Mê Tông Tuyệt Đao

Chương 3: Chưa tuyệt lộ sinh mạng vãn hối - Giao trọng trách, ẩn tình Thiếu Lâm


Đọc truyện Mê Tông Tuyệt Đao – Chương 3: Chưa tuyệt lộ sinh mạng vãn hối – Giao trọng trách, ẩn tình Thiếu Lâm

Rồi cũng đến lúc gã mừng rỡ kêu :

– Tạ ơn Trời Phật cuối cùng đại sư cũng tự tỉnh lại, khiến mấy ngày qua vãn bối cứ áy náy lo toan, từng ngỡ đã làm đại sư vong mạng.

Tăng nhân nặng nề hé mở đôi mắt cứ luôn lờ đờ :

– Đây là đâu? Bần tăng đã nằm như thế này mấy ngày rồi ư?

Gã xoay mình qua một bên, sau một lúc loay hoay gã quay lại với một bát nghi ngút khói bốc đượm :

– Trước nhất, hiện chúng ta đã thoát nạn. Vì thế điều thứ hai đại sư hãy yên tâm và dùng ngay một ít cháo loãng cho lại sức. Nhưng vãn bối xin nói trước, đây là bát cháo gà, dù biết đại sư chay lạt nhưng vẫn khuyên đại sư nên dùng.

Tăng nhân nhìn gã :

– Tiểu thí chủ dù đang hốc hác thấy rất rõ, nhưng hai mắt vẫn tinh nhanh. Có phải mấy ngày qua cam chịu đói, chỉ hôm nay mới được cơ hội, do vừa ăn xong nên thần tình tươi tỉnh?

Gã cười xòa :

– Quanh đây hoang vắng, chỉ may mắn lắm vãn bối mới tìm được chú gà. Thoạt đầu cứ ngỡ là gà rừng, lúc bắt xong mới biết không phải, mong đại sư chớ trách. Vì nào phải vãn bối muốn bắt trộm gà của người.

Tăng nhân thở dài thườn thượt :

– Nếu bần tăng không ăn thì phụ lòng tiểu thí chủ, hai là sẽ khiến cho bản thân vong mạng, ắt sẽ chẳng còn cơ hội hoàn thành trọng trách phải gánh vác. Còn chấp nhận ăn thì một là phải phá giới và điều thứ hai, nghiêm trọng hơn, là cùng đồng lõa với tiểu thí chủ phạm tội trộm gà. Thật là nghiệp chướng, A di đà Phật.

Gã cũng thở ra :

– Vãn bối lập lại bản thân không hề chủ tâm trộm gà. Hơn nữa, chẳng phải đại sư từng nói, chỉ cần thoát hiểm sẽ cho bọn họ biết thế nào là nhất chưởng gì đó hay sao? Và lẽ ra vãn bối vẫn nên gọi đại sư là đại bá phụ. Nếu đại bá phụ không ăn, phải chăng bao công sức tiểu điệt bỏ ra cứu đại bá phụ trở thành vô nghĩa sao?

Tăng nhân chợt bảo :

– Tiểu Long ngươi nói đúng. Vì từ lúc này trở đi ta là Trương Thái Toàn, thay cho thân phận một Liễu Vũ đích thực đã hai lần táng mạng nếu không nhờ ngươi cứu. Được ta ăn. Sau đó Trương Thái Toàn này có hoàn thành trọng trách hay không ắt hẳn còn nhờ đến ngươi nhiều.

Gã cười vui vẻ :

– Đại bá phụ đã ưng thuận? Vậy hãy mau há miệng, để tiểu điệt bón cho đại bá phụ ăn.

Càng được ăn, tăng nhân càng thêm tươi tỉnh. Vì thế, đang lúc chờ gã múc thêm chén cháo thứ ba, tăng nhân chợt hỏi :

– Đây là một ngôi miếu hoang? Ngươi thật khinh suất, há không biết để truy tìm, thường khi mọi người vẫn chú tâm tìm những nơi tương tự?

Gã quay lại với bát cháo chỉ lưng lửng :

– Ngôi miếu này chỉ hôm nay tiểu điệt mới đưa đại bá phụ đến, không những đã cách xa dòng sông nơi chúng ta thoát mà còn nhờ tiểu điệt nhận được tin Lục lão đã thiệt mạng nên mới dám ẩn thân ở đây.

Tăng nhân kinh nghi :

– Lục lão đã chết? Tại sao?

Gã nhún vai :

– Nhân lúc đại bá phụ vẫn hôn mê, đôi khi tiểu điệt cũng mạo hiểm đi nghe ngóng, nhưng nào dám dò hỏi nhiều, chỉ biết lúc thuyền vỡ và đắm, chẳng hiểu sao Lục lão cũng đắm theo thuyền. Đến khi tìm thấy thì lão đã chết rồi. Nghe đâu ngay hôm nay sẽ là ngày an táng lão.

Tăng nhân giật mình :

– Vậy là do lão bị trúng độc rồi. Há lẽ sơ tâm, lúc ngươi thổi mạnh Thiết bổng làm ám khí phát ra, vì lão để ám khí chạm vào, dù chỉ sượt qua da, độc chất cũng theo vào đó thấm vào máu huyết, phát tán làm lão vong mạng? Sở dĩ ta đoán như thế vì từng biết thứ độc chất được Lục lão tẩm vào ám khí là độc dược tối kỵ nếu chạm vào nước. Điều này chứng tỏ Lục lão vừa có ác ý, vừa quyết tâm thu thập ta, lão đã theo ngươi, cũng lao vào đáy sông, qua chỗ vỡ ở sàn thuyền. Ngờ đâu độc chất đã công phạt, khiến cho lão dù tinh thông thủy tính cũng lâm vào cảnh sinh nghề tử nghiệp.

