì nữa?”

“……” Tiểu Lộc bất đắc dĩ.

“……” Khưu Sinh mặt mày u ám trừng mắt nhìn cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.