Gã nghe xong lại nhún vai :

– Dẫu hư thực thế nào tiểu điệt cũng chẳng cần biết. Chỉ thấy lão chết là đáng. Ai bảo lão sinh nhị tâm, toan lấy oán báo đức. Định hại đại bá phụ từng có ân cứu tử với lão.

Tăng nhân lại hỏi :

– Điều gì khiến ngươi lúc còn ở trên thuyền, lại đề quyết lão toan hại ta?

Gã đáp :

– Lục lão đã nói dối. Vì lúc thuyền lạ một lần nữa tiến lại gần, chính mắt tiểu điệt đã nhìn thấy trên thuyền lại có Lục Quyền hiện diện.

Tăng nhân bán tín bán nghi :

– Ý nói Lục Quyền vì không tin lời Lục lão nên vẫn nghi ngờ thân phận từng là tăng nhân Thiếu Lâm phái của ta?

Gã giải thích – Tiểu điệt chẳng dám nghi ngờ ai. Chỉ lấy làm lạ là tại sao Lục lão dù phát hiện Lục Quyền vẫn không thừa nhận? Để rồi Lục lão chỉ cần lấy quyền một thân phụ ra lệnh, thì lo gì không bảo được Lục Quyền cho thuyền quay lại ngay.

Tăng nhân gật gù :

– Ngươi bảo cũng phải nhưng có thể đấy là do Lục Quyền tự ý hành động, phần Lục lão do đã lỡ lời đề cao bản thân, cho Lục Quyền chẳng bao giờ dám trái lệnh nên dù phát hiện vẫn vờ như không thấy. Và nếu là vậy, phải chăng cái chết của Lục lão có phần oan khuất, với lỗi là do ta và ngươi ngờ sai?


Gã lo lắng :

– Dù thế nào đi nữa tiểu điệt không thể một mình chịu trách nhiệm với cái chết của Lục lão vì trước đó tiểu điệt có hỏi ý kiến của đại bá phụ, không đúng sao?

Tăng nhân phì cười, tự đưa tay đón bát cháo lúc này đã nguội :

– Nào phải ta có ý trách ngươi. Huống hồ để minh bạch điều này rất dễ. Ta chỉ cần dò hỏi ở Lục Quyền, ấy là ta nói chuyện sau này, nếu Lục Quyền nuôi lòng phẫn hận, cho Lục lão chết là vì bị chúng ta sát hại, thì tự điều đó cũng nói lên đã có mưu toan thông đồng giữa hai phụ tử y… Và để minh bạch hơn, giả thử hai phụ tử y quả thật lập mưu là tuân theo mệnh lệnh của Phi Kiếm bang, thì cái chết của Lục lão là điều chẳng cần ta hoặc ngươi áy náy. Mà này, đã lâu mới được ăn lại gà, ngon thật đấy.

Nhìn tăng nhân lúc này không những khen ngon mà tự ý húp một hơi cạn bát cháo, gã phì cười :

– Đại bá phụ quyết định phá giới thật sao?

Tăng nhân bảo :

– Như đã nói, Liễu Vũ đại sư đã chết. Và giờ đây, vì Lục lão đã vong mạng, đích thực đến lúc ta lấy lại thân phận Trương Thái Toàn, đồng thời sẽ hoàn toàn an tâm quay về căn nhà thuở nào ta từng lưu ngụ, trước khi ưng thuận thí phát qui y, trở thành Phật môn đệ tử. Nào chúng ta đi thôi. Hay ngươi không muốn mạo hiểm nữa nếu tiếp tục đi cùng ta.

Gã có một thoáng phân vân :

– Nếu ngại mạo hiểm tiểu điệt đã thoát đi từ lâu rồi. Tuy nhiên chỉ có điều, tiểu điệt chẳng tiện lưu lại cạnh đại bá phụ lâu, vì ý nguyện của tiểu điệt vẫn mong sớm tìm được mẫu thân.

Tăng nhân phì cười :

– Điều ngươi mong muốn là chính đáng, dĩ nhiên ta không hề ngăn cản. Dù vậy phần thì ta đã có sắp đặt, phần thì để đền đáp hai lần được ngươi cứu mạng, hãy đi cùng ta, ắt ta có cách thành toàn cho ngươi.

Gã vụt hiểu :

– Thành toàn đại bá phụ định chỉ điểm võ công cho tiểu điệt?

Tăng nhân ra vẻ bí ẩn – Xem ra ngươi cũng đang mong muốn điều đó? Vậy đừng chần chừ nữa. Cứ theo ta khắc rõ.

Gã lại dìu tăng nhân đi nhưng lần này có chủ đích và phương hướng rõ ràng, không còn đi loạn bừa như mấy ngày qua nữa.

* * * * *

Với cỏ cây hoang dại mọc um tùm, kể cả các lối đi cũng bị phủ kín cơ hồ khó phát hiện, lại kèm theo sự tỉnh lặng, như thể quanh đây đã lâu rồi chẳng có dấu chân người tìm đến hoặc hữu ý hay tình cờ ngẫu nhiên, lẽ đương nhiên khu trang viện nhỏ bên trong dù muốn dù không cũng được xem là chỗ hoang phế, chẳng mảy may có chút sinh khí nào dù nhỏ. Nhưng ở sâu tận bên trong thì khác, nơi tiếp giáp với một trũng núi nhỏ và là chỗ duy nhất lộ thiên, nhờ đó đón nhận ánh dương quang đã đến lúc vượt quá phần vách núi tạo ra chỗ trũng để chiếu những tia nắng rực rỡ vào, thì ngay lúc này đang có một thiếu niên anh tuấn vẫn lẳng lặng một mình luyện võ.

Vầng dương quang lên mỗi lúc một cao và khi treo lủng lẳng ngay bên trên đỉnh núi thì cũng là lúc thời khắc điểm đầu giờ mùi, nghĩa là chỉ còn một giờ nữa thì đến giữa trưa. Khi đó gã thiếu niên hớn hở dừng lại, không luyện nữa. Đồng thời gã còn cười hài lòng, xoay người và hướng mặt về phía trũng núi để bất ngờ lên tiếng hỏi ai đó :

– Nghĩa phụ thấy hài nhi luyện công như thế nào? Đừng nói là vẫn khiến nghĩa phụ thất vọng nha?

Hóa ra sâu bên trong trang viện hoang phế không chỉ có một mình gã lưu ngụ. Trái lại, ngay khi gã dứt tiếng, lập tức từ phía trũng núi xuất phát ngay câu đáp, nhất định chỉ là nghĩa phụ, theo cách gã vừa xưng hô, thanh âm ấy tuy nhỏ nhẹ từ hòa nhưng vẫn biểu đạt sự nghiêm khắc cần thiết :

– Như từ đầu đã nói, Long nhi ngươi dù gì cũng có tư chất luyện công, lại thêm chuyên cần nhẫn nại, hiển nhiên sau một năm khổ luyện không thể không có thành tựu nhất định. Tuy nhiên theo thời gian ta càng nhận ra…

Thanh âm nói được đến đây chợt kết thúc, Thay vào đó chợt chuyển thành một cơn ho khúc khoắc kéo dài, khiến gã Long nhi thoạt nghe lập tức bật người chạy ngay đến chỗ phát thoại :

– Bệnh tình nghĩa phụ vẫn chẳng thuyên giảm. Cứ như thế này, hài nhi sao yên tâm rời xa nghĩa phụ?

Nơi gã chạy đến là phía dưới một cội đại thụ cao to. Ở đó nửa nằm nửa ngồi và dựa ngửa vào thân cội cây là một lão nhân cố tình để dài cả râu và tóc hầu che kín khuôn mặt.

Tuy vậy qua lượt tóc dài buông xõa trước trán, ánh mắt nghiêm khắc của lão nhân vẫn phát ra những tia nhìn, chiếu xạ vào gã Long nhi :

– Nghĩa phụ đã ủy thác những chuyện gì Tiểu Long ngươi quên rồi sao? Đương nhiên ta cũng muốn lưu ngươi lại hầu sửa chữa những điều lầm lẫn, do ta quá nôn nóng truyền thụ võ công cho ngươi nên sa vào điều tối kỵ là dục tốc bất đạt. Nhưng thời gian đã không cho phép ta chờ đợi nữa. Một năm đã trôi qua, tuy đối với bản thân ngươi dù quá ít, là ám chỉ ta chưa hài lòng về các sở học ngươi đạt được, nhưng đối với ta và nhất là đối với những trọng trách ta đảm nhận lại quá dài. Thôi thì đành tùy theo số phận, cứ tận nhân lực, giả như thuận theo ý trời thì tất cả sẽ diễn khai theo những gì sắp đặt. Kỳ dư không thể…, a…, ắt cũng đến lúc ta đành phó thác mọi trọng trách lại cho ngươi.

Tiểu Long phục người ngồi cạnh lão nhân :

– Hài nhi hứa sẽ tận lực, nhất định sẽ mau quay về để tiếp tục hầu hạ nghĩa phụ. Huống hồ sứ mệnh lần này nghĩa phụ giao phó đối với hài nhi nào có quá khó. Chỉ là một chuyến hành trình dài ngày mà thôi. Chậm nhất là mất một hoặc hai tuần trăng là nhiều. Nghĩa phụ xin hãy nhẫn nại và tự bảo trọng, hãy lạc quan vì thế nào hài nhi cũng hoàn thành.

Lão nhân gật đầu hài lòng :

– Nói thật ta vẫn chưa an tâm với việc Tiểu Long ngươi dù gì cũng chỉ mới mười sáu tuổi, huống hồ nội lực hỏa hầu cần cho các công phu ta đã truyền thụ cho ngươi lại chưa đạt bao nhiêu. Dù vậy đúng như ngươi nói, điều ta phó giao cho ngươi lần này nếu như suôn sẻ và nhất là tình bằng hữu huynh đệ giữa họ và ta chẳng hề đổi thay theo thời gian, thì đích thực chỉ là một hành trình dài. Thế nên hãy khắc ghi lời ta khuyên. Một là không bao giờ tùy tiện sính cường, nhúng mũi vào các việc vô can. Hai là tự lượng sức, vạn nhất chạm trán những nhân vật có tính khí nóng nảy, thích gây sự thì chữ nhẫn nếu vận dụng đúng ắt hẳn chỉ có lợi cho ngươi. Và điều thứ ba là…

Nói đến đây lão nhân lại ho một tràng dài,là một cơn ho thật tồi tệ khiến mấy lần cứ ngỡ lão nhân sẽ bị hụt hơi và bị mất mạng vì ngạt. Thế nhưng trái ngược với thái độ lo lắng của Tiểu Long, lão nhân sau khi dứt cơn ho vẫn thản nhiên vừa xua tay vừa tiếp tục các lời dặn cần thiết :

– Đừng quá lo, đâu phải điều này chưa từng xảy ra và vì đã quen chịu đựng, Trương Thái Toàn ta tuyệt đối không dễ mất mạng. Tương tự đây là lời dặn kế tiếp của ta. Hãy luôn ghi nhớ dù bất luận là ai kể cả những bằng hữu của ta, đích thực chẳng ai hay biết Trương Thái Toàn ta đã có thời gian trở thành tăng nhân phái Thiếu Lâm. Do vậy khi có ai bất ngờ hỏi ngươi về Liễu Vũ đại sư thì tốt nhất ngươi chứ lộ bất kỳ sơ hở nào, không những vậy, cho dù nếu có kẻ vấn nạn về quãng thời gian mười sáu năm tuyệt tích giang hồ thì ngươi cũng không được lời nào hở môi nói về thân phận thứ hai của ta, rõ chưa?

Tiểu Long kinh ngạc :

– Rồi những bằng hữu của nghĩa phụ cũng sẽ biết một khi họ thuận tình tự đến đây theo lời thỉnh mời của nghĩa phụ do hài nhi truyền đạt. Sao không cho họ minh bạch ngay từ đầu?

Lão nhân lắc đầu :

– Chỉ xa cách ba năm thì dầu bậc quân tử cũng phải thay đổi. Mười sáu năm qua, từ khi ta qui y đầu Phật đích thực ta đã tự gạt bỏ thất tình lục dục, tuyệt đối cách xa hồng trần, kể như đã hoàn toàn bặt tin về họ. Không những vậy sau nhiều sự biến liên tiếp và dồn dập xảy đến, cho dù ở ngay bên trong phái Thiếu Lâm cũng khiến cho ta ngày càng thêm sợ đối với lòng dạ và tâm địa không thể nào lường của thế nhân. Vậy nên chăng đây là cách để ta minh định tình bằng hữu cố cựu giữa ta và những người huynh đệ kết giao sau mười sáu năm xa cách có những thay đổi như thế nào? Nếu họ vẫn còn xem trọng chữ NGHĨA, chỉ cần nhận được tin của ta thì bất luận thế nào họ cũng đến. Ngược lại nếu có ai căn vận cất vấn ngươi đủ điều về ta, hoặc giả tỏ thái độ miễn cưỡng, hãy tin ta, có thêm những kẻ như thế tham dự vào đại sự ta cần luận bàn thì chỉ là thêm đủ sự phiền toái và khó khăn mà thôi. Nhân đây ta cũng dặn thêm, nơi ta lưu ngụ tại đây cũng đừng tỏ bày cùng ai. Trái lại khi được ai đó nhận lời, người lấy Lạc gia trang làm nơi ước hẹn. Lúc mọi người đã đến đông đủ, ngươi hãy đưa đường và cùng họ về đây.

Tiểu Long ghi nhớ từng lời được nghĩa phụ căn dặn :

– Riêng đối với Lạc nhị thúc thì sau? Có phải cũng giữ kín mọi tung tích của nghĩa phụ chăng?


Lão nhân phân vân đáp :

– Bọn ta tuy tám người cùng kết bái chi giao nhưng chỉ riêng đối với Lạc nhị thúc của ngươi là được ta xem trọng. Không những do lạc nhị đệ bản lĩnh cao minh, hoặc giả y là người luôn nhất mực thận trọng có thừa, mà chỉ vì y đối xử với ta tình như thủ túc. Dù vậy mười sáu năm cách xa quả là khoảng thời gian chẳng ngắn, nhất thiết sau này nếu có phải nghe y phàn nàn cũng không sao, nghĩa là ngươi, cũng đối xử y như sáu nhân vật kia. Chỉ khi nào gặp vạn bất đắc dĩ hãy tỏ lộ tất cả cùng y, chỉ một mình y mà thôi. Nhớ chưa?

Tiểu Long vẫn khắc ghi từng lời căn dặn :

– Nếu thật sự gặp phải cảnh ngộ như thế, buộc lòng hài nhi phải cho Lạc nhị thúc nghĩa phụ còn chính là Liễu Vũ đại sư, thì lúc đó hài nhi phải giải thích ra sao, giả như Lạc nhị thúc hỏi về nguyên nhân khiến nghĩa phụ bị nhiều tăng nhân của phái Thiếu Lâm truy sát?

Lão chợt nhẻo cười :

– Tiểu Long ngươi từ khi lên bảy đã phải sống tự lực thế nên tâm cơ của ngươi cũng có phần nhanh nhạy và nhất là tinh quái hơn so với hạng đồng niên. Có phải nghi vấn ngươi vừa nêu tuy mượn cớ là để giải thích một khi bị Lạc nhị đệ của ta đề cập nhưng kỳ thực đây là điều ngươi chỉ hỏi cho bản thân?

Tiểu Long thoáng sợ hãi đành phải thừa nhận :

– Hài nhi không dám giấu. Đích thực hài nhi cũng muốn tỏ tường, vì không tin một người như nghĩa phụ nếu bị đồng môn truy sát thì có khác gì nghĩa phụ bị xem là phản đồ của phái Thiếu Lâm?

Lão nhân phừng phừng lửa giận, ngờ đâu kịp kiềm chế, lão nhân đột ngột buông lời niệm Phật :

– Mong Phật tổ từ bi xá tội, chì suýt nữa đệ tử quên mọi lời giáo huấn, phạm vào thất tình lục dục, để cho phẫn hận che mờ lý trí. A di đà Phật.

Tiểu Long càng thêm sợ đành nói :

– Chính hài nhi đã lỡ lời khiến nghĩa phụ thịnh nộ. Xin nghĩa phụ hãy lượng thứ và đừng đề cập nữa đến chuyện này.

Nhưng lão nhân thay đổi thái độ :

– Ta không trách ngươi, nhân tiện để ngươi đừng mãi hoang mang, cũng đừng nghĩ mãi ta là phản đồ của Thiếu Lâm phái, quả thật ta cũng có đôi lời giải thích. Là thế này, mười sáu năm trước vì ta vô tình phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng, do quá hối hận nên ta định quyên sinh. May sao ta được một cao tăng thức tỉnh kịp lúc, từ đó ta nguyện lánh xa hồng trần, để trở thành đệ tử cửa Phật, quyết một đời sám hối và ăn năn. Ngờ đâu đạo hạnh của ta lọt vào mắt của một trong Tam thần tăng cao niên nhất của Thiếu Lâm phái. Thế là ta trở thành chân truyền đệ tử của thần tăng ấy. Việc này chẳng ai hay biết, kể cả Phương trượng phái Thiếu Lâm cũng không tỏ tường. Và sở dĩ như vậy là vì ở phái Thiếu Lâm có một ẩn tình nếu để lộ ra tất sẽ khiến giang hồ sinh loạn. Nhưng đó là ẩn tình gì đến bản thân ta cũng không hay. Tuy nhiên cách đây không lâu, nghĩa là chỉ độ vài ba ngày trước khi ta bị hãm hại và tình cờ được ngươi cứu lần đầu, thì tại Thiếu Lâm phái, vị Phương trượng chợt vướn một chứng bệnh kỳ lạ, khiến mọi đệ tử đều hoang mang lo lắng. Thế là cũng như nhiều đệ tử khác, ta được lệnh ly khai sơn môn, một mặt thì tìm và cầu thần y về chạy chữa cho Phương trượng, mặt khác thì dò la xem, biết đâu qua mọi động tĩnh trên giang hồ sẽ ngẫu nhiên phát hiện sự biến xảy ra cho Phương trượng là do người hãm hại. Ngờ đâu sau hai ngày kiêm trình, ta phát hiện bị người âm thầm giám sát. Đến lúc ta toan ẩn thân hầu tìm cách phát giác tung tích kẻ lạ thì bất chợt y xuất đầu lộ diện.

Tiểu Long háo hức hỏi :

– Là ai vậy nghĩa phụ?

Lão nhân thở dài :

– Còn ai nữa ngoài nhân vật là đệ tử Thiếu Lâm. Thật đáng ngạc nhiên.

Tiểu Long giật mình :

– Sao lại như vậy? Cùng là đồng môn, sao có nhân vật chủ tâm dò xét, giám sát nghĩa phụ?

Lão buông tiếng cười khẩy :

– Ta chưa tiện nói rõ nhân vật đó là ai. Tuy nhiên khi xuất đầu lộ diện, qua những lời đối thoại, ta phát hiện sự biến xảy ra cho Phương trượng chỉ do nội tình bất ổn. Vì giống như ta, phái Thiếu Lâm cũng từng thu phục và sau đó tiếp nhận nhiều nhân vật đã một thời vang danh trên giang hồ, nhưng khác với ta đã nhất tâm nhất dạ qui y đầu Phật để lánh xa hồng trần, có nhiều kẻ chỉ giả vờ thuận phục, kỳ thực trong thâm tâm có những mưu toan nếu không vì lợi cho bản thân thì cũng gây bất lợi cho Thiếu Lâm. Tóm lại kẻ đó theo sát ta và khi đối thoại đã cố thuyết phục ta cùng kẻ đó đồng mưu, tiến hành theo một kế sách nào đó được định sẵn. Thoạt nghe ta ngỡ ngàng, sau đó dùng lời lẽ thuyết phục ngược lại. Ngờ đâu dù đồng đạo nhưng không chung đường, kẻ đó ngay khi rõ lập trường của ta liền trở mặt. Chỉ tiếc khi giao thủ, một là y không biết ta là ai trước khi trở thành Liễu Vũ đại sư, hai nữa, y cũng chẳng thể biết ta còn là đệ tử chân truyền của một trong Tam thần tăng. Y bại đành tẩu.

Tiểu Long hớn hở :

– Vậy thì sau đó ắt hẳn nhân vật này cũng biết rõ bản lĩnh đích thực của nghĩa phụ là thế nào?

Lão nhân bảo :

– Y dĩ nhiên rất kinh ngạc khi biết ta am tường một vài tuyệt kỹ chỉ Tam thần tăng am hiểu và tinh thông. Thế nhưng y cũng chưa nhận ra xuất thân của ta trước kia là Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn. Thế nên ngươi cứ yên tâm. Vì chẳng ai liên tưởng ngươi có liên quan hay không với nhân vật Liễu Vũ qua các sở học của Trương Thái Toàn.

Tiểu Long dù còn nhỏ, chỉ là một thiếu niên, nhưng đúng như lão nhân nhận định, đã sớm có các hiểu biết cần thiết :

– Nghĩa là các sở học nghĩa phụ truyền thụ cho hài nhi chẳng hề có công phu Thiếu Lâm?

Lão nhân giải thích :

– Dù muốn ta cũng không thể truyền, một khi vẫn chưa có sự chấp thuận của Thiếu Lâm phái.

Tiểu Long lại hỏi :

– Theo nghĩa phụ hài nhi hoàn toàn vô ngại khi vận dụng các sở học đã luyện?

Lão nhân ngập ngừng :

– Thiết tưởng cũng còn một vài nhân vật đáng để ngươi quan tâm, vạn nhất nhân vật ấy lại có liên quan đến sự biến của Thiếu Lâm phái như ta vừa nói, đấy là vị cao tăng từng thức tỉnh, giúp ta giác ngộ. Nhưng nếu trong âm mưu này quả thật lại có nhân vật đó nhúng tay vào thì sứ mệnh ta phó giao cho ngươi bây giờ đích thực họa phúc không lường.

Tiểu Long lo lắng :

– Đã là cao tăng lại từng độ hóa cho nghĩa phụ, hài nhi thiết nghĩ nhân vật ấy khó thể trở nên kẻ gây bất lợi cho phái Thiếu Lâm.


Lão nhân thở dài :

– Tri nhân tri diện bất tri tâm. Huống hồ sau hai lần suýt chết, bản thân ta bị nhiều cao thủ Thiếu Lâm cùng truy sát, khiến ta mỗi lúc mỗi mất thêm lòng tin. Tóm lại nếu bất ngờ có tăng nhân Thiếu Lâm nào mang pháp danh Liễu Độ chợt chú tâm đến ngươi thì hãy nhớ đấy là lúc cục diện thập phần hung hiểm cho ngươi.

Tiểu Long kinh hãi :

– Nếu vậy hài nhi phải đối phó thế nào?

Lão nhân đáp :

– Ngươi hãy tùy cơ ứng biến. Tốt nhất là đừng nhận có liên quan đến ta.

Tiểu Long đề xuất :

– Nghĩa là hài nhi chỉ nên vận dụng công phu từng một mình luyện do gia mẫu trước kia khẩu truyền?

Lão nhân phân vân :

– Như ta từng xem qua và từng nhận định, công phu ấy của ngươi nhất định phải do người có ác ý nên mới chỉ điểm cho mẫu thân ngươi. Tốt hơn chỉ khi thật hãn hữu ngươi mới dùng đến. Vì ngoài sự bá đạo của công phu ấy, ta nghĩ, ngươi càng vận dụng thì càng khiến bản thân ngươi khó luyện các công phu do ta truyền thụ tăng mức hỏa hầu. Và phải chăng phần nào vì lẽ đó nên suốt một năm qua cách luyện công chỉ tăng tiến về mức độ thuần thục, kỳ dư không hề tăng thêm các uy lực lẽ ra phải có?

Tiểu Long hoang mang :

– Ý nghĩa phụ muốn nói đây là hai loại võ công khắc kỵ nhau? Nhưng liệu có đúng như thế chăng một khi loại công phu vô danh đó chỉ có đúng một chiêu vỏn vẹn ba thức biến hoá?

Liễu Vũ lại thở dài :

– Ta cũng từng ngẫm nghĩ nhiều về điều này, đành thú nhận chưa đủ kiến văn để có các kiến văn hoặc minh bạch hoặc thật thuyết phục. Tuy vậy, nếu mọi nhận định của ta đều đúng thì càng chứng tỏ một điều, công phu tuy vỏn vẹn chỉ có ba thức một chiêu nhưng là tuyệt kỹ cao minh ảo diệu, có thể ví như tuyệt kỹ thượng thừa Thiếu Lâm phái, thế nên tự bản thân nó gây tác động dẫn đến sự khắc kỵ hoàn toàn với bất kỳ loại sở học nào khác. Tóm lại, như ta từng khuyên, ngươi càng ít vận dụng càng có lợi cho bản thân ngươi sau này. Nhớ chưa?

Tiểu Long cúi đầu thuận phục :

– Hài nhi hứa sẽ không bao giờ để nghĩa phụ thất vọng.

Lão nhân gật đầu hài lòng :

– Bây giờ đã quá ngọ rồi, hãy mau thu xếp hành trang và khởi hành ngay. Cũng đừng quên mang theo đủ ngân lượng chi dụng. Vì với bao kinh lịch từng trải của ta, một khi ngươi không đủ ngân lượng chi dùng thì dễ nảy sinh nhiều phiền toái ngoài ý muốn, còn là mầm mống trở thành tai họa khiến ngươi dù muốn tránh cũng không thể. Nào mau đi đi, đừng quá bận tâm về ta, cũng không cần quay lại chỉ nói lời từ biệt.

Tiểu Long cúi phục người hành lễ :

– Vậy hãy cho hài nhi ngay trong lúc này nói lời từ biệt. Vậy chúc nghĩa phụ luôn an khang, chờ một ngày thật sớm hài nhi sẽ quay lại hầu hạ dưới gối.

Lão nhân lại gật đầu :

– Hảo hài tử. Ta chúc ngươi mã đáo thành công và nhớ luôn bảo trọng.

Đó là lần cuối cùng Tiểu Long nhìn thấy nghĩa phụ Nhất Chưởng Chấn Tứ Ma Trương Thái Toàn và cũng là Liễu Vũ đại sư Thiếu Lâm phái…

* * * * *

Ở quãng sông vắng không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ nhân cứ thẫn thờ đi đi lại lại, chứng tỏ đang có tâm trạng không những bất an mà còn hoang mang lo lắng. Nhưng đến một lúc nữ nhân không hoang mang nữa, trái lại, nàng có phần hiếu kỳ và ngày càng chú mục nhiều hơn nhìn vào một điểm bất di bất dịch tuy ở xa xa nhưng cũng cùng chung một quãng sông vắng mà nãy giờ nàng vẫn đi đi lại lại.

Và điều nàng nhìn thấy chính là một con người dù người đó đang đứng bất động cạnh một rặng liễu xanh um tương tự một tảng đá, nhưng do nho phục của người đó thi thoảng cũng bị gió thổi phất phơ, cùng lay động với những nhành liễu mềm mại đầy lá mỗi khi xuất hiện các cơn gió thoảng đưa từ ngoài mặt sông vào, đủ minh chứng người đó phải là một trong các sinh vật, tuyệt đối không phải là vật vô tri vô giác, thế nên nàng càng thêm hiếu kỳ, lập tức khoa chân tiến dần về phía người đó. Và nàng gọi :

– Thiếu gia là người từ phương xa đến? Có phải đang trông chờ thuyền cập bến để thiếu gia có cơ hội độ giang?

Nghe tiếng gọi, nhân vật đó quay lại, càng lộ rõ một diện mạo tuy không thực sự tuấn tú nhưng nhờ có ngũ quan hài hoà, lại thêm đôi mày kiếm sắc nét, phần nào hợp với đôi môi lúc này đang mím chặt tạo thành một vạch ngang, khiến cho nhân dáng bên ngoài của y hoàn toàn tưng xứng với danh xưng thiếu gia vừa do nữ nhân gọi. Không những vậy, lúc y lên tiếng, do lời lẽ của y vừa ôn nhu vừa lễ độ khiến bật luận ai cũng phải nghĩ quả thật y chính là một thiếu gia và nhất định có xuất thân không thể nào vào loại hèn kém. Y đáp :

– Có phải cô nương luôn lưu ngụ nơi này? Phiền cô nương giải thích cho, vì nếu tại hạ nhớ không lầm thì ngay tại quãng sông này trước kia từng là một bến thuyền sung túc, cớ sao bây giờ trở nên hoàn toàn hoang vắng?

Nhân dạng và diện mạo của vị thiếu gia bỗng dần dần làm cho nữ nhân động tâm. Nàng dè dặt hỏi :

– Tiểu nữ có thể hiểu như thế nào về điều vừa nghe, rằng thiếu gia quả quyết nhớ không lầm? Phải chăng ý muốn nói thiếu gia cũng từng lưu ngụ tại đây? Vì thế lấy làm lạ, tợ hồ không hiểu đâu là nguyên do khiến cảnh quan nay đã khác xưa?

Gã thiếu gia cười cười :

– Nếu tại hạ quả quyết vẫn chưa hiểu đâu là nguyên do khiến cảnh quan thay đổi thì cô nương tin chăng? Và nếu không tin thì được chăng, tại hạ mong được nghe một lời giải thích từ phía cô nương?

Nữ nhân vụt há hốc mồm, liền đó thì kêu, nhưng vẫn bán tín bán nghi :

– Ngươi chính là…, nhưng không phải. Cách phục sức này hoàn toàn khác, thật là xa lạ, như thể là hai người hữu biệt. Tuy nhiên cũng cái cười này khiến ta ngờ ngợ, tựa hồ đang nhìn thấy một gã từng được gọi là Tiểu Quy. Có phải là ngươi chăng?

Gã vẫn cười cười :

– Theo thời gian, dù chỉ vỏn vẹn một năm, vạn vật đều thay đổi. Tương tự tiểu thư cũng thay đổi, không còn quan cách hay kiêu kỳ như thuở nào. Dù vậy, không sai, tại hạ là Tiểu Quy như tiểu thư từng biết, bất chấp tại hạ đã thay đổi khiến tiểu thư không thể không gọi tại hạ bằng cách xưng hô như vừa rồi.

Nữ nhân chợt đổi giọng trịch thượng :

– Tiểu Quy ngươi thật to gan, dù sao vẫn chứng tỏ bọn đang tìm ngươi đã đoán đúng. Họ đề quyết ngươi không thể chết cho dù thuyền của Lục lão đã chìm, kể cả xác thân lão lục cũng suýt làm mồi cho cá nếu như không được Lục Quyền kịp thời tìm thấy. Đã vậy ngươi vẫn dám quay lại đây. Hay ngươi ngỡ đã qua một năm sẽ chẳng còn ai quan tâm truy tìm ngươi nữa?

Gã thiếu gia hạ thấp giọng :

– Tiểu thư quên rồi sao? Lời tại hạ vừa nói, dù chỉ mới một năm thì vạn vật ít nhiều cũng thay đổi. Do vậy, hãy gọi tại hạ là Tiểu Long, thay cho hai chữ Tiểu Quy hàm ý lăng nhục. Không những thế, vì đã thay đổi nên lần này tại hạ không ngại, quyết quay lại chỉ với dụng ý là xem tiểu thư hiện như thế nào. Và nếu cần, tại hạ sẽ…

Nữ nhân sa sầm nét mặt, giọng thì khinh khỉnh chua ngoa, lập tức ngắt lời gã :

– Xem qua hiện tình của ta để ngươi thêm phần hả dạ chớ gì? Nếu là vậy, ngươi có thể cười được rồi, vì không những ta đã và đang lâm cảnh cô thân cô thích mà còn đã quên mất từ lâu một thân phận từng là tiểu thư của bản thân. Tuy nhiên, đúng như ngươi nói, dù chỉ mới một năm thì vạn vật vẫn ít nhiều thay đổi. Ta cũng thay đổi, không chỉ về thân phận mà còn về bản lĩnh võ công. Ngươi hãy mau phòng bị, dùng sinh mạng của ngươi đổi lấy sự tự do cho chính ta. Nhưng ta khuyên ngươi chớ nên cùng ta động thủ, vì thế nào ta cũng thừa bản lĩnh chế ngự ngươi. Nhưng do giao thủ, nhất định hậu quả xảy đến cho ngươi sẽ thập phần tồi tệ.

Gã thiếu gia thoáng cau mày :

– Cô nương đoán sai ý của tại hạ rồi. Do biết cô nương vẫn bị bọn hung nhân uy hiếp, tại hạ quay lại chỉ để cứu cô nương thoát. Vậy thay vì cùng tại hạ động thủ, như cô nương vừa bày tỏ, sao cô nương không cùng tại hạ mau thoát thân? Sau đó, chờ khi luyện được bản lĩnh thượng thừa, cô nương có thể quay lại tự tay báo thù cho thân phụ đích thực đã do bọn hung nhân sát hại?


Nữ nhân kinh ngạc :

– Ngươi đã biết tất cả? Dù vậy vẫn đủ đởm Lược quay lại đây, bất luận để cứu ta hay dụng ý gì đó? Phải chăng ngươi có hàm ý bản lĩnh ngươi hiện nay đã cao minh hơn trước bội phần? Có thật chăng? Vậy thì ta càng muốn được cùng ngươi động thủ, chỉ như thế mới chứng tỏ hư thực. Hãy mau xuất thủ.

Gã cũng kinh ngạc :

– Có cần thiết chăng thay vì mau cùng tại hạ đào tẩu? Không những vậy, một khi hai chúng ta đã thoát, nếu cô nương vẫn không thay đổi chủ ý, tại hạ sẽ cho cô nương toại nguyện, sẽ cùng cô nương một phen ấn chứng võ công. Được chăng?

Nhưng nữ nhân đã bật lao đến :

– Ngươi chớ phí lời. Vì chỉ trừ phi ngươi thật sự có bản lĩnh cao minh, ta mới tin tưởng và đủ đởm lược cùng ngươi đồng đào tẩu. Hãy mau chứng tỏ bản lĩnh ấy của ngươi. Đỡ!!

Nàng xuất chưởng.

Ào…

Tỏ ra bất ngờ, gã vội kêu. Tuy nhiên đôi chân gã đã kịp di chuyển để tránh :

– Làm thật ư? Thôi nào, mau dừng lại, đừng hồ đồ nữa. Cũng đừng quên là cô nương đang phí phạm vừa về sức lực vừa về thời gian đấy. Dừng lại nào.

Ngờ đâu nữ nhân vẫn quyết liệt xuất thủ :

– Cách thoát của ngươi là nhờ vào bản lĩnh hay chỉ do may? Đừng vội bình phẩm về bất kỳ hành vi nào của ta. Tương tự, ngươi cũng đùng mong ta dừng, một khi vẫn chưa bộc lộ thân thủ cho ta mục kích. Hãy đỡ!!

Ào…

Gã vụt thở hắt ra, và với vẻ quyết tâm gã lập tức hoàn thủ :

– Vạn bất đắc dĩ tại hạ đành thất lễ.

Thật ngạc nhiên, từ chưởng tay hữu của gã lập tức bật phát ra một đạo kình uy mảng.

Vù…

Và đạo uy kình này ngay tức khắc bay vọt ra xa nữa trượng, tiến thật nhanh, đến độ làm cho nữ nhân hoàn toàn bất ngờ. Vì dù gã xuất phát chậm vẫn nhờ diễn biến này dễ dàng chiếm hầu hết mọi ưu thế của nữ nhân vốn dĩ là nhân vật xuất phát trước. Thế là hai chưởng kình chạm nhau với vị thế chấn chạm quá gần nữ nhân.

Bùng!

Dư kình phát tàn, hiển nhiên chỉ tác động nữ nhân là người có vị thế quá gần, làm nữ nhân lảo đảo thối lui.

Hự!!

Thắng phụ đã phân, gã lập tức bật chồm đến. Và không để nữ nhân có thời gian biểu lộ phản ứng, gã nắm bàn tay thon nhỏ của nữ nhân :

– Hãy đi mau, trước khi có ai đó chạy đến vì bị kinh động.

Vút!

Chỉ khi ra đến tận bờ sông, lúc gã toan đưa nữ nhân lên một chiếc thuyền vừa nhỏ vừa cũ kỹ, nữ nhân bất chợt lên tiếng :

– Nếu ngươi vì thiện ý, chỉ muốn giải cứu ta, sao không buông tay để ta tự hành động, lại mãi chế ngự uyển mạch như thể đây là ngươi cưỡng bức ta cùng đi?

Gã khẽ à một tiếng và vội buông tay nữ nhân ra :

– Xin lượng thứ, do tại hạ quá vội khiến sơ tâm, chẳng nhận ra đang dụng lực, nhất định đã làm cô nương đau. Nào xin thỉnh tiểu thư xuống thuyền cho mau.

Nữ nhân chần chừ :

– Hãy khoan nói việc ngươi toan thoát theo cách này là không thể, vì dọc theo hai bên sông hầu như đâu đâu cũng có tai mắt của họ. Chỉ riêng với chiếc thuyền quá cũ nát này, ngươi nghĩ có thể chống chọi được bao lâu rồi cũng bị sông nước vùi dập, quật vỡ tan, để ta thế nào cũng biến thành mồi cho muôn loại thủy quái?

Gã mỉm cười, vừa đáp vừa quay mặt và đưa mắt nhìn quanh quất khắp mọi nơi theo dọc hai bờ sông :

– Hãy yên tâm, vì thuyền càng cũ kỹ càng dễ qua mắt bọn họ. Tương tự, cho dù thuyền cũ ắt dễ vỡ nhưng trước đó chúng ta đã thoát. Nào đừng chần chừ nữa.

Nữ nhân khẽ cắn môi, sau đó để bật ra một nghi vấn nữa.

– Vạn nhất chưa kịp thoát, thuyền vỡ thì sao?

Gã bắt đầu nôn nóng, vội bước xuống thuyền, di chuyển lủm chủm đến gần thuyền :

– Cô nương ắt chẳng ngờ Tiểu Long tại hạ rất tinh thông thủy tính? Nào, hãy xuống mau, tại hạ hứa dù giá nào cũng không để cô nương hại mạng cho thủy vương. Nhưng đừng lên thuyền, hãy lội xuống nước như tại hạ, nhanh lên.

Thái độ của gã khiến nữ nhân dù lội chân xuống nước vẫn lo lắng, tự quay đầu nhìn dọc theo bờ sông vắng. Và nàng hốt hoảng khẽ kêu :

– Nguy tai, có người chạy đến. Ngươi tự tin có thể đưa ta thoát được chăng?

Một lần nữa hắn chộp tay nữ nhân vừa lôi lại gần vừa dùng tay còn lại tự đẩy thuyền nan nhanh chóng trôi xa bờ. Đến lúc đó, gã chợt hạ thấp giọng dặn nàng :

– Hãy tin tưởng và cứ hành động theo tại hạ. Nhất định chúng ta sẽ thoát.

Dứt lời, trước ánh mắt ngỡ ngàng của nữ nhân, gã bất ngờ tự lật úp thuyền nan.

Đồng thời gã còn vội dặn nữ nhân thêm một câu nữa trước khi tự hụp đầu xuống nước mất hút :

– Hãy mau cùng tại hạ chui ẩn vào phía dưới lòng thuyền.

Nàng vỡ lẽ và hiểu ngay. Vì thế, với một nụ cười không thể không xuất hiện trên môi, nữ nhân cũng lập tức hụp đầu xuống đáy nước mất hút.

Và trên mặt nước lúc này chỉ còn là một con thuyền nan không chỉ quá cũ kỹ mà còn lênh đênh tự trôi đi với vị thế bị lật úp, là điều vẫn xảy ra với bất kỳ thuyền nào đã và đang lâm cảnh bị đắm, là vật từ lâu bị phế bỏ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